Chương 588 : Thắp sáng ngân hà
Chương 588 : Thắp sáng ngân hàChương 588 : Thắp sáng ngân hà
Kiến Sầu rơi xuống một mảnh hoang vực bị văng ra. Nàng im lặng nhìn chằm chằm vào thế giới tối tăm bên dưới. Thật chẳng biết đã qua bao lâu nhưng cuối cùng nàng cũng cảm giác thấy được có một nguồn năng lượng dồi dào hùng hậu lấp vào vùng loạn lưu hỗn độn dưới Nguyên Thủy.
Quá trình diễn ra rất mạnh và vô trật tự nhưng sau đó thì lặng dần. Phần muỗng năng lượng nguyên thủy mà Bàn Cổ đã múc lấy khi xưa giờ đã về chỗ cũ.
Loạn lưu ban đầu khổng lồ như vậy nhưng sau liền nhỏ đi rôi nhanh chóng biến mất, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rất rõ. Vết thương vốn vẫn vắt ngang giữa vũ trụ ấy rốt cục cũng được chữa lành.
Không cần phải mất công nhìn xem kết cục của Tạ Bất Thần ra sao mà cũng chẳng cần thiết phải đi tìm kiếm tung tích Bàn Cổ làm gì, vũ trụ bây giờ đã hoàn toàn trọn vẹn là kết quả mà nàng muốn thấy.
Tạ Bất Thần cuối cùng vẫn đúng là Tạ Bất Thần mà nàng biết. Nhưng đứng giữa hư không quang đãng nhìn xuống, nàng lại chẳng thấy có gì cao hứng.
Trong tay Kiến Sầu vẫn còn cầm thanh kiếm phàm kia. Nàng bấy giờ với thong thả ngồi xuống, đặt nó cạnh mình.
Thanh kiếm này nàng lấy từ ẩn giới Thanh Phong Am ra. Sau khi nhìn trộm được cảnh mộng Tạ Bất Thần, nàng liền bảo một Kiến Sầu của mình trở xuống Nguyên Thủy lấy lên. Chuyện quả dễ như trở bàn tay.
Hoang vực tất nhiên không còn tồn tại nữa.
Các thần chích với chúng tiên thượng khư ban nãy đều đứng hết ở xa. Ai nấy đều nhìn nàng, ánh mắt sững ra nửa hiểu nửa không, hơn nữa lại càng chẳng thể nào đoán định nổi tâm tư của nữ tu này hiện giờ ra sao.
Chỉ có mỗi Lục Diệp lão tổ là bước tới.
Nhưng bà tuyệt không phiền nhiễu Kiến Sầu mà chỉ lấy từ trong tay áo ra cuộn Cửu khúc hà đồ đã "mượn" của Tạ Bất Thần lúc trước, đoạn nhẹ nhàng để xuống, đặt nó kế cạnh cây kiếm thường.
Kiến Sầu ngoái đầu lại nhìn Lục Diệp lão tổ.
Lục Diệp lão tổ cũng nhìn lại nàng.
Nhưng thời khắc này chẳng ai nói với ai câu nào, vả lại cũng chẳng cần phải nhiều lời làm gì.
Lục Diệp lão tổ quay lưng bỏ đi. Kiến Sầu vẫn ngồi mãi ở đó lâu thật lâu, mãi cho đến khi Phó Triêu Sinh đi tới.
- Y chất rồi phải không ?
Thực ra hắn cũng có thể mang máng đoán được nhưng không biết tại sao vẫn hỏi ra miệng như vậy.
Mà điều hắn hỏi xong rồi thì lại hơi có chút buồn buồn.
Kiến Sầu không cần quay đầu lại cũng biết là Phó Triêu Sinh tới. Chẳng cần hỏi nàng cũng hiểu người hắn nói đến là ai, bởi vậy liên gật gật đầu.
Hắn biết hết mọi ân oán xưa kia giữa nàng với Tạ Bất Thần nên đến lúc này mới không khỏi ngậm ngùi cảm khái : "Hồi đó ở Tuyết Vực lấy mắt vũ mắt trụ ra nhìn mà không sao thấy được chút gì liên quan đến y, chỉ biết được rằng cây nhang kia là lấy máu tim của Cửu Đầu làm thành mà thôi, bây giờ nghĩ lại mới hay tất cả đều do Cửu Đầu che giấu cho y."
