Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 589 - Chương 589 : Vạn Cổ Cô Độc Một Chén Rượu - Hết

Chương 589 : Vạn cổ cô độc một chén rượu - Hết Chương 589 : Vạn cổ cô độc một chén rượu - HếtChương 589 : Vạn cổ cô độc một chén rượu - Hết

Luân hồi không còn.

Bàn Cổ đã chết.

Thần chích lui quân.

Tối tăm ngắn ngủi cũng đã qua đi.

Cả vũ trụ dường như không thay đổi gì so với trước lúc hắc ám nhưng sâu thẳm đâu đó lại có vẻ khác đi nhiều.

Lời đồn liên quan tới hoang vực cũng lắm : nào là chuyện về vị thánh quân Tử Vi Tạ Bất Thần được Kiến Sầu đại tôn đích thân lập bia cho, nào là về Thiên Mỗ Mộng lão nhân cực kỳ huyền bí rất giỏi dệt mộng nọ, lại còn có cả chủ đề chánh tà khó phân, chê khen Kiến Sầu đại tôn nửa nạc nửa mỡ...

"Chê" là vì thượng khư đồn đại, nói nàng hủy diệt luân hồi toàn giới, thậm chí đến chuyện Bàn Cổ đại tôn thực sự chết hẳn cũng không tránh khỏi có liên quan tới nàng, tiếng nhơ vô số."Khen' là vì nàng thực lực siêu tuyệt, bọn thân chích dù mạnh như vậy nhưng một là luân hồi đã mất, hai là Bàn Cổ đã chết, ba là chúng đấu không lại nàng nên cũng thôi luôn dã tâm thôn tính vũ trụ.

Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là đánh không lại.

Điểm đó Trương Thang hiểu rất rõ trong lòng.

Hiện giờ y đang đứng sau lưng đại tôn ở vùng trời vũ trụ mới này mà nhìn nàng phất phất phủi phủi bụi bặm phủ dầy trên tấm bia mộ kia.

Bốn chữ "Kiến Sầu chi mộ' liền lộ ra.

Mà phóng mắt nhìn quanh, phía sau tấm bia này còn lúp xúp tít tắp không biết bao nhiêu là nấm mồ tương tự nữa. Bia mộ cái nào cái nấy đều khắc chữ hệt như nhau.

Sau khi luân hồi bị hủy, quỷ tu ở Nguyên Thủy Cực Vực liền trở thành "quỷ tu mạt lộ" danh xứng với thực. Nhưng cuộc chiến kinh hồn ở hoang vực đã phá tan cấm chế ngăn cách thượng khư với hạ giới, thậm chí đến chuyện "phi thăng" cũng không còn quan trọng nữa. Cái danh xưng "Tiên" kia thực ra là tiếng dùng để chỉ các tu sĩ có tu vi cao hơn một chút mà thôi. Bởi vậy quỷ tu mới trở thành một loại tu sĩ như vạn loại tu sĩ khác, tuyệt không có gì khác biệt.

- Mỗi lần nhớ tới ta đều rất ngạc nhiên.

Mắt đăm đăm nhìn tấm bia, đầu tuy không ngoảnh lại nhưng Kiến Sầu vẫn hỏi Trương Thang đứng sau lưng : "Trương đại nhân, ngài nói xem, năm xưa ta có dặn ngài khi nào hoang vực tiến tới thì phải hủy quỷ phủ ngay, thế nhưng sao rốt cục lại lề mề lâu như vậy ?"

Hay tay bắt lại, luôn dưới ống tay áo, Trương Thang mắt không buồn nhấc, sóng dữ chẳng sợ, đáp : "Hơi chậm chút thôi. Bổn quan trước giờ hành sự luôn chậm mà chắc."

Chậm mà chắc...

Kiến Sầu thật thiếu điều muốn phì cười thành tiếng, lại hỏi : "Không phải tại ngài nghe ta nói muốn thế Bàn Cổ, chờ ta lên làm đại tôn xong rồi mới quyết định ra tay đấy chứ ?"

Trương Thang nửa điểm cũng chẳng chột dạ : "Dĩ nhiên là không phải. Chuyện cô thành đại tôn đâu có liên quan gì tới bổn quan."

Kiến Sầu rốt cục cũng thôi, chẳng muốn đôi co với cái gã mặt mày cương thi này nữa. Tuy người ta nửa khen nửa chê nàng, nhưng "Ngã" đạo lại rất có tiếng, lại thêm nàng coi như cũng là đại tôn nên Trương Thang, cái vị ác quan ngày nào của Đại Hạ, sau làm diêm quân Cực Vực kia, dù y không còn chức quan để làm nữa nhưng vì xưa kia từng có thâm giao với nàng nên ở cái giới thượng khư này địa vị cũng là dưới một người trên vạn người.

