Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 587 - Chương 587 : Tuân Đạo

Chương 587 : Tuân đạo Chương 587 : Tuân đạoChương 587 : Tuân đạo

Hồn thiện phách ác.

Trong quyển "Tử bất ngữ*", truyện kẻ sĩ Nam Xương có chép : Con người ta có người hồn thiện mà phách ác, có người hồn khôn mà phách ngu, có người hồn chánh mà phách tà.

* Xin xem chú thích cuối chương

Nhưng mấy điều này chẳng qua chỉ là phỏng đoán của thế nhân mà thôi.

Người phàm có thiện ác theo quy chuẩn riêng của họ, nhưng đối với thiên đạo mà nói thì thiện ác - tốt xấu lại mang một tâm khác.

Tu sĩ tu hành thiên đạo trong lòng có yêu có muốn, đó không phải là xấu. Cái xấu thực sự nằm ở chỗ có rất nhiều thứ cản trở việc tu hành, khiến con người ta không sao làm chủ được nữa tình cảm của mình.

Tỷ như si, cuồng, ghét, thẹn, hận.

Một người nếu gạt sang được một bên tất cả các cảm xúc ấy thì có thể coi như gần với thiên đạo. Giữa vô tình với hữu tình, y theo trời ngộ đạo. Người như vậy được gọi là "Đạo tử'.

Năm đó y đọc sách bên song, trang trang lần giở đọc thấy mấy câu kia, thế nên bèn nghĩ : Nếu như có một cách đặc biệt nào đó có thể tách hồn phách ra, rồi giữ hồn thiện bỏ phách ác đi thì vậy coi như là đã đặt được một bước lên lối tắt Chung Nam* rồi.

* Ý nói mọi việc suôn sẻ, không gặp trở ngại. Đây là câu thành ngữ "Chung Nam tiệp kinh - Mượn núi Chung Nam làm lối tắt lên làm quan". Theo tích xưa, thời Đường Lư Tàng Dụng vờ làm ẩn sĩ, sống trong núi Chung Nam gần kinh đô Trường An, với hi vọng sẽ được vua vời ra làm quan. Sau quả nhiên ông được làm quan thật.

Song lúc đó y vẫn còn là Tam công tử phủ Tạ hầu, nghĩ chỉ là nghĩ vậy thôi.

Mãi đến sau này khi giết Kiến Sầu rồi, y ngồi trước nấm mồ mới đắp của nàng mà thấy phủ tạng như thiêu như đốt, phách ác giằng xé, trong lòng vừa thẹn vừa đau, thực khó chịu khôn xiết.

Hồn phách tách ra : ba phần hồn giữ lại người, bảy phần phách lưu trong kiếm.

Cho nên từ đó trở đi kiếm này y gọi là "Thất phân phách”.

Y vẫn yêu Kiến Sầu nhưng tuyệt sẽ không vì chuyện mình giết nàng cầu đạo mà áy náy đau khổ, hối hận lại càng không.

Trên người y lúc nào cũng chỉ có lạnh lùng, khắc chế với mưu lược.

Y đinh ninh rằng dưới gầm trời này sẽ chẳng có ai biết được bí mật của y, thậm chí đến cả Hoành Hư chân nhân, người thu y làm đệ tử kia cũng không hề biết đến chuyện này.

Vậy Kiến Sầu làm sao mà biết được ?

Ngay từ hồi đi Mật Tông Tuyết Vực chung với nhau năm đó, nàng đã từng lấy ba tiếng "Thất phân phách" này để thử y.

Mà ngày giờ này thì lại cầm luôn cả kiếm trong tay !

Khi kiếm đâm vào lồng ngực y thì bảy phần phách nằm bên trong cũng thuận theo mũi kiếm nhập trở về người.

Hồn và phách kết hợp lại khiến y lâu lắm rôi không đau đến tê tâm liệt phế như vậy !

Tạ Bất Thân còn chưa giết được Kiến Sầu thì đã bị nàng đâm cho một nhát Thất phân phách trở lại. Tổ khiếu mi tâm, tử phủ linh đài nhất thời liền như rơi vào vạn kiếp bất phục, phải bắt đầu chống chọi đấu đá với thần hồn Bàn Cổ.

Trời với đất cách nhau bao xa ?

Lạnh với nóng hơn kém là mấy ?

Ngay khi Kiến Sầu giật kiếm về, y liền từ hư không hoang vực rơi xuống. Xa hút tâm nhìn là bóng dáng Kiến Sầu cao cao đứng đó, im lìm bất động. Hình ảnh nàng phản chiếu nơi đáy mắt y mỗi lúc một nhỏ dần, sau chỉ còn là một điểm nhỏ mơ hồ rồi cuối cùng vùi hẳn vào bóng tối.

