Chương 586 : Bồng sơn chuyến này không xa lắm
Chương 586 : Bồng sơn chuyến này không xa lắmChương 586 : Bồng sơn chuyến này không xa lắm
Bàn Cổ lập nên luân hồi chẳng qua là vì loài người, chẳng qua là nhằm đình chiến. Song tuy thân là đại tôn nhưng có lẽ ngài không hề ngờ rằng người đời sau vậy mà lại dân dần xem luân hồi như chuyện dĩ nhiên, hơn nữa còn tưởng sau khi luân hồi hồn phách thì mình vẫn còn chính là mình. Kiếp này ước nguyện chưa tròn thì đợi kiếp sau sẽ xong.
Thế nhưng thực có "kiếp sau" thật không ?
Nhất là đối với người phàm mà nói.
Cả đời bình bình xoàng xĩnh nhưng lại cứ khư khư lấy luân hồi an ủi bản thân, thôi chờ kiếp sau sẽ khá. Trong khi đời này bất tài, phó mặc may rủi thì đó lại chẳng phải lỗi ở mình mà là do nhân quả kiếp trước để lại. Tất cả những gì đang gánh chịu đây đều tại mạng số mình nó thế.
Sao mà nực cười ! Sao mà chua chát !
Song khi ta nhìn ra thế giới quanh mình, ai ai cũng đều như vậy, đâu đâu cũng rặt toàn những kẻ tâm thường thô thiển như vậy thì tự tâm không sao ý thức được nổi mà buồn hay vui cho bản thân.
Lề thói thâm căn cố đế đã trở thành lồng giam tư tưởng mất rồi.
Nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió, bản thân chẳng gặp thời thế rối ren, chẳng tranh với đời để sinh tồn thì con người ta sẽ chẳng bao giờ có thể nhận ra được những điều vô lý kia vẫn đang tồn tại như vậy, đồng thời cũng sẽ chẳng bao giờ cảm được cái đau và sự cô độc của người tỉnh táo đứng ngoài lề.
Kiến Sầu đúng là vẫn không thích luân hồi.
Năm xưa, ngay từ trước khi quyết định đi thượng khư tiên giới, nàng đã giao phó hết mọi chuyện phải làm về sau cho Trương Thang. Mà việc quan trọng nhất trong số đó cũng chính là hủy diệt luân hồi.
Chấn động cực mạnh gây ra rên vang toàn vũ trụ thiên địa, vạn vật cứ hễ có sinh mạng với ý thức đều có thể cảm biết rất rõ. Dường như có hằng hà sa số sợi tơ đứt ngang giữa lưng chừng không; có một cái lưới khổng lồ, lớn đến nỗi phủ trọn được toàn bộ vũ trụ cũng tiêu biến trong chớp mắt I
Song khác với vẻ bình tĩnh đến gần như lãnh khốc của Kiến Sầu, những gì các thánh tiên thượng khư cảm thấy trong khoảnh khắc đó đa phần đều là khó hiểu cực điểm. Ban đầu bọn họ còn tưởng dưới Nguyên Thủy đã xảy ra chuyện gì bất trắc, nhưng đến khi để ý thấy được sắc mặt điềm nhiên của Kiến Sầu thì tim liền giật thót !
Đây hoàn toàn không phải là chuyện gì ngoài ý muốn !
Hóa ra cô ta muốn phá hủy luân hồi cuối cùng trong vũ trụ này.
Có người muốn đứng ra chất vấn nhưng lại không dám.
Ban nãy Kiến Sầu sát phạt quyết tuyệt, mọi người đều chứng kiến thấy tận mắt. Chẳng ai dám nghĩ mình có thể đứng ra chỉ trích mà bình an vô sự nổi.
Riêng Lục Diệp lão tổ thì thở hắt ra một hơi : Nàng ta đâu cần phải rạch ròi như vậy làm gì. Bây giờ cứ việc trưng cái bản mặt ngạc nhiên lạ lùng ra nói luân hồi lục đạo dưới Nguyên Thủy là do đám thần chích động tay động chân vào cũng có thể được mà. Dù sao mấy ngàn năm qua, luân hồi ở các nơi khác dưới hạ giới cũng đã bị bọn chúng phá sập hết, giờ có "thêm" một chỗ nữa cũng chẳng khác gì.