Vậy mà lại còn dám nói “đâu có liên quan gì' !

- Sau khi Bàn Cổ đại tôn hôn mê, chim chín đầu vì muốn làm ngài tỉnh lại thực đã tốn không biết bao nhiêu là công sức.

Nàng thở dài, ngừng lời một chút, sau lại tiếp : "Ta cứ nghĩ mãi, nếu như có ngày ta rơi vào hoàn cảnh như Bàn Cổ, nhiều khi Trương đại nhân sẽ cho xây hình đường trên mộ ta, lấy làm chỗ tra khảo phạm nhân(1) cũng không chừng."

Trương Thang ngước đôi mắt lãnh đạm lên nhìn một vòng quanh hành tỉnh hoang chi chít mồ mả rồi lắc lắc đầu buông cho một câu : "Sợ chết khiếp(2) thì có."

*1+ 2: chỗ này tác giả chơi chữ, dùng từ đồng âm khác nghĩa. Câu của Kiến Sầu nguyên văn là "thẩm phạm nhân", câu đáp của Trương Thang là "thẩm đắc hoảng". Cũng là chữ thẩm, nhưng chữ thẩm - R của Kiến Sầu là thẩm tra xét hỏi, còn chữ thẩm - Š của Trương Thang là sợ.

Kiến Sầu rốt cục cũng không khỏi phải ngoảnh đầu lại im lặng nhìn y, nhìn mãi thật lâu.

- Lần đầu tiên ta mới nghe nói thấy có kẻ ghét bỏ mộ phần của ta, hơn nữa lại còn là một ác quan giỏi lột da người.

Trương Thang buông mắt chăm chú nhìn nàng, song chỉ bình thản đáp : "Mồ mả cái nào cái nấy quật lên bên trong y đúc một người, vậy chẳng phải sợ khiếp lên ư ? Kỳ thật nếu cô đã có thể từ loạn lưu ngộ thấy mọi khả năng thì hẳn phải tìm ra được một Kiến Sầu có thể thực sự giết nổi Bàn Cổ. Nếu làm thế thì giờ này đâu đến nỗi mỗi mồ mỗi người la liệt như thế này. Chỉ cần cô cho con người tương lai của cô ra tay trước là xong. Nhưng hôm nay kẻ đứng ở đây còn có mỗi mình cô mà thôi."

- Làm sao làm được chứ 2

Kiến Sầu lắc lắc đầu : "Giết Bàn Cổ chẳng qua chỉ là một trong số các chuyện phải làm, mà cái ta cần nhất lại là tâm hỏa. Hết ngọn này tới ngọn kia, tất cả đều cần. Không có chúng thì làm sao thắp sáng vũ trụ ? Bọn thần chích kia đâu có phải thứ ngu đâu.

Nàng nói xong lại bật cười, trong lòng hốt nhiên hoài niệm viên đá muốn biến thành sao trên trời năm xưa, ánh mắt vì vậy nhất thời xa xăm, dõi nhìn lên thiên không cao cao.

Nơi đó sao sao lấp lánh đầy trời.

- Lúc mọi Kiến Sầu hợp lại thành một thì mọi trí nhớ của bọn họ cũng nhập làm một thể. Không chỉ ta có tất cả ký ức của họ mà họ cũng có tất cả ký ức của ta. Ai nấy đều giống nhau y như đúc, thảy đều như mặt đầm tù đọng...

- Cuộc đời mà biết trước hết thì vui nỗi gì ?

- Thế gian đâu cần tới bấy nhiêu Kiến Sầu tẻ nhạt như vậy, hay thật tình mà nói thì ta không muốn.

Trương Thang hơi cau mày : "Nhưng lại có kẻ bị cô giết từ đời nào nằm ngay đây đó thôi, thậm chí tương lai của cô ta ra sao cô cũng có biết đâu."

Không cần Trương Thang phải giải thích dài dòng cho rõ Kiến Sầu cũng biết điều y thực sự muốn nói là cái gì : Nếu vẫn còn lại một khả năng chưa biết, vậy tất cả Kiến Sầu đã chết kia chưa hẳn đã là mặt đầm tù đọng. Nói cách khác, bọn họ nhiều khi chẳng cần phải chết.

Nhưng Kiến Sầu cũng tuyệt không giải thích câu nào.

