Chương 585 : Diệt luân hồi, giết Cửu Đâu
Chương 585 : Diệt luân hồi, giết Cửu ĐâuChương 585 : Diệt luân hồi, giết Cửu Đâu
Thôi, thôi chết !
Cử chỉ, ứng đối, thậm chí đến cả sắc mặt của Kiến Sầu hoàn toàn không có vẻ gì là nói chơi I
Mí mắt Nguyệt Ảnh tức thời giật giật. Hắn nhìn Kiến Sầu trân trân, hai con ngươi không động đậy lấy một mảy, đầu óc thoắt cái hiện ra đủ thứ chuyện đã xảy ra từ Cực Vực dưới Nguyên Thủy cho đến khi vào tới hoang vực Bàn Cổ này, từng chuyện từng chuyện một điểm qua từ đầu cho đến cuối...
Hốt nhiên linh quang như chớp chợt lóe, xua hết u mê I
Thực lực !
Là thực lực I
Kiến Sầu nếu đã có bản lãnh kiềm hãm thần chích thậm chí còn giết luôn được cả tổ thần thì việc hắn giở trò đùa bỡn chúng tu trong cảnh mộng Bàn Cổ nàng ta làm gì mà chẳng nhận ra ?
BỊ gạt !
Bị gạt rồi I
Chẳng biết nữ tu này mưu đồ cái gì nhưng chắc chắn là cô ta đã cố ý để cho hắn trộm chiếc hộp đựng nhang đi. Mà ban nãy hắn đốt nhang lên cô ta lại hoàn toàn bình chân như vại !
Ngay trong tích tắc đó Nguyệt Ảnh cũng trở nên sững sờ ngỡ ngàng như chúng tiên thượng khư với đám thần chích khi trước, thấy lập trường Kiến Sầu lơ lơ lửng lửng mà ù ù cạc cạc, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Tuy nhiên có một điều hắn chắc chắn đoán đúng : mình đốt cây nhang này là đã sập bẫy nàng ta rồi !
Ngay khi vỡ lẽ ra, Nguyệt Ảnh lạnh toát hết cả người, thân thể vô thức quay ngoắt ra sau búng tay nhắm về phía cây nhang tím đang phiêu phù giữa lưng chừng không để dập tắt nó !
Nhưng Nguyệt Ảnh làm gì Kiến Sầu há lại chẳng tính trước ? Thần sắc vẫn lành lạnh nét cười như ban nãy, nàng cứ đứng từ xa mà giơ bàn tay lên !
- Ông... I
Tiếng dội vang rền.
Một quầng hào quang trong trong vàng rực lăng không bao trọn lấy cây nhang tím, kiên cố chẳng khác gì tường thành.
Lực búng của Nguyệt Ảnh đánh lên liền âm ầm tiêu tán, thậm chí đến một chút bụi cũng chẳng thấy bay lên.
- Nhang của ta ngài muốn lấy thì lấy, muốn phá là phá được sao ?
Bàn tay Kiến Sầu lẳng lặng ấn lên chuôi Nhất Tuyến Thiên, tay kia năm ngón giơ lên ban nãy khẽ vặn một vòng, lập tức đánh cho Nguyệt Ảnh chỉ còn lại một cánh tay phải từ hư không rớt thẳng xuống đất : "Năm đó đúng là phải nhờ ngài giúp đỡ thật. Ngài đây đích thị Nguyệt Ảnh đạo hữu hay nếu gọi cho đúng thì phải là "Cửu Đầu' tiền bối có đúng không ?”
- Quả nhiên là gài ta chẳng sai I
Nguyệt Ảnh hay đúng hơn còn có thể gọi là chim chín đầu Nguyệt Ảnh. Nó thực không ngờ mình ngàn tính vạn toán, đê phòng thần chích, cảnh giác thượng khư, thậm chí còn kiêng dè luôn cả cái gã Tạ Bất Thần được xem như quân cờ kia mà rốt cục lại bỏ sót, quên không coi chừng Kiến Sầu !
Đường chưởng của Kiến Sầu áp xuống khiến nó thiếu điều chẳng động đậy nổi.