- Chuyện bình thường thôi mà. Thần sắc Kiến Sầu vẫn phẳng lặng như gương. Nàng nhớ tới đêm hôm đó uống rượu luận đạo trên hành tinh Tuyền Ky, nhớ Nguyệt Ảnh vươn tay hái sao trời, bản lãnh trăng vô ảnh thật thần dị mãn nhãn, kế lại tiếp : "Nguyệt Ảnh Cửu Đầu điểu, Thiên Mỗ Mộng lão nhân là người giỏi dệt mộng. Cho dù năm xưa ta có mặt đối mặt với y cũng chẳng nhìn ra manh mối gì, mãi đến sau này mới thấy được trong cảnh mộng."
- Ta cứ tưởng nàng cái gì cũng biết...
Nhưng ý tứ trong lời nàng nghe ra lại dường như không phải vậy.
Phó Triêu Sinh hơi nao nao, hồi hộp trong dạ.
Kiến Sầu bật cười, nhưng giọng nói lại thoáng chút hơi hướm cay cay tự giễu : "Hợp mọi thân làm một mới biết có cái khả năng đó. Không thấy không buồn; thấy càng nhiều, buồn càng lắm. Ta tuy chọn con đường này nhưng lại sợ biết hết tất cả, cứ mong sao cái biết ấy tới trễ hơn, trễ hơn một chút nữa, không tới lại càng hay. Đến khi lên thượng khư mới biết không trì hoãn được nhiều như vậy, kế hoạch rốt cục vẫn phải dựa vào mưu trí mới thành. Mãi cho đến lúc nấy..."
Hợp vạn thân làm một mới biết hết tất cả.
Nếu chẳng vậy thì không thể nào tìm ra được cách khắc địch, không thể nào trừ diệt nổi tổ thần do ngàn vạn niệm tích nên, huống hồ là có thể vẫn còn sống trước đòn phản kích cuối cùng của Tạ Bất Thần để rồi tống đi bảy phần phách, cho nó nhập trở lại thân y.
Mà điều thời này khắc này rốt cục chỉ còn lại mỗi nàng cô lẻ giữa vũ trụ bao la nơi đây.
Bởi vì tất cả các Kiến Sầu tương lai khác đều chết hết dưới thước mặc quy của Tạ Bất Thần. Tuy ký ức của bọn họ vẫn còn lại trong trí nàng, song mọi ngả đường có thể trong tương lai đều mất cả, chỉ còn mỗi một cái trước mắt mà thôi.
Phó Triêu Sinh cảm thấy nặng nề trong lòng. Hắn cụp mắt, bặm môi, ngồi xuống cạnh nàng, kế lại hỏi : "Hai hàng cuối cùng trong hà đồ là cái gì vậy ?"
- Do Bàn Cổ năm xưa vừa mới tới giới này đã tách lấy căn nguyên của nó khiến một rẻo vũ trụ biến thành loạn lưu hỗn độn.
Dạo ấy, nàng đã từ địa ngục mười tám tâng xông qua Thích thiên tạo hóa trận để trở về Thập Cửu Châu, kế thì lạc vào vùng loạn lưu này, trầm mê trôi nổi theo dòng thời gian tới những sáu mươi năm trời. Thưở đó, huyền cơ bên trong ra sao nàng không biết được, mãi đến khi hiểu thấu hai câu chót trong hà đồ thì mới vỡ lẽ : "Tạ Bất Thần là người đi một bước tính trước mười bước. Tiếc thay hai hàng cuối cùng trong hà đồ với những gì viết trước đó đều không có chút lý luận nào liên quan ăn khớp với nhau. Cho dù y thông minh tuyệt đỉnh cũng không tài nào nhìn ra khuất tất. Tuy Bát Cực đạo tôn đã từng tham ngộ hà đồ lâu năm thật nhưng ông ta không hiểu được huyền cơ bên trong, hai hàng cuối đó có xem cũng chưa chắc thấu tỏ, thành ra chẳng cần phải lo."
Phó Triêu Sinh nghe xong vẫn chau mày hỏi : "Chuyện về loạn lưu hỗn độn là hai hàng hay chỉ một hàng thôi ?"
Hắn quả đúng là tinh tế sắc sảo.
Chuyện về loạn lưu hỗn độn đúng là chỉ viết có mỗi một hàng.