Nàng bật cười hỏi ngược lại Trương Thang : "Vậy theo Trương đại nhân, người hiện đang đứng trước mặt ngài đây là ta hay là một người nào đó trong số họ ?"

Trương Thang giật mình, rốt cục cũng chợt hiểu ra. Khuôn mặt xưa nay luôn trơ lạnh khắc nghiệt hốt nhiên bỗng sáng lên một nét cười cực nhạt.

Không phải "Ta" mà cũng chẳng phải là người nào trong số họ.

Ký ức mới là thứ sống.

Người hiện đang đứng trước mặt y đây là một Kiến Sầu trong số đó, đồng thời cũng là tất cả Kiến Sầu nhập lại; là một "Ta" riêng đấy nhưng cũng là mọi "Ta".

Kiến Sầu nhìn Trương Thang, kiềm lòng mãi cuối cùng mới bảo : "Trương đại nhân cười lên trông cũng đẹp mắt lắm."

Chút tiếu ý mới thoáng đó liền tắt vụt, trả lại nguyên dạng vẻ mặt cương thi như lúc ban đầu. Y lạnh lùng nhìn nàng, buông cho một cái tin mới rồi bỏ đi : "Bên Nhai Sơn có chuyện tìm cô, trước khi đi thì ghé qua đó xem xem thế nào.

Mày liễu khẽ nhướng, Kiến Sầu chẳng buồn đôi co với y.

Y đi rôi nhưng nàng vẫn đứng lặng tại chỗ thật lâu, mắt nhìn đăm đăm tấm bia mới dựng mãi không rời. Kiến Sầu nằm dưới đây chưa bao giờ hợp thể với nàng lần nào, bởi vậy ký ức tương lai đã mất của người này cũng là thứ duy nhất mà nàng không biết được.

Nhưng nàng nghĩ điều chưa biết có thể còn nhiều, nhiều nữa. Phải chăng sau này nó sẽ mở ra một tương lai hoàn toàn mới thì sao ?

Có lẽ nàng nên thử đi ra ngoài vùng trời này để khám phá một thế giới lạ lãm mới mẻ khác, vượt xa tâm hiểu biết của mình. Tới lúc đó nhiều khi có thể phá vỡ mọi phép tắc vốn có, biến nó thành tương lai không biết trước, mở ra khả năng vô hạn thì sao ?

Lại một năm tiểu hội Tả Tam Thiên nữa lại đến.

Kể từ khi cấm chế ngăn cách giữa thượng khư với hạ giới bị phá, các tu sĩ đại năng đã phi thăng khỏi Nguyên Thủy thường trở về thăm môn phái như cơm bữa.

Phù Đạo sơn nhân, Trịnh Yêu, Bát Cực đạo tôn... gì gì đó thì đã thấm vào đâu, thậm chí đến Lục Diệp lão tổ cũng về về tới lui thăm viếng một vòng, nhiều khi còn dẫn theo cả Đại Đại dính dai như đỉa nữa kia.

Trên đường trở về Nhai Sơn, Kiến Sầu gặp lại rất nhiều khuôn mặt quen thuộc xưa kia : Vương Khước, Ngô Đoan, Hạ Hầu Xá, Lục Hương Lãnh... người thì tu vi tăng vọt, người thì bình bình chẳng đổi, kẻ dưỡng thương, kẻ lại phải chịu thêm thương tích.

Nàng chỉ bay lướt ngang qua trên Thập Cửu Châu, sau đó thì hạ xuống sơn đạo Nhai Sơn, đi dọc theo con đường mòn quen thuộc nhất xưa kia tiến về điện Lãm Nguyệt.

Phù Đạo sơn nhân rất ít khi về, chưởng môn Trịnh Yêu hồi trước lúc nào cũng phàn nàn ca cẩm, không hiểu sao lão cứ thích túm tụm đi chung với hòa thượng.

Nhưng Kiến Sầu lại chẳng bận tâm đến.

Lúc nàng đến điện Lãm Nguyệt thì đã nửa đêm. Trong điện chỉ có mỗi một mình Phương Tiểu Tà. Thấy nàng về tới, từ bệ cửa sổ nhìn ra sông Cửu Đầu hắn liên nhảy phốc xuống, kêu lên : "Kiến Sầu sư bá !"

Kiến Sầu bèn hỏi : "Có chuyện gì sao ?"

Phương Tiểu Tà giơ tay lật lại. Tức thời trên lòng bàn tay liên hiện ra một cái hộp không lớn mấy. Hắn không nói gì, chỉ đưa nó cho Kiến Sầu xem.

Mở ra, bên trong trống hươ trống hoác. Vật vốn để đó mà giờ biến đâu mất tăm mất tích !

- Sao lại thế này...

Mãi cho tới lúc ra khỏi điện Lãm Nguyệt, Kiến Sầu cũng chẳng hiểu ra làm sao, bởi vậy bèn phát cảm tri tứ bề xung quanh nhưng lại chẳng tìm được một chút tung tích nào của nó.

Sau một hồi đứng chôn chân lâu thật lâu trong đình đá giữa lưng chừng núi, nàng nghĩ đã muốn đi thì phải lên trên đó xem sao.

Bởi vậy người thuận theo gió, khoác trăng mà bay.

Trên đỉnh Hoàn Sáo, kiếm Nhai Sơn vẫn còn nguyên đó.

Sau Khúc Chính Phong, lâu lắm rồi không có ai rút được nó lên.

Kiến Sầu đáp xuống đỉnh núi bằng phẳng trên cao. Nàng chọn một tảng đá thấp thấp làm bàn xong thì xách ra một bầu rượu, đặt lên bàn hai cái chén rồi ngồi xuống đối mặt với thanh cự kiếm Nhai Sơn cắm lộ ra có phần vỏ bên trên.

Nàng rót đầy cho mình một chén, kế cũng rót đầy cái chén đặt trước mặt.

Nàng nâng chén uống cạn. Đối diện vẫn là khoảng không quạnh quẽ. Ở đó, chén rượu đầy sóng sánh trăng xanh đầu non.

Nàng nghĩ có lẽ đây là lần cuối mình uống rượu với kiếm hoàng. Vơi rồi lại đây, chén chén tiếp nhau.

Mùi rượu bay xa.

Trong đêm có con sâu rượu nghe thấy, cái mũi cực thính đỏ gay theo hương dò tới. Đó là một ông lão tóc bạc sắc mặt hồng hào, thấy Kiến Sầu thì vui không biết nói sao cho hết : "Đại tôn vậy mà ngồi một mình ở đây uống rượu ư ?"

Kiến Sầu vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay ông lão này thọ cực thọ, tên là Trí Chướng, à mà không, là Trí Lâm Tẩu gần như cái gì cũng biết.

Lúc còn sống, Khúc Chính Phong với ông ta, hai người qua lại không tệ lắm. Mấy năm nay tuy nàng rất ít ra mặt nhưng Trí Lâm Tẩm lại rất thường tới tìm nàng, tiếng là muốn viết liệt truyện về đại tôn. Truyên hay thuyết gì gì đó nàng chẳng để tâm đến, song vì nể mặt Khúc Chính Phong đã khuất nên mới chuyện trò với lão dăm ba câu. Mà cái vị này lần nào vê cũng mặt dạn mày dày mang theo ít rượu của Nhai Sơn đem đi.

Bởi thường xuyên tới lui nên cũng có thể nói là quen thân.

Quả thực chẳng cần phải mời, Trí Lâm Tẩu cũng đến ngồi bên cạnh Kiến Sầu nhưng cũng có ý có tứ không ngồi ngay trước mặt, sau liền cất tiếng hỏi han : "Già nghe đâu Nhai Sơn của cô xảy ra chuyện lạ, in như là mất đồ hay mất thứ gì của cô thì phải ?"

Kiến Sầu liên đáp : "Có trái tim để trong hộp mà giờ không thấy nữa."

Tim ư ?

Trí Lâm Tẩu miệng nói nhưng con mắt thì cứ nhìn chằm chằm chén rượu trên tay Kiến Sầu. Lão chẳng thèm nghĩ ngợi đã tiếp lời ngay : "Đang yên đang lành, sao lại mất được ? Không lẽ có ai dám trộm tim của đại tôn ?"

Vậy mà cũng nói... Kiến Sầu ban nãy còn hơi man mác buồn, bị Trí Lâm Tẩu buông cho một câu như vậy thì đâm ra phì cười. Nhưng nàng cũng chẳng đính chính trái tim kia là của ai, chỉ lại uống với uống.

Trí Lâm Tẩu thấy dáng vẻ nàng như vậy thì không khỏi nhớ tới cảnh tượng trên Vân Hải Côn Ngô năm xưa, nhất thời bèn quên cả uống rượu, chỉ lo điểm lại chuyện đã xảy ra trong gần một ngàn năm nay.

Sau khi dẹp bỏ luân hồi, trở thành đại tôn, Kiến Sầu liền một lòng truyền đạo."Ngã" đạo hiện giờ đã trở thành một đường tu rất có tiếng. Nàng thường hùng biện với chúng tu sĩ, những người lúc nào cũng kêu gào phải lập lại luân hồi. Hai bên tranh luận nảy lửa mà không ai thuyết phục được ai.

Về tộc thần chích, nàng lại hoàn toàn chẳng bận tâm gì tới.

Thần chích với loài người tranh chấp nhau cũng vậy mà người với người đấu đá nhau cũng thế, chẳng thấy nàng nhúng tay can thiệp bao giờ.

Người ta không khỏi thấy lạ, chất vấn Kiến Sâu. Nhưng nàng chỉ đáp : Lúc nào cũng tranh tranh chấp chấp thì đâu có khác gì ? Dẹp một thôi chứ làm sao dẹp hết.

Nhưng gần đây uống rượu với mấy lão bằng hữu Nhai Sơn, Trí Lâm Tẩu lại nghe nói nàng có lẽ sẽ đi.

Lão thực chẳng hiểu cái tiếng "Đi" này nghĩa là sao. Nghĩ ngợi hồi lâu, lão bỗng nói : "À này, lúc trước già có hỏi về chuyện luân hồi bị triệt bỏ, đại tôn vẫn chưa trả lời."

Kiến Sầu tự nhiên đau đầu, nghĩ mình muốn rời giới là quyết định sáng suốt vô cùng. Phải đi đó không chỉ là vì có hẹn với Phó Triêu Sinh mà phần nữa cái lão Trí Lâm Tẩu cứ om sòm lải nhải mãi bên tai thế này thì thế nào cũng đâm ra trở thành nguyên nhân hàng đầu. Nàng thầm thở dài trong bụng.

Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng đáp : "Thời thế tạo anh hùng, anh hùng tạo thời thế. Có lúc thế giới thay đổi con người nhưng có lúc con người cũng có thể thay đổi thế giới. Đại năng kẻ làm được, kẻ không. Ta chỉ quyết định làm người đi trước mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc. Nếu thắng có sai cũng hóa đúng, nếu bại thì đúng cũng thành sai. Bởi vậy ông hỏi ta đúng hay sai thì thôi chi bằng cứ để ngày rộng tháng dài mà xem thế nào. Mọi thứ rồi sẽ có câu trả lời."

Còn những người khác, ai muốn chỉ trích thì cứ việc.

- Vậy, vậy Bàn Cổ...

Trí Lâm Tẩu nhớ tới bao điều tiếng đồn đại sau lưng, tỷ như về cái câu "giết Bàn Cổ" mà Kiến Sầu có từng nói qua. Lão muốn viết sử về Kiến Sầu vậy thì phải nên hiểu rõ ràng mấy cái chuyện này mới được.

Thần sắc thoáng chút trầm ngâm, nàng đáp : "Người giết Bàn Cổ quả đúng có thể coi như trong đó phân nửa là do tay ta. Đại tôn dẫn loài người thiên di tới giới này, che chở toàn tộc chu toàn, người đời xem ngài như thần minh. Tuy nhiên thật ra ngài cũng chỉ là người phàm mà thôi. Hôm nay người là thần minh, nghĩ sai thì có khi thành tà ma ngay. Bây giờ tuy ta đã tiễn ngài an nghỉ ngàn thu nhưng làm sao biết được một ngày nào đó ta sẽ không trở thành một Bàn Cổ thứ hai chứ ?"

Con người ta rồi cũng sẽ thay đổi.

Chẳng ai dám nói mình lúc nào cũng đúng.

Mọi chuyện trên đời đều lên lên xuống xuống, xuống xuống lên lên. Hiện tại nàng thay Bàn Cổ, phế luân hồi xong thì lập nên "Ngã đạo" nhưng trong tương lai nhất định thế nào rồi cũng sẽ có người thay thế nàng, lập nên một đạo tu mới khác. Cứ vậy liên miên xoay vần. Chỉ cần thế gian này vẫn còn đó thì chuyện như vậy sẽ lặp đi lặp lại không ngừng.

Cái cũ luôn bị cái mới thay thế.

Xưa từng được công nhận là đúng thì giờ sẽ trở thành sai.

Kiến Sầu có cái nhìn rất thoáng đối với những chuyện này. Bởi vậy trong những năm qua, nàng lúc nào cũng vẫn giữ vị trí trọng tài trung lập, sau trận đánh kinh hồn ở hoang vực thì cũng không thực sự tham gia vào bất cứ cuộc tranh chấp nào.

Trí Lâm Tẩu nghe mà nửa