Tạ Bất Thần chìm sâu thật sâu trong hắc ám.

Y chẳng biết mình đã sượt qua bao nhiêu ngôi sao, chìm nổi nơi nào nhưng trong đà rơi vô tận không ngừng ấy y lại cảm thấy cả người như bị cuốn vào một dòng nước lũ. Nó bao bọc y, lôi kéo y. Ranh giới giữa thời gian với không gian rốt cục cũng nhòa dần.

Chớp mắt đã qua sáu mươi năm, ngàn năm như trong khoảnh khắc !

Trong cơn vật lộn với thân hồn Bàn Cổ, ý chí của y đã hao tổn gần hết, thậm chí đến thân xác với máu me trên người cũng mờ hẳn đi.

Y biết bản thân đang hóa thành hỗn độn.

Nhưng y thực không ngờ mình vậy mà lại còn có thể thấy được ánh sáng, dù thứ ánh sáng đó rất ảm đạm mờ nhạt.

Chợt có chút khí vị quen thuộc theo gió bay qua.

Tạ Bất Thần mở to hai mắt.

Đập vào tâm nhìn là cận cảnh Cực Vực băng băng trải dài, đất đai vạn dặm căn cỗi, tứ bề cỏ khô bạt ngàn. Bầu trời âm u nặng nề, dây đặc mây mù đỏ nhờ, quanh năm chẳng có lấy một ngày quang đãng. Nơi biên giới bảy mươi hai thành Cực Vực còn có quỷ môn quan vô tổn vẫn sừng sững đứng kia. Mà ở rất gần thành Uổng Tử lại cũng có thể thấy được thấp thoáng bóng quỷ tu lố nhố qua lại.

Y nhất thời không hiểu ra sao.

Tuy đau đớn vạn phần đang từ đầu lan xuống chân tay xương tủy, nhưng nhìn tòa thành trì trước mắt y lại cảm thấy có cái gì đó rất quỷ dị.

Sau chiến tranh Âm dương giới, bảy mươi hai thành Cực Vực đã bị hủy hoại quá nửa. Tuy Kiến Sầu làm chủ Cực Vực, lên làm Bình Đẳng vương và các thành này cũng đã được xây sửa lại nhưng dù sao thì chúng cũng không thể nào có được dáng vẻ ban đầu như thế này.

Y bất tri bất giác lê thân tàn đi vào thành, nhắm hướng căn trạch viện cũ mà tiến.

Suốt cả chặng đường không hề có ai phát hiện ra sự tồn tại của y. Đường phố, lầu gác, hẻm nhỏ, tất cả đều y hệt như xưa.

Tạ Bất Thần thấy mình như đang đi trong mộng. Nghe nói hình như người trước khi chết tự nhiên sẽ chợt thấy lại rất nhiều việc xưa loang loáng diễu qua như đèn kéo quân trong trí.

Căn trạch viện này có phải là điểm khởi đầu mười kiếp vận mạng của y chăng ?

Cửa đóng, phía ngoài lại có bố trí trận pháp. Tuy nhiên đến cửa cũng chẳng cần phải mở, y cứ thế thong dong đi vào, tựa hồ như không hề có bất cứ thứ gì cản trở cả.

Máu trên người y nhiễu giọt tong tỏng, đến khi chạm đất thì hóa thành vệt nước. Tạ Bất Thần lại thấy cây hòe già trông trong sân xưa kia, nó bây giờ thế mà đã lớn ngần này rồi.

Đầu óc y nặng nề mụ mịị, vì vậy chân đi cũng lảo đà lảo đảo.

Con người dầu hết đèn tắt ấy dấn bước bước lên bậc thêm. Nhưng khi đi ngang qua song cửa sổ đang mở hé một cánh, y lại chợt thấy có Kiến Sầu ở trong !

Trên giấy dán cửa sổ trắng muốt dường như mờ mờ hồng hồng dấu chữ.

Hoa mai cắm trong bình đã nở rồi.

Nàng đứng ngay trước bàn trong thư phòng, tay này cầm cây nhang tím, còn trên đầu ngón tay kia thì lập lòe một đốm lửa nhỏ đang dần dần kề sát vào đầu nhang !

Trong tích tắc đó, đầu óc Tạ Bất Thần chợt âm âm dậy sấm !

Gần như chẳng chút nghĩ ngợi, y vung ngay cây thước đen trong tay lên đánh vào tay nàng !