Trong trận chiến ác liệt hơn ngàn năm trước, nó đã hao hết quá nửa thực lực, hơn nữa ban nãy còn đánh với Tạ Bất Thần một trận kinh hồn bạt vía, giờ chỉ với chút sức như đèn cạn dầu thế này thì mong gì mà đấu nổi Kiến Sầu được đây ?
Nhưng càng là như vậy, nó lại chẳng cam lòng !
- Thứ như ngươi mà cũng đòi thay thế Bàn Cổ đại tôn ư ? Trên toàn vũ trụ này, mọi tu sĩ đều là con dân ngài, trong người ai cũng chảy dòng máu cổ xưa của ngài. Hạng tiểu bối hèn mọn như ngươi dựa vào đâu mà dám chiếm chỗ hả ?!
- Trong người còn chảy dòng máu cổ xưa của đại tôn sao ?
Kiến Sầu ngẩng đầu chăm chú nhìn cây nhang tím đang cháy chẳng nhanh chẳng chậm giữa không trung, tuy trong bụng đang thầm tính thời gian nó cháy hết nhưng thần sắc bên ngoài lại không hề tỏ ra nôn nóng lấy một chút, tiếng nói cũng đều đều thản nhiên, mặc dù vậy giọng điệu thì nghe ra mỉa mai giễu cợt thấy rõ :
- Tỷ như không có luân hồi mà bảo loài người đều là con dân của Bàn Cổ thì coi như cũng được. Nhưng sau khi luân hồi lập xong, nguồn năng lượng phép tắc lục đạo lại ỷ mạnh hút lấy một số thần chích, khiến kẻ thiện trong số đó được luân hồi lên ba cõi lành, kẻ ác thì giáng xuống ba cõi khổ. Kiếp trước làm thần chích, kiếp này làm người, kiếp sau có khi làm heo chó cũng không chừng. Bàn Cổ lập nên luân hồi, một mặt là để rút lấy năng lượng hỗn độn làm hồn mới, mặt khác lại lợi dụng phép tắc luân hồi, khiến kẻ mạnh kẻ ưu việt trong tộc thân chích phải làm người ! Nếu cứ khăng khăng bảo trong cơ thể của tất cả mọi người vẫn còn chảy dòng máu cổ xưa của đại tôn, thế sao trong số họ có nhiều người hồn phách từng là thần chích vậy mà lại chẳng nói luôn đi ?!
Bàn Cổ với thần chích cái gì ! Nhân tộc với yêu tộc cái gì ở đây I
Trong bầu vũ trụ này, ai mà ưu việt hơn ai ?
Thế mà lúc nào cũng rạch ròi tộc này loài kia, ra rả khác máu tanh lòng, thực đúng là nực cười I
Bàn Cổ lập nên luân hồi lúc đó chẳng qua là tình thế nguy cập bức bách, hơn nữa cũng lại nhất thời có ý riêng. Ngài muốn dùng phép tắc luân hồi đặt loài người lên đỉnh cao lục đạo. Nếu cứ bên diệt bên phát như vậy thì năm dài tháng rộng, loài người sẽ vượt trội trăm tộc, trở thành chúa tể vũ trụ !
Nhưng so với vũ trụ, loài người sao mà nhỏ bé !
Nhỏ đến nỗi có đáng là đâu !
Nguyệt Ảnh dường như vạn vạn lần không ngờ Kiến Sầu lại rõ ràng rành mạch mọi lắt léo bên trong như vậy. Nghĩ lại những gì đã qua, hắn thực không hiểu nổi ở đâu ra mà nàng biết tất cả những chuyện như thế này, bởi vậy trong lòng thất kinh cùng cực, thậm chí còn chẳng dám tin : "Cô vậy mà lại biết...
- Biết cục diện ngày hôm nay bày bố ra làm sao chứ gì ?
Nói tới đây, Kiến Sầu đã cất bước đi về phía hắn.
- Ta không những biết mọi chuyện thời viễn cổ có liên quan đến chiến tranh đêm dài vĩnh cửu mà còn biết ngài âm thâm xâm nhập Nguyên Thủy cùng cược một canh bạc với tộc thần chích, trù mưu lập kế hết thảy để phục sinh Bàn Cổ.
Nhang vẫn đang cháy.
Đầu của Bàn Cổ đã tách ra hẳn. Còn Tạ Bất Thần ở phía bên kia thì hai mắt đỏ ké, sâu dưới đáy con ngươi mây đen vần vũ biến ảo không ngừng !