Kiến Sầu giơ tay cầm lấy cuộn Cửu khúc hà đồ mà Lục Diệp lão tổ đã để cạnh ban nãy rồi thong thả trải ra. Phần cuối vẫn trắng trơn như cũ. Tuy nhiên khi đầu ngón tay nàng quẹt lên đó một đường thì hai hàng chữ cổ vàng sậm liền lộ ra. Xong xuôi nàng chuyển hà đồ cho Phó Triêu Sinh. Hắn tần ngần giây lát rồi mới tiếp lấy.
Cũng không biết có phải vì hiện giờ Bàn Cổ đã chết hẳn rồi hay không mà khi câm cuộn Cửu khúc hà đồ này hắn lại không có cùng cảm giác như với sổ sinh tử năm đó, chỉ thấy nó hệt như một quyển trục thông thường mà thôi.
Phó Triêu Sinh biết đọc loại chữ cổ này.
Bây giờ nhập tâm nhìn xem, hắn liền hiểu ra ngay, nhất thời cảm thấy lạ lùng, chẳng dám tin là thực : "Làm sao lại thế..."
Hàng cuối cùng trên quyển trục rành rành lại là -
Người đời sau, phòng Cửu Đầu, giết Bàn Cổ !
Kẻ ngoài cuộc có lẽ sẽ không nhận ra điều gì, nhưng Phó Triêu Sinh năm xưa đã từng mở đọc sổ sinh tử, hơn nữa cũng lại đã từng cầm qua trường dạ. Một dạo tuy mượn hà đồ từ chỗ Khúc Chính Phong không thành nhưng bây giờ cầm nguyên cả cuộn trong tay, hắn có thể cảm biết được hà đồ với sổ sinh tử và trường dạ đều cùng một gốc mà ra !
Nói cách khác, chính Bàn Cổ đã đích thân làm ra cuộn hà đồ này !
Nhưng ngài làm sao lại viết lên đây, cảnh báo hậu thế phòng bị chim chín đầu, xin người ta tới giết ngài vậy ?
Phó Triêu Sinh cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Song Kiến Sầu lại có thể lý giải đôi điều trong đó.
Nàng khẽ thở dài, sau liền đáp : 'Mặc dù người đời coi ngài như thần minh nhưng nói cho cùng thì ngài vẫn là người phàm cả. Chuyện lập luân hồi đã sai từ trong ý tưởng, bởi vậy ngài mới muốn vãn hồi. Ngài tuy hôn mê nhưng vẫn có kẻ muốn ngài tỉnh lại. Nếu ta là đại tôn, được toàn tộc tôn thờ thì lúc thanh tỉnh cũng sẽ viết trước như vậy. Mà điều ham sống sợ chết vốn là bản năng trong con người ta. Lúc cái chết gân sát nhất cũng là lúc sợ chết nhất. Sau khi viết xong hết, tâm trạng ngài biến chuyển ra sao nào ai biết được."
Ở đời cứ hễ tồn tại nào có sinh mạng thì đa phần đều rất phức tạp, khi thì dùng dăằng lưỡng lự, khi thì mâu thuẫn, có lúc làm việc thiện nhưng cũng có lúc lại tác oai tác quái.
Xưa nay đâu có ai hoàn hảo bao giờ.
Bàn Cổ cũng vậy.
Nàng cũng chẳng ngoại lệ.
Phó Triêu Sinh nghe xong cũng hiểu đại khái. Hắn để cuộn hà đồ xuống, ánh mắt vừa động thì lại chợt ngó thấy cây kiếm phàm để cạnh người nàng, khóe miệng bấy giờ liền xịu xuống, buồn bã mà bảo : "Dù vậy ta vẫn không vui chút nào. Nàng kêu ta lại, ta lại ngay đấy thôi. Thế nhưng ta hỏi nàng có dối ta không nàng lại chẳng trả lời."
- Nhưng ban đầu ta coi như cũng không có dối chàng.
Thần sắc Kiến Sầu vẫn tĩnh lặng như không, giống như câu hỏi đó nàng đã từng nghe qua, và câu đáp cũng y hệt, tựa hồ như cũng đã từng nói qua một lần, bây giờ chỉ lại lặp lại : "Ta tự dối mình đó thôi."
- Vậy thì tại sao dối mình ?
Tuy đã bắt được trọng điểm nhưng Phó Triêu Sinh vẫn không hiểu ý nàng thế nào. Mà Kiến Sầu thì lại chẳng trả lời, chỉ nhìn hắn cười.