- Bốp I

Cây nhang tím chưa kịp đốt kia liền bị quất rớt xuống đất, gẫy thành mấy khúc !

Mà Kiến Sầu ở phía sau song cửa thì bởi vậy mà kinh hãi quay ngoắt đầu lại, nhìn ra ngoài sân !

Nàng cảnh giác tột độ.

Rõ ràng là xung quanh nhìn chẳng thấy gì, nhưng không biết có phải do trùng hợp hay do nàng nhạy cảm hay không mà ánh mắt lại nhìn qua khe cửa sổ, vừa khéo đối thẳng với ánh mắt y.

Biết nói thế nào cái cảm giác này nhỉ 2 Mãi đến khi thước mặc quy làm bị thương tay nàng, phía sau lưng còn đánh một đường thấu cả đại địa Nguyên Thủy, xuyên thoát qua luôn mặt đất ở phía bên kia hành tinh, Tạ Bất Thân bấy giờ mới chợt nhận ra mình đang làm cái gì, bản thân đang ở đâu và thời điểm hiện tại là nhằm vào lúc nào !

Hóa ra y đã trở về cái năm Kiến Sầu lạc xuống Cực Vực. Đó là ngày đầu tiên nàng phát hiện ra bí mật của căn nhà cũ, đúng ngay trước một khắc nàng dưỡng mai trong bình nở xong và đang sắp sửa đốt cây nhang kia lên !

Người trở về được quá khứ sẽ có thể thay đổi tương lai.

Nhưng y của thời này khắc này thì thay đổi được gì chứ ?

Ngăn được Kiến Sầu rồi nhưng cây nhang đó về sau lạc đi đâu ? Nó rơi vào tay Kiến Sầu hay ở chỗ của chim chín đầu ? Dù nếu chẳng cản nàng lại thì tu vi của y lúc đó ở Thập Cửu Châu đâu có bằng như bây giờ, không biết nhang vừa cháy hết thì chuyện gì sẽ xảy ra ?

Nhưng tất cả đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bởi vì chuyện làm thì đã làm rồi.

Sau khi cây thước của y vung lên cản lại quá trình, Kiến Sầu là người tinh tế nhanh nhạy dĩ nhiên sẽ không bao giờ muốn đốt cây nhang lên nữa.

Có lẽ cướp lấy cây nhang trong tay Kiến Sầu về là cách giải cục tốt nhất. Nhưng sau khi vung thước ném xong, y một bước cũng không nhấc nổi, giờ chẳng qua chỉ là người sắp chết mà thôi.

Suốt mấy trăm năm trù mưu tính kế, sống tạm sống bợ cho đến tận lúc cuối, thế nhưng rốt cục vận mạng của mình chẳng những không nắm giữ được mà trái lại còn nằm trong tay người khác !

Đời như vậy thì sống hay chết có khác gì nhau ? Chẳng thà chưa bao giờ nuôi hy vọng, chưa bao giờ sinh ra trên thế gian này còn hơn !

Y từ tương lai tới nên đã trải qua mọi chuyện, giờ cũng biết rất rõ rằng ngay từ thời khắc y lấy máu tim chim chín đầu để làm nhang thì tự thân đã trở thành con cờ trong tay người khác rồi.

Thế cục trong căn nhà này, mấu chốt tồn tại của nó là gì ?

Sâu trong ý thức, thân hồn Bàn Cổ đã dung hợp với thần hồn của y được quá nửa. Ngài bắt đầu tỉnh lại dân, hơn nữa dường như phát hiện ra ý tưởng tâm tư y nên quá trình cắn nuốt đột nhiên bỗng trở nên kịch liệt hơn nhiều.

Hai luông thân hồn như hai con mãnh thú bị nhốt trong lồng. Chúng lồng lộn thôn phệ nhau, cắn xé nhau !

Nhưng cái đau này thực ra có đáng là gì.

Khi bảy phần phách nhập lại thân y, cái đau từ sâu trong tâm khảm ăn lan khắp chốn mới là cái đau khủng khiếp nhất trên đời !

Vì vậy y hoàn toàn giống như không cảm giác thấy, tuy đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn gắng gượng giơ đầu ngón tay ra I

Viết viết lên nên giấy cửa sổ trắng muốt đó.

Song gian gian vô cùng.

Bởi vì lúc thì y làm chủ được thân thể mình, lúc lại bị Bàn Cổ điều khiển, giằng giằng co co như tra tấn. Y chẳng nghe thấy bất cứ cái gì mà cũng chẳng thấy rõ bất cứ cái gì, viết được là gần như nhờ vào chấp niệm sắt đá phi thường.