Trong cây nhang làm bằng ba giọt máu tim đó đúng là có chứa tâm cảnh với cảm ngộ chín kiếp của người chủ căn trạch viện cũ !
Lúc này ba luồng hơi nhang bông bênh phiêu đãng nọ đã nhập vào hết trong thần hồn của Tạ Bất Thần, người mang kiếp thứ mười !
Cảnh giới trong cơ thể y liền tăng vọt thấy rõ !
Trong chớp mắt đã đột phá thánh tiên, lên thẳng tiên tôn I
Tiến trình đề thăng quá nhanh khiến mạch máu li ti trên mặt Tạ Bất Thần gồ lên không ngừng, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ rằng năng lượng trong người y đang bạo phát !
Song cho dù y mạnh đến đâu chăng nữa thì ba luông hương nhang đó vẫn bao trọn lấy y, và mặc dù tay đã xiết cứng thước mặc quy, vung ngang hươ dọc tứ tung đến nỗi đổ máu ròng ròng mà cấm chế cũng vẫn không sao phá thủng nổi được một chút I
Kiến Sầu nghe thấy hết nhưng tuyệt không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Nàng vẫn bước từng bước một đi về phía Nguyệt Ảnh. Lời còn chưa dứt, giọng điệu cũng vẫn cứ đều đều điềm đạm như vậy, nhất nhất lột trần từng chuyện nó đã làm trong quá khứ, để trước khi chết hiểu được ngọn ngành.
- Ngài vốn là vật cưỡi của Bàn Cổ, từng cùng ngài ấy dẫn loài người thiên di phá giới đi đến vùng vũ trụ này. Nhưng không ngờ ở đây, vào lúc mới hình thành ngoài hỗn độn còn có cả tộc thần chích tồn tại bên trong.
- Bàn Cổ đại tôn khai thiên lập địa, tách xé hỗn độn.
- Vào lúc ban sơ, ngài với tộc thần chích cùng tồn tại trong hòa bình, nhưng sau đó thì xích mích càng ngày càng chồng chất. - Loài người muốn sinh sôi phát triển thì phải nắm giữ được đủ thứ phép tắc của vũ trụ phương này, có được tu vi rồi liền xưng mình thành "Tiên". Còn thân chích thấy tu sĩ càng lúc càng mạnh thì đâm ra kiêng ky, vả lại cũng bởi nhận ra rằng bọn họ đổ bộ tới đây lợi hại kinh khủng đến độ nào thế nên cái tốt chẳng học, toàn học chuyện xấu.
- Rốt cục chẳng bao lâu sau thì xảy ra chiến tranh trường dạ thời viễn cổ. Hai tộc giao tranh, thần chích Mộ Tử hy sinh rồi luân hồi hình thành.
- Nhưng trong cuộc chiến đó Bàn Cổ đại tôn cũng bị kiệt sức.
- Ngài vốn gốc không phải là người của vũ trụ phương này, thiên di tới đây thân thể khổng lồ như thế mà tu sĩ kế thừa như bọn ta tất cả lại vô cùng nhỏ bé. Vậy thì đủ biết là vũ trụ nơi đây thực ra không chấp nhận sự hiện diện của đại tôn ngài, trong khi đó ngài cũng lại chưa chắc có thể giành được sức mạnh đủ để đối phó, khẳng định sự tồn tại của mình.
- Bàn Cổ đại tôn hôn mê, thân xác hóa thành hoang vực, nhưng Nguyệt Ảnh ngài thì không.
- Ngài là vật cưỡi của Bàn Cổ thì sao có thể nhìn đại tôn hôn mê như chết cho đành 2
- Vì vậy một mặt ngài đề phòng tộc thần chích âm mưu phá diệt luân hồi, mặt khác vì muốn thay Bàn Cổ đi tìm một thần hồn có thể dung nạp được đại tôn, thân xác chịu đựng được hoán đổi nên ngài mới quay lại Nguyên Thủy.
- Trước khi chiến tranh âm dương giới nổ ra lần thứ nhất, chính phép tắc luân hồi lục đạo thế mà lại có ý chí, tiến hóa biến thành Tân Nghiễm vương. Tuy ta không biết chuyện này là kiệt tác của ai nhưng từ chút manh mối còn lại về sau thì có thể đoán được rằng lúc đó tộc thần chích hẳn đã âm thầm xâm nhập Nguyên Thủy, lén động tay động chân khiến cho y có được ý chí. Bởi vậy Tần Nghiễm vương vốn là phép tắc luân hồi lục đạo hóa thân thành nhưng mọi hành vi đều nhằm hủy diệt luân hồi, cũng tức có nghĩa là tự mình giết mình.
- Ngài không thể ngăn cản tất cả những chuyện này, thậm chí trong chiến tranh Âm Dương giới lần thứ nhất còn bị người ta chém chết, chỉ giữ lại được một luồng tàn hồn, trốn núp dưới địa ngục mười tám tầng.
- Nhưng cũng chính nhờ đó mà ngài cuối cùng cũng tìm thấy người đúng như ngài muốn kiếm...
Kiến Sầu chớp chớp mắt, bấy giờ mới xoay lưng nhìn lại Tạ Bất Thần.
Hiện tại y không giãy giụa nữa mà mặc kệ mọi chuyện bên ngoài ra sao thì ra, hai mắt nhắm lại, trông thực chẳng khác gì một tu sĩ đang trầm mình đốn ngộ.
Kiến Sầu biết đây không phải là chịu thua.
Trái lại, tất nhiên y biết rất rõ hiện giờ sức mình có hạn mà nguy cơ lớn nhất vẫn còn chưa tới, phải chờ đúng lúc cây nhang cháy hết mới có thể vùng lên, giành lấy cơ hội cuối cùng !
- Kẻ nọ chính là hoàng đế kiếp đầu tiên ở cô đảo nhân gian, có năng khiếu tu luyện trác tuyệt, tinh thông trận pháp, diêm quân tám điện của Bát phương thành vô cùng tán thưởng tài năng nên muốn đề bạt y nhưng không ngờ người này chẳng biết trời cao đất dầy là gì, cứ khăng khăng đâm đầu đi luân hồi làm đế vương.
- Tất cả các diêm quân không ai nhìn ra được điều gì. Chỉ duy có ngài là phát hiện ra rằng chuyện kẻ nọ làm thực ra chẳng đơn giản như vậy.
- Bởi vì gã ta vậy mà lại trăm mưu ngàn kế tìm được ba giọt máu tim trong di cốt của ngài ở chiến trường, lấy đó làm nhang để lưu giữ tất cả tâm cảnh với cảm ngộ của mình trước khi đi luân hồi. Ở đời há có chuyện kín bưng, nửa điểm chẳng lộ như vậy chứ ?
Mình làm gì đều có trời chứng giám.
Cứ tưởng cục diện đã an bài mỹ mãn chu toàn hết cả mà nào ngờ đâu mọi thứ đã lọt vào mắt người khác tự đời nào, có biết đâu là bị người ta lén giở trò sau lưng.
- Ngài vốn là chim chín đầu, có người lấy máu tim ngài làm nhang thì cớ gì lại chẳng biết 2
- Nhất là ngài đã từng là trợ thủ đắc lực của Bàn Cổ. Ngay từ trước khi thân xác Bàn Cổ hư tổn, ngài đã lấy máu tim của đại tôn để sau này có việc cần dùng, bởi thế mới trộn luôn nó vào trong máu tim của ngài. Nếu không làm vậy thì ngài không tài nào xuyên thông kiếp phạt Nguyên Thủy quay lại Nguyên Thủy được, huống hồ là băng qua hai giới âm dương, đi chở quỷ luân hồi.
- Đây chính là cơ hội ngàn năm một thưở.
- Thế nên ngài mới bắt đầu chú ý tới y.
- Kẻ nọ sau khi xong kiếp thứ hai thì lại trở lại Cực Vực, thậm chí còn về đúng căn trạch viện cũ kia trong thành Uổng Tử. Nhờ ghi chép với thư tịch lưu lại từ kiếp trước nên y cứ thế mà tiếp tục tu hành, sau đó thì tiếp tục đổi cách khác, giấu trời qua biển, đi đầu thai làm người. Nhờ quy tắc luân hồi lục đạo chỉ có "người" chết oan mới có thể nhập thành Uổng Tử, nên bao giờ y cũng có thể về lại căn trạch viện cũ mình ở lúc đầu.
- Cứ vậy cho tới kiếp thứ chín.
- Mấy trăm năm qua đi, những gì có thể học có thể tu trên toàn Cực Vực y đều thấu triệt hết, không những vậy còn có thể nghiên cứu tạo ra đủ thứ huyền dị tuyệt diệu khác nữa. Chính ở trong căn trạch viện đó, y đã bày mưu lập cục, chờ người tới sau đốt cây nhang kia lên cho y. Tiếp theo thì chỉ việc đi luân hồi, trở lại cô đảo nhân gian chờ thời cơ thích hợp, đến khi người ta đốt nhang thì toàn bộ thể ngộ với tâm cảnh từ chín kiếp trước sẽ lại về tay. Nhiều khi một bước thăng tiên cũng không chừng.
- Lao tâm khổ trí, dối đạo gạt trời biết bao nhiêu, kể ra thì cũng là một bậc kiêu hùng, trí dũng kiệt xuất vậy.
- Tiếc thay y lại chẳng biết ngay từ khi y chọn lấy máu tim của chim chín đầu để làm hương thì mưu đồ dây công hoạch định từ mấy trăm năm trời cũng đã lọt vào mắt người khác.
Nói đến đây, Kiến Sầu hơi khép mắt lại, tâm trạng tựa như cảm khái vạn phần.
- Cái mà ngài muốn tìm là một thân xác đủ mạnh để dung nạp thần hồn Bàn Cổ, đồng thời thần hồn người đó cũng phải có khả năng chịu được sức lực của đại tôn. Mà tộc thần chích mưu đồ triệt phá luân hồi tiến trình thực hiện lại quá nhanh. Thậm chí cả Tân Nghiễm vương cũng muốn hủy diệt luân hồi. Tất nhiên, tự ngài có thể đốt cây nhang đó nhưng ngài lại không dám ló mặt trong phạm vi bảy mươi hai thành Cực Vực, bởi vì cứ hễ xuất hiện thì nguy cơ bại lộ tung tích rất cao, mọi chuyện trù tính bấy lâu sẽ thành công cốc hết cả.
- Thành thử ngài mới xoay sang cách khác.
- Sau khi kẻ nọ lại rời trạch viện đầu nhập luân hồi xong, ngài bèn lao tâm khổ tứ trù mưu tính kế, chĩa đích nhắm vào Côn Ngô, tiên môn cực thịnh trên đại địa Thập Cửu Châu lúc đó.
Cảnh tượng máu me chết chóc xa xưa bỗng chốc chợt ùa về trong ký ức.
Kiến Sầu bây giờ đã tới trước mặt Nguyệt Ảnh. Ánh mắt hai người bọn họ va vào nhau, tựa như ầm ầm đập thành một trời bão biển, bề ngoài tuy âm u bình lặng nhưng sâu dưới đáy lại cuồn cuộn sôi trào !
- Rõ ràng là chưa mở Chu thiên tinh thần đại trận ra nhưng Hoành Hư chân nhân lại tính trước được đại kiếp trăm năm của Côn Ngô. Còn ngài thì núp sau lưng ông ta, khiến ông ta mơ thấy một giấc mộng mà tự bản thân mình hoàn toàn không hề hay biết.
- Bởi vì ngài muốn kẻ nọ trở thành đạo tử Côn Ngô, được bồi dưỡng một cách tốt nhất.
- Nhưng sau khi biết được lời tiên đoán trong mộng kia, tự tâm Hoành Hư lại rất ghét bốn tiếng "trò sẽ thay thầy" kia. Thế nên hồi đi cô đảo nhân gian thu kẻ nọ làm đồ đệ, ông ta đã cố ý xui y giết vợ chứng đạo. Mục đích chính là hạ tâm ma trong đầu óc y, khiến y trong tương lai không sao có thể đường đường chính chính thay thế ông ta nổi.
- Mà cái người bị giết đó lại chính là ta đang đứng trước mặt ngài đây !
Nói tới đây, sát ý quanh người Kiến Sầu cuối cùng cũng bừng bừng bùng lên !
- Ngài tám lạng, y nửa cân thôi cũng đành, có ai tính toán kém cạnh nhau đâu ? Nhưng tiếc thay ở đời mọi chuyện mình làm đều sẽ có hệ lụy ! Từ luân hồi vạn kiếp ngài phát hiện ra có một người đặc biệt có thể kế thừa thần hồn Bàn Cổ như vậy thì tất nhiên cũng phải hiện hữu một người khác cũng đặc biệt không kém để giữ thế cân bằng ! Cái người đó chính là ta !
Nói cách khác, Tạ Bất Thần trù mưu mười kiếp rơi vào đích ngắm của con chim chín đầu này. Hoành Hư chân nhân bị nó mê hoặc nên phạm sai lầm vô phương cứu vấn. Còn nàng cuộc sống vốn đang bình thường yên lành thì lại bị nó phá hỏng, từ đó về sau đành bước chân vào một con đường mà mình vốn sẽ chẳng bao giờ phải đi tới I Mãi cho đến hôm nay mới tới lúc vung dao tính sổ !
- Ha ha ha, cô đoán chẳng sai một ly. Nhưng vậy thì sao 2
Mặc dù biết Kiến Sầu sẽ còn có hậu chiêu, biết nàng một khi đã rõ ràng ngọn nguồn ân oán thì mạng mình khó giữ, nhưng Nguyệt Ảnh vẫn cười dài một tràng : "Đại tôn trường tồn cùng với vũ trụ, bất tử bất diệt. Dù cô biết hết đầu đuôi mọi chuyện thì cũng chẳng tài nào thay thế ngài nổi ! Các ngươi chỉ là thứ tốt thí nhãi nhép mà thôi ! Chỉ có đức ngài mới là Bàn Cổ, đại tôn duy nhất của vũ trụ phương này !"
Hay cho câu "tốt thí nhãi nhép mà thôi" ! Giỏi cho câu "đại tôn duy nhất" I Đến cả cái câu "chẳng tài nào" cũng tuyệt diệu nốt !
Còn muốn nàng nói bao nhiêu lần nữa chứ 2
Trong thế giới của nàng, trong tất cả những gì có thể thì chỉ có mỗi "không thể" là không có thôi I
- Bàn Cổ thì đã sao 2
Đôi con ngươi lạnh băng của Kiến Sầu bây giờ đã hừng hực lửa giận, sặc mùi chết chóc. Nhất Tuyến Thiên tuốt trân, tiếng kiếm rít dài vang dội trời đất !
- Chính Bàn Cổ là người ta muốn giết !
Nguyệt Ảnh dù sao cũng không muốn vươn cổ chịu chết, tức thời liền hóa thành một đạo hào quang trắng muốt như ánh trăng độn thoát ra bên ngoài !
Cây nhang tím trong hư không đã cháy còn nửa tấc !
Trong tích tắc cuối cùng đó Nguyệt Ảnh muốn xông ra dập tắt nó !
Thế nhưng nhất cử nhất động của hắn dường như Kiến Sầu đã biết trước từ lâu. Nàng vừa giơ chân lên thì đã lấy phiên thiên ấn đạp hắn xuống, tay vung kiếm chém !
- Phập !
Tức thời đầu lìa khỏi cổ !
Máu huyết tím rịm ồ ạt phun ra, tung tóe bắn lên người nàng !
Kiến Sầu tay này nhấc kiếm, tay kia cầm đầu Nguyệt Ảnh ném xuống đất. Trong tích tắc vừa rớt xuống, cái đầu người trông khá anh tuấn nọ liền biến thành đầu chim trắng muốt khổng lồ I
Chim Cửu Đầu mười cổ chín đầu.
Cái đầu chim này chính là cái đầu vốn lúc nào cũng ở trên cái cổ thứ mười của nó !
Nửa tấc nhang kia cuối cùng cũng cháy hết.
Dưới Nguyên Thủy, dường như cảm biết được cái gì đó, Trương Thang hốt nhiên bỗng giơ tay đánh ấn quyết !
- Âm! Âm! Âm!
Nước trong hồ chuyển sinh ở địa ngục mười tám tầng liền cuộn trào sóng dữ. Còn quỷ phủ mở trời đang lơ lửng cao cao trên mặt hồ, sau khi bừng bừng chớp lên chớp xuống mấy bận, thì đột nhiên âm ầm nổ tung !
Đồng thời với nó, nguyên một vùng vũ trụ và kế đó là luân hồi cũng thi nhau sụp đổ theo !