Phó Triêu Sinh bỗng chợt cảm thấy chẳng biết nên nhìn đi đâu, vả lại không hiểu sao còn miệng đắng lưỡi khô, tựa hồ như muốn nói nhưng cứ định mở miệng thì miệng lại cứng lại. Sau đó hắn hốt nhiên bỗng vỡ lẽ.
Hồi hộp kích động trong lòng đã dằn sâu xuống lại càng không sao bùng lên trở lại.
Hắn nhìn nàng, lại nghĩ đến những gì nàng vừa nói ban nãy, bèn chậm rãi hỏi : "Ta muốn nói gì, làm gì hay đúng hơn ta sẽ nói gì, sẽ làm gì nàng đều biết có phải không ?"
Từ đầu đến cuối, dù hắn nói gì, hỏi gì, nàng đều cực kỳ điềm tĩnh, đáy mắt phẳng lặng như đầm nước chết, chẳng gợn nổi sóng.
Hắn quên bằng đi mất.
Chỉ có hắn mới không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chứ Kiến Sầu thì lại biết rất rõ mọi chuyện xảy ra sau đó giữa hắn và nàng.
Kiến Sầu quả nhiên không đáp, như vậy tức là ngâm thừa nhận.
Phó Triêu Sinh bỗng chợt cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở. Bởi hắn bây giờ khó mà tưởng tượng nổi rằng cuộc đời con người ta vậy mà chỉ còn lại một khả năng, một con đường. Hơn nữa đối với một người biết trước mọi thứ mình sẽ phải trải qua trong tương lai, hắn lại càng không thể tưởng tượng nổi phải đối mặt thế nào.
Cũng chẳng biết do đâu hắn càng nghĩ càng đâm bực.
Bàn tay thống bên hông xiết lại, bụng thầm nghĩ nàng dù sao cái gì cũng biết, hôn thì cũng đã hôn luôn rồi. Bởi vậy thời khắc ấy kỷ niệm bỗng chốc ập về thật nhanh.
Năm xưa môi kê môi ai.
Ngoài mặt trông thì bình tĩnh vậy nhưng trong lòng lại rất hồi hộp căng thẳng. Nhưng đến khi tâm trạng đó qua đi, thần sắc không hề có gì lạ, duy chỉ có mang tai là hơi đỏ lên.
Kiến Sầu hơi nhếch miệng cười, cũng không để tâm đến.
Sắc mặt Phó Triêu Sinh sau đó dần dần lắng lại. Hắn ngồi xuống cạnh nàng giống như buổi ban sơ mới gặp từ rất lâu rất lâu về trước hắn đã từng làm thế cạnh vịnh đá nhỏ trên đảo Đăng Thiên.
Hắn cuối cùng cũng nói ra miệng cái câu không dám hỏi nhất : "Chúng ta thành đôi chứ ?"
Kiến Sầu hỏi ngược lại : "Chàng thực muốn biết ư ?"
Thế nên Phó Triêu Sinh ngàn ngàn vạn vạn lời muốn nói lại không sao mở miệng được. Bởi vì câu trả lời chỉ quan trọng đối với hắn chứ với Kiến Sầu mà nói thì lại chẳng có ý nghĩa gì.
Khi hằng hà sa số ngọn tâm hỏa ấy tụ lại thành một thì tương lai nàng đã mất đi sắc màu.
Phó Triêu Sinh bặm chặt môi, dưới đáy mắt lam sẫm trong veo chợt thoáng dậy lên chút lệ khí yêu tà. Hắn bỗng đứng ngay dậy, đi thẳng vào thiên không tối tăm phía trước.
Kiến Sầu vậy mà lại nhất thời thót tim trong khoảnh khắc. Nàng vô thức hỏi : "Chàng đi đâu vậy 2?”
Tuy nhiên khi thốt ra miệng, nàng bỗng chợt ngây người : Sao mình lại nói như vậy ? Hơn nữa lại còn càng chẳng biết câu hỏi của mình sẽ được trả lời ra Sao...
Phó Triêu Sinh không ngoảnh lại mà chỉ dừng bước, buông mắt đáp : "Ta sinh ra là để hoàn thành tâm nguyện của tộc phù du. Bây giờ Bàn Cổ chết rồi, luân hồi cũng không còn, ta không biết làm gì sau này. Mấy trăm năm tồn tại giữa đời nhưng ta dường như chỉ sống cho tâm nguyện. Ngoài nàng, ta còn rất muốn tìm hiểu nhiều thứ khác : Bàn Cổ từ đâu mà tới, tại sao ngài thiên di. Ta muốn biết ngoài bầu vũ trụ này thì còn có sự sống nào khác không..."
Có lẽ chỗ của Bàn Cổ xưa kia đã bị hủy diệt rồi.
Có lẽ ngoài kia sẽ chẳng có cái gì cả.
Có lẽ ngay khi bước ra khỏi bầu vũ trụ này hắn sẽ chết.
Nhưng tất cả những điều đó đều là chuyện hắn muốn khám phá.
Nói xong, Phó Triêu Sinh cất bước định đi, nhưng rốt cục lại chẳng dằn nổi chút xúc động cuối cùng trong lòng mà quay người đăm đăm nhìn nàng, bảo : "Nàng nếu đã biết hết tất cả những gì sẽ xảy ra trong tương lai, vậy thì cuộc đời về sau cũng chỉ có mỗi một đường duy nhất. Ta bây giờ dù có làm gì cũng đều nằm trong đoán định của nàng. Ta không vui nhưng ta cảm thấy bạn cũ sẽ tới tìm ta."
A, thôi rồi.
Cả câu này nữa nàng cũng chẳng biết trước !
Ánh mắt Kiến Sầu nhìn hắn sững sờ khó hiểu, đầu mày khế chau, ký ức cứ rối lên, lục tìm nguyên nhân do đâu.
Trong sát na điện quang thạch hỏa, tâm trí bỗng chợt lóe lên hình ảnh nấm mồ có dựng tấm bia "Kiến Sầu chỉ mộ" trên hành tinh hoang vắng vô danh năm xưa !
Thế nên nàng nhất thời không khỏi bật cười.
Phó Triêu Sinh không hiểu nàng cười cái gì. Có phải nàng cười hắn dễ dỗ quá chăng 2
Hắn im lặng, điềm tĩnh nhìn nàng. Kiến Sầu lúc này mới ngưng dần tiếng cười, đáp : "Tạm thời sẽ không tìm tới đâu."
Dù sao thì nàng vẫn còn chút chuyện phải làm.
Phó Triêu Sinh thiếu điều muốn cáu. Nhưng đến khi câu lời nàng vừa lướt qua tâm, nhẩm lại một lần trên đầu lưỡi hắn mới bất giác nhận ra nó chẳng có ý cự tuyệt.
Khóe miệng nhất thời không khỏi cong lên.
Hắn vui ra mặt, lại đáp : "Vậy ta chờ bạn cũ tới tìm."
Nói xong mới xoay người lại, tuy nhiên thân sắc nhẹ nhõm lúc trước lại dần dần trâm xuống.
Vũ trụ nhìn mênh mông vậy nhưng thực ra lại có biên giới.
Mỗi một câu hắn nói với Kiến Sầu ban nãy, câu nào cũng nghiêm túc cả. Con người ta sống ở đời dù sao cũng cần có ý nghĩa. Lúc trước tìm kiếm chân tướng về luân hồi là ý nghĩa cuộc sống hắn, còn bây giờ hắn phải tìm được cho mình một cái mới khác.
Ngoài Kiến Sầu.
Mà xa ngoài kia có thể có thế giới khác không, điều đó đối với bất kỳ ai cũng đều vô cùng hấp dẫn.
Phó Triêu Sinh không nhắm đi về phía đám thần chích tụ tập mà dấn thân bước vào bóng tối dây đặc xung quanh.
Kiến Sầu thì ngồi trên một mảnh hoang vực lơ lửng dõi mắt trông theo.
Nàng nhất thời thở dài tiếc nuối, song sau đó chỉ rũ mi nhìn xuống, khẽ duỗi tay thon. Tức khắc một ngọn tâm hỏa bùng lên trên đầu ngón tay nhưng rồi liền bị nàng nhẹ nhàng búng đi. Đốm lửa lập lòe bắn vào hắc ám vô biên.
Nhưng nó không bị hắc ám nuốt chửng mà trái lại trong sát na đó lại làm rực lên cả một bầu vũ trụ lặng ngắt như tờ !
Ánh sáng loang xa, từ chỗ nàng ngồi, tất cả các ngôi sao xung quanh đã bị thân chích dập tắt lúc trước cái cái bừng lên, thi nhau nối thành một dải ngân hà lấp lánh ngời ngời !
Như muôn vàn ngọn đèn rực rỡ !
Sáng toàn vũ trụ.
Sáng tít cả chân trời xa, nơi đường biên giới vũ trụ mà Phó Triêu Sinh đang đi tới...