- Có trá.

Hai chữ đầu này xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng, thật chẳng có chút gì lưu loát nhẹ nhàng như xưa.

Thế nhưng biết đâu đọc không ra mới chính là tốt nhất I

Ý nghĩ ấy thoáng vơ vẩn vụt qua trí óc Tạ Bất Thần, tâm thần lại đang lờ đờ mụ mị, mãi đến khi gượng vạch xong nét chữ cuối cùng thì mới nhìn rõ tám chữ cho chính tay mình viết -

Giết Tạ Bất Thần;

Trảm Thất Phân Phách !

- Thất Phân Phách...

Y vừa thầm lẩm nhẩm ba tiếng đó xong thì tự nhiên đầu óc bỗng lùng bùng nổ ran, mọi thắc mắc khó hiểu tồn đọng từ trước đến nay thoắt cái liền rõ rành rành.

Chẳng khác gì ánh chớp sáng rạch ngang bầu trời giữa đêm mưa ào ào như thác !

Tỏ rạng mọi ngóc ngách tối tăm âm u !

Tạ Bất Thần không khỏi lắc đầu cười to, cười đến gân như muốn chảy nước mắt !

Y cười mình mấy trăm năm mưu toan đủ đường, cả đời vớ vẩn như chuyện tiếu lâm; cười mình tốn hết chín kiếp trù tính từng ly từng tí mà rốt cục lại hóa ra đi may áo cưới cho người; cười mình mười kiếp làm vua, có tên Bất Thần song bây giờ cùng đường mạt lộ, phải phụ thuộc vào kẻ khác !

Càng cười mình cầu gì được đó, thất bại chỉ bởi một ý niệm !

Hóa ra là Kiến Sầu biết tới Thất Phân Phách ở đây;

Hóa ra là Thập Cửu Châu lại có một luồng loạn lưu có thể giúp người ta băng ngang thời gian như vậy ! Vì thế khi xưa nàng mới lấy ba tiếng "Thất Phân Phách" kia để thử y; vì vậy mà khi quyết chiến ở hoang vực nàng mới có thể triệu ra hằng hà sa số Kiến Sầu, trong số đó có một người nhìn lén cảnh mộng của y, có lẽ là ngay khi biết được Thất Phân Phách ở đâu thì liền trở về Nguyên Thủy lấy đi mất.

Mà trong hồn thiện phách ác, thiện chính là tất cả những gì lợi cho mình, lợi cho đạo; còn tất cả những thứ bất lợi cho bản thân hay cho đạo thì đều là ác.

Thiện ác của con người ta đều do hồn phách cân bằng mà ra.

Nhưng y kiếp này lại tách riêng hồn với phách của mình !

Đạo tuy tồn tại trong hồn phách nhưng hồn với phách lại rất khác nhau. Ba phần hồn có thể chứng được đại đạo, không tuân phục trời, trừ bản thân thì có thể vì "Đạo" mà hy sinh tất cả. Còn bảy phần phách thì lại có hổ thẹn đau khổ, tự tâm chưa chắc tình nguyện hy sinh mọi thứ vì "Đạo" nhưng lại có thể hy sinh bản thân mình !

Thiện ác của thiên đạo với thiện ác của con người cũng khác biệt nhau.

Trước khi bảy phần phách với ba phần hồn nhập lại, y sẽ tìm mọi cách cản trở thần hồn Bàn Cổ cắn nuốt mình, nhưng tuyệt sẽ chẳng làm gì hủy diệt bản thân. Nhưng sau khi phách hồn hợp lại xong thì mọi tình cảm xưa cũ cũng cuồn cuộn ập tới, bởi vậy trong lúc người và thần đang giằng co đối địch thì bấy nhiêu đó cũng đủ cho y quyết định như ý mình muốn.

Bởi vì y là Tạ Bất Thân mà.

Mưu đồ cả mấy trăm năm trời, mười kiếp làm vua chỉ vì không chịu thần phục đó thôi !

Ta chính là ta, chẳng ai có thể thay đổi được I

Rõ ràng đây là mong muốn nhỏ nhoi nhất đơn sơ nhất trên đời nhưng nó lại trắc trở nhất, không sao có thể đạt được nổi.

Nhưng con người làm sao mới không bị cải biến ?

- Ha ha ha ha ha...

Tạ Bất Thần vẫn còn cười.