Nhưng bộ điệu nàng ta cứ như thế này thì rõ là thừa nhận mình làm mười mươi đi rồi. Nên nhớ, luân hồi mà bị ngoại tộc thần chích hủy diệt thì người trong thiên hạ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn là thấy nó sụp đổ dưới tay tu sĩ cùng tộc với mình
Nhưng dường như Kiến Sầu không hề bận tâm gì tới mấy cái chuyện đó. Hay nói cho đúng thì đây mới chính là kết quả nàng ta muốn.
Ngay vào lúc luân hồi sụp đổ, Kiến Sầu chẳng nhìn đến sắc mặt của những người khác mà cũng chẳng buồn để ý xem bọn họ suy nghĩ như thế nào. Nàng vung tay khẽ phất một cái, quét bay tất cả những ai vô can ra khỏi hoang vực, sau mới đảo mắt nhìn sang Tạ Bất Thần.
Giữa lưng chừng không, nửa tấc hương đã cháy hết, tàn tro trắng xám mủn rã thành bụi I
Trong chớp mắt đó, luông hơi hương cuối cùng cũng tách ra, đâm vào thân hồn tím rịm của Bàn Cổ với mi tâm đang nhíu chặt của Tạ Bất Thần !
Tức thời, một quầng tròn tím đen liền từ trong cái đầu khổng lồ phóng vụt ra I
Chẳng khác gì một luồng cầu vồng tím từ chân trời xẹt tới, nó nhằm vào mi tâm Tạ Bất Thần mà đâm vào, uy thế hùng hậu không gì cưỡng lại nổi !
Mà y trong một tích tắc đó cũng mở choàng mắt ra !
Ngay từ khi Kiến Sầu với chim chín đầu còn đang đối đáp thì y đã thôi không còn cật lực vùng vẫy nữa mà trái lại lại nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống.
Quần áo máu me trông lại càng thêm nhếch nhác thảm hại.
Nhưng khi ngồi xuống xếp bằng thì sống lưng liền thẳng đứng như cán bút, hai bàn tay thuôn dài đặt lên hai đầu gối, tay trái theo thói quen đè nhẹ lên cây thước đen, ra dáng như đang tĩnh tâm điều tức.
Tuy nhiên tàn tro vừa rớt xuống đất thì hai mắt y liền lập tức mở choàng, trông chẳng khác gì một con mãnh thú ngồi rình trong bóng tối đến lúc cuối cùng mới thình lình nhảy xổ ra !
Cặp mắt y bây giờ điên cuồng lạnh băng !
Ngay khi thần hồn Bàn Cổ khí thế áp đỉnh ập về phía y thì cả người y cũng thình lình vụt dậy, phóng vù về phía thần hồn Bàn Cổ như chớp !
Tâm cảnh và cảm ngộ của mười kiếp trước đều giấu hết vào trong máu tim đặc thù của chim chín đầu. Vào thời điểm đốt nhang lên, chúng liền như hồng thủy tức nước vỡ bờ, cuồn cuộn nhập vào thân hồn Tạ Bất Thần liên miên không ngừng.
Lúc nhang cháy hết, tu vi đời này của y đã tăng vọt đến tột đỉnh.
Mà y cũng tuyệt chẳng chịu nghểnh cổ chờ chết I
Bao bình tĩnh ẩn nhẫn lúc trước chẳng qua chỉ để liều mạng tranh thủ thời khắc này để thử một phen : Trước khi bị Bàn Cổ thôn phệ, y muốn phản công, đấu một trận xem xem thế nào I
Nếu thua hay bị cắn nuốt thì đằng nào cũng vậy, bất quá chết là cùng; nhưng nếu thắng lại có khi giành được mạng về I
Tỷ như thực có thể sống sót, đâu có ai chịu ngồi chờ chết đâu !
Nhất là Tạ Bất Thần bây giờ.
Quyết định và hành động của y tuy có khác với tánh tình lãnh đạm lúc thường nhưng dưới con mắt Kiến Sầu mà nói thì đây mới chính là con người thật sự của y : Một kẻ có thể ẩn nhẫn mười kiếp ở Cực Vực, đầu óc khi thiên nghịch đạo âm thầm tìm hiểu thiên địa !
Thành Uổng Tử không đông không hạ, chẳng ngày chẳng đêm, chỉ có thời gian mải miết xuôi dòng cùng với ký ức càng lúc càng dầy. Kiến Sầu không sao tưởng tượng được nổi tâm cảnh Tạ Bất Thần giờ này thế nào. Y sinh ra vốn đã bất tuân bất phục thì hà cớ gì lại chịu đi làm con cờ cho người ta 2
Nàng nể y ở chỗ đã lâm vào tuyệt cảnh như ban nãy mà vẫn còn có thể bình tĩnh cực kỳ. Nàng phục ở chỗ ngay lúc sắp sửa bị thân hồn Bàn Cổ cắn nuốt đến nơi thì y vậy mà vẫn quyết định đối đầu trực diện chứ không phải là suy sụp buông xuôi, chỉ biết nhắm mắt chờ cho con dao đồ tể chém phập xuống cổ mình.
Y muốn giành lấy xác suất thắng từ chuyện không tưởng !
Có tiếng gì đó ầm vang dữ dội, va chạm do vận tốc quá nhanh khiến hư không chấn động xô tới một quầng sóng, tiếng phát ra nghe như tiếng sấm rền trong mây.
Đáy mắt Tạ Bất Thần hốt nhiên ánh lên hung dữ !
Thước mặc quy trong tay trái y hóa thành một đạo tàn ảnh nhắm về phía thân hồn Bàn Cổ mà đánh, nhưng ngay khi đụng phải quầng sáng tím thì tức khắc liền tan tác tứ phía, kéo thành hằng hà sa số sợi đen nho nhỏ. Chúng hung hãn nhào lên chụp xuống thần hồn tím khổng lồ, bao trói nó vào trong !
Mỗi một đường hắc tuyến đó đều là các phép tắc lớn nhỏ của vũ trụ phương này hóa thành, sinh sinh tử tử, lên lên xuống xuống. Tuy chúng không phải là vật thể sống gì nhưng đối với vũ trụ sự tồn tại của chúng lại gây ra hạn chế cực lớn.
Đến cả thần hồn Bàn Cổ lúc này cũng không sao trốn thoát nổi I
- Két kẹt ! Két kẹt...
Các đường hắc tuyến phép tắc xiết lại, chỉ trong chốc lát đã nén ép thần hồn khổng lồ thành một đốm sáng tím nhỏ đến cực hạn ! Rõ ràng là nhỏ như con bọ nhưng khí tức phát ra lại tựa hồ như có thể phủ trọn cả vũ trụ I
Các đường phép tắc có thể vây trói thần hôn nhưng lại không sao cản nổi đà phóng của nó.
Mà thực ra Tạ Bất Thần cũng chẳng hề muốn cản.
Bởi vậy nên cái đốm tím cực nhỏ ấy mới xuyên không, kẻ chỉ ngang trời một đường xán lạn rồi cuối cùng điểm xuống mi tâm y tựa như giọt mưa !
Tổ khiếu chính là chỗ chứa thần hồn tu sĩ.
Đốm sáng tím vừa đâm xuống liền giống như giọt mực nhiễu xuống mặt nước. Nó hùng hổ loang nhanh ra mọi ngóc ngách trong linh đài Tạ Bất Thần, chèn ép phần hồn của chính bản thân y !
Đồng thời cái khí tức thông thiên triệt địa kia cũng bao trọn lấy y.
Ngay thời khắc đó, giữa hư không có một người phóng mắt nhìn về phía Kiến Sầu !
Trong sát na ánh mắt hai người bọn họ giao nhau, hoang vực khổng lồ liên nứt ra làm hai !
Trong ánh mắt nọ, Kiến Sầu nhìn ra được hai người, hai thân sắc khác nhau : Một người cổ xưa trầm lặng, đã từng thấy qua năm tháng bãi bể hóa nương dâu, núi cao thành vực thẳm; một người ẩn nhẫn điên cuồng, hệt như ve sầu ẩn rình dưới đất mười bảy năm trời*, như con chim cắt cô độc tung cánh giữa trùng trùng gió tuyết I
(Đây là câu thành ngữ, nghĩa tương đương như "nếm mật nằm gai”, tức để đạt được mục đích đã phải kiên nhẫn chịu đựng trong một thời gian dài. Con ve này là ve Magicicada, sống dưới lòng đất 17 năm, đến lúc trưởng thành sẽ chui lên mặt đất, tụ tập hợp xướng và sinh sản trong 4 đến 6 tuần rồi chết ) Lại một thoắt sau, người nọ đã tới trước mặt Kiến Sầu !
Trong thần hồn, người - thần giao chiến, nhưng hành động lại chẳng lệch đi nửa phần -
Dù có thế nào cũng phải giết Kiến Sầu trước !
Tạ Bất Thần hiện giờ tỉnh táo vô cùng. Đây là con đường cụt, y chỉ có thể được ăn cả ngã về không mà thôi !
Ra tay trước mới là thượng sách. Y đối địch với thần hồn Bàn Cổ, dùng tất cả các phép tắc lãnh ngộ được để vây trói, hạn chế tạm thời sức mạnh của ngài, tranh thủ thân hồn có tâm cảnh và cảm ngộ chín kiếp để giữ cho mình không rơi vào thế hạ phong trước Bàn Cổ.
Mà lúc nấy, ba tiếng "giết Bàn Cổ" cũng lại do chính Kiến Sầu thẳng thừng nói ra I
Điều đó chứng tỏ rằng y với Bàn Cổ cũng cùng có chung kẻ thù !
Bởi vậy dù thân hồn chưa dung hợp được, thậm chí vẫn còn bất phân thắng bại, nhưng y lợi dụng thời khắc đặc biệt dùng dằng tranh tối tranh sáng thế này mà hợp sức của mình với Bàn Cổ, giáng cho Kiến Sầu một đòn, lấy mạng nàng trước !
Chỉ có giết được nàng thì mới diệt được mối lo vừa là duy nhất vừa là cuối cùng trong kiếp này của y, tâm cảnh nhờ đó mới có thể viên mãn hoàn toàn, mới giành được một tia hy vọng sau chót mà phản kích cắn nuốt lại Bàn Cổ !
Đây là cơ hội duy nhất của y.
Đồng thời cũng là cơ hội cuối cùng !
Nhưng vào thời khắc ấy, Tạ Bất Thân chỉ nhìn thấy điềm tĩnh ngự trị mắt nàng, hoàn toàn chẳng có chút gì là bất ngờ kinh hãi hay hoảng loạn khi mạng sống như chỉ mành treo chuông. Trong ánh mắt đó có chăng chỉ là một trời xót xa thương cảm, thấu tận tâm can người nhìn...
Hơn nữa lại còn phảng phất nét buồn !
Chín kiếp trước đó đã thành tro tàn. Trên người y bây giờ chẳng còn dính nhân quả nữa, nhưng ở kiếp này Kiến Sầu lại là chuyện ngoài ý định do chính bản thân y mà ra.
Hai người rất hiểu nhau.
Giữa bọn họ không cần phải dài dòng giải thích, mưu kế có thâm sâu hơn cũng chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu. Nếu có thể gạt thù hận với lập trường bất đồng sang một bên thì có thể coi nhau như tri kỷ thật sự.
Thậm chí còn là đồng đạo !
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều, rất nhiều điều vụt qua trong trí y, thậm chí còn đan xen cả thắc mắc khó hiểu, không biết Kiến Sầu làm sao có thể bày ra cục diện như thế này, nhưng tất cả những thứ đó đều không hề làm chậm lại sức tấn công thần tốc của y !
Thân như thanh điểu*, phong tư siêu phàm !
* Thanh điểu : chim xanh, sứ giả của Tây Vương Mẫu.
Lúc y giơ tay lên thực chẳng khác gì nâng cao cả dải ngân hà bồng bềnh trong hắc ám, sao mờ ngàn vạn ngôi rung rung trên đầu ngón tay của y, tiếp đó mặc khí mới ngưng tụ thành hắc tuyến, đúc ra một cây thước đen giống hệt như cây cũ !
Chỉ duy có hơi hướm tịch diệt là khác nhau !
Nếu nói cây mặc quy lúc trước Tạ Bất Thần nhờ cơ duyên xảo hợp tham ngộ mà có thì cây thứ hai mới tạo này lại chính là quyên trượng mà y với Bàn Cổ dùng để đo lường thiên địa, chi phối vũ trụ.
Thước vừa vung, gió nổi lạnh buốt.
Gió tuy phát ra từ đầu mũi tù của thước thế nhưng lại sắc bén như dao, chém tan tành hoang vực vốn đã nứt toác dưới chân bọn họ !
Hoang vực nát vụn, thân xác Bàn Cổ, khói đen phép tắc tán loạn đầy trời, tất cả cuồng loạn xoáy tít như giông bão !
Trong sát na thước mặc quy trong tay Tạ Bất Thần chém về phía Kiến Sầu, từ bốn phương tám hướng, thứ giông bão đó ầm ầm trỗi dậy, đập xuống người Kiến Sầu như một luồng hồng thủy !
Tạ Bất Thần thời này khắc này chính là Tạ Bất Thần mạnh mẽ nhất, mà Bàn Cổ bây giờ cũng vẫn chính là Bàn Cổ bất tử đã xé tách bản nguyên vũ trụ !
Nhưng làm sao giết được người bất tử ?
Câu trả lời nằm ở chỗ : Nếu trừ hết mọi cái không được thì thứ còn lại dĩ nhiên là được I
Kiến Sầu vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng động lấy một bước.
Vào sát na cơn hồng thủy đó ập xuống và đồng thời cây thước đen kia cũng chém xuống người, nàng hốt nhiên bỗng ngước mắt lên, nhưng ánh nhìn không chỉ có một mà là ngàn ngàn vạn vạn cái !
Khi vung kiếm lên tựa hồ như cũng có ngàn ngàn vạn vạn bóng người vung kiếm lên theo I
Trông như vung kiếm nhưng dưới con mắt của chúng tiên vốn đã bị đánh bay ra khỏi vòng chiến từ trước thì dường như vũ khí và tư thế phản kích của các bóng người trùng trùng điệp điệp đó đều khác nhau ! Thời khắc đó, hoàn toàn không thể nào phân biệt được nổi đó chỉ là mỗi một mình Kiến Sầu thôi hay là muôn vàn Kiến Sầu khác nhập chồng lại !
Cơn hồng thủy trong chớp mắt xô tới nàng, thước mặc quy cũng chém xuống gần như cùng lúc !
Hằng hà sa số bóng người trùng điệp trên thân Kiến Sầu bị chém chết : Cái tiêu tán ngay trong đất trời, cái hóa trở lại thành hỗn độn, cái bị tan xác máu thịt bây nhầy, cái biến thành một phần của cơn hồng thủy, có một số bóng nguyên vẹn thì rùng rùng tách khỏi người nàng, phiêu tán trong hư không, rơi rớt trên các ngôi sao chết u ám giữa dòng ngân hà mênh mông bên dưới !
Xác người chồng chất như núi !
Máu đổ tầng tầng, lai láng thành biển !
Chúng tiên dõi mắt nhìn lại thì thấy mỗi cái xác là một Kiến Sầu, thảy đều chết dưới đòn phản công của Tạ Bất Thần !
Duy chỉ có mỗi một bóng người là còn lại I
Đang đà vung lên không, thước mặc quy giờ đã áp gần sát tới mi tâm, sắp sửa đoạt mạng nàng tới nơi.
Nhưng lúc này tự nhiên không còn thấy Nhất Tuyến Thiên trong tay Kiến Sầu đâu nữa !
Thay vào đó lại là một thanh kiếm phàm khiến Tạ Bất Thần thất kinh !
Không thể nào !
Đầu óc y lùng bùng như muốn nổ !
Tạ Bất Thần nhớ rõ ràng trước khi phi thăng đã chính tay phóng cây kiếm này vào ẩn giới Thanh Phong Am, Kiến Sầu đã phi thăng rồi thì tuyệt không thể nào lấy được !
- Thực ra, dưới cuối hà đồ còn có hai dòng chữ nữa đấy...
Tiếng nàng nhỏ nhẹ, tựa hồ như muốn y chết cho minh bạch.
Ngay khi Tạ Bất Thần vừa thấy được cây kiếm này thì Kiến Sầu đã đâm thẳng nó vào lồng ngực y một cách nhẹ nhàng chẳng tốn chút sức, thậm chí còn chẳng gặp phải bất cứ trở ngại nào !
Bởi vì thứ ở bên trong cây kiếm đó vốn là một phần của y !
Quả thực thế sự trêu ngươi I
Hai người bọn họ dĩ nhiên có thể coi như đồng đạo tri kỷ nhưng tiếc thay cùng đạo mà khác thuật, lại thêm thế sự trêu ngươi, rốt cục chỉ có mỗi một người là có thể khống chế được vận mạng của mình !
Còn người kia chắc chắn phải chết vì đạo.
Thanh phong* ba thước, sáng như thu thủy.
* Câu này tả cây kiếm đâm Tạ Bất Thần. Thanh phong là tiếng chỉ kiếm trong thơ văn cổ.
Tay nàng ngón ngón thon dài mà trắng bệch, tựa hồ như trên đó còn vì quyện theo cả cái lạnh của ngày mưa bụi xưa kia. Nàng nhìn y đăm đăm, thân sắc gần như ráo hoảnh. Trong khoảnh khắc đó, mọi dịu dàng lưu luyến thưở nào cùng với bao phen đối địch, thảy đều vô thanh vô tức tiêu tan.
Rốt cục nàng là người hữu tình hay vô tình ?
Mũi kiếm đâm thấu lồng ngực hóa ra lại lạnh như thế này, chẳng khác gì một khối băng, đông cứng cả người.
Máu lẫn sắc tím thấm ướt vạt áo y. Có chút gì đó đã lâu không thấy loang trên lưỡi kiếm, cuộn theo hơi lạnh ngoằn ngoèo chảy trên người y.
Kiến Sầu giật phắt kiếm ra, máu đỏ chớp mắt tung trời I
Tạ Bất Thần há miệng song tiếng lại bị gió lộng át đi.
Y cố sức giơ tay ra như muốn bắt lấy cái gì đó nhưng chỉ bắt được một vạt áo bay bay. Vạt áo thoắt cái lại sượt qua lòng bàn tay mà tuột mất.
Hệt như năm xưa y vung kiếm đâm nàng. Nàng ngã xuống giữa vũng máu, tay giơ ra chới với nhưng chẳng chụp nổi được vạt áo của y...
Tất cả đều thành hư vô !
Y kiệt sức ngã xuống đất !
Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu chạm phải ánh mắt y. Đáy lòng nàng bi thương khôn xiết trào dâng, một giọt lệ cuối cùng cũng ứa ra nơi khóe mắt : "Bồng sơn chuyến này không có mấy ngả đâu* ! Thánh quân, bảo trọng..."
* Câu này với tựa chương là một. Nguyên văn : "Bồng sơn thử khứ vô đa lộ". Nó trích từ bài thơ "Vô đề" của Lý Thương Ẩn (813 - 858) đời Đường. Bồng sơn là núi tiên trong thần thoại, về sau mang nói chung là cảnh tiên. Ý Kiến Sầu đơn giản chỉ là "Thôi, chàng lên đường, lần này không có cửa về đâu" nhưng tác giả vận thơ vào nên thi vị hẳn.