Tuy nhiên lúc ý nghĩ đó vừa trỗi dậy thì hồn phách trong linh đài tổ khiếu y đã nổ tung, tán lạc như một quầng mây sao. Đồng thời thần hồn của Bàn Cổ vừa mới dung nhập với thân hồn y kia cũng tan tành theo cùng !

Nếu ta không còn là ta nữa thì sống có gì vui ?

Nếu ta chẳng tồn tại nữa thì há có sợ cái chết 2

- Kẻ giết Bất Thần là kẻ không đầu hàng !

Sống đã bất tuân, chết cũng bất phục;

Kiến Sầu nói câu kia rốt cục cũng đúng : Kẻ giết ngươi tuyệt sẽ chẳng phải 1a.

Ngoài trạch viện có người tới gõ cửa, Kiến Sầu ở phía sau song cửa cũng nén lại vẻ mặt lạ lùng và lòng cảnh giác hết vào trong, tiếp đó thì đi ra sân, ngồi xuống nói chuyện với bọn họ.

Có hai người tất cả. Một người Tạ Bất Thần không quen, còn người kia thì lại là Trương Thang khi ấy vẫn còn là quỷ lại.

Y bỗng nhớ tới bao kỷ niệm ở cô đảo nhân gian, nhớ nàng đứng dưới một trời hoa đào tháng ba, khuôn mặt tươi sáng rạng ngời; nhớ mùi hương dịu khi nàng cúi đầu trên án chép kinh; nhớ đôi gò má hây hây dưới ánh đèn cầy đỏ của nàng lúc sốt cao...

Y không khỏi tự hỏi lòng mình có hối hận hay không ? Không, không bao giờ hối hận.

Y không hối hận đã yêu nàng và cũng chẳng hối hận vì đã giết nàng. Trên đời này vốn không có gì đáng để y hối hận, sống hay chết cũng được mà yêu hay hận cũng xong.

Nhưng lệ khí chập chờn trầm trầm nổi nổi quanh mi mục thanh lãnh của y cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn. Trong khoảnh khắc ngã xuống, y thấy hàng chữ viết trên nền giấy trắng cửa sổ đã khô đi hết.

Kiến Sầu vẫn còn nói chuyện với hai người nọ.

Bởi vậy nên nàng nhìn không thấy.

Cũng tốt.

Ngày hôm đó, trên biển mây Côn Ngô, nàng nâng chung kính y bảo : "Ngài xứng đáng."

Nhưng cuối cùng y hiểu là không xứng.

Là y tạo ra Kiến Sầu mà Kiến Sầu cũng tác thành cho y -

Cho đến chết, ta vẫn là ta !

Vào thời khắc cuối cùng, khi ý thức tiêu tán và thân hồn cùng đồng quy vu tận với thân hồn Bàn Cổ, mọi thứ trước mắt y đều trở nên chập chờn, thậm chí trí nhớ cũng tiêu tán theo luôn với ý thức.

Bởi vậy y chẳng còn nhớ được nữa.

Không biết chữ viết trên ô cửa sổ rốt cục là chữ "Mạng*" trong "Mạng ta tùy ta quyết", hay là chữ "Khanh*" trong “Tâm ta mừng cho khanh" ?

Có lẽ y đã viết cả hai thì phải.

* Mạng - ñồ, Khanh - fÑll. Bạn đọc nhìn kỹ sẽ thấy cả hai chữ này đều có bộ tiết [J ở trong, là phân chữ chưa khô còn sót lại mà Kiến Sầu thấy được lúc đó. Chữ khanh là tiếng xưng hô xưa, vua dùng để gọi quần thần. Nó cũng là tiếng xưng hô thân mật giữa vợ chồng bạn bè với nhau.

Đôi mắt đang mở to của Tạ Bất Thần cuối cùng cũng chầm chậm khép lại, người chìm vào giấc mộng vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại được nữa. Trong giấc mộng ấy, núi non biếc lạnh chân mây, mưa bụi giăng giăng phủ mờ...

Chú thích :

Tử Bất Ngữ là tiểu thuyết bút ký do Tùy Viên Lão Nhân Viên Mai (1716-1797) soạn vào đời Thanh. Tên sách dựa theo một câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ: "Tử bất ngữ, quái lực, bột loạn, thần quỷ - Khổng Tử chẳng nói những chuyện kỳ dị, bạo lực, bạo loạn, quỷ thần". Đúng như tên gọi, sách sưu tập những câu chuyện kỳ quái cũng như các hiện tượng kỳ lạ mà tác giả có dịp chứng kiến, hoặc do các quan lại địa phương trình báo.
Bình Luận (0)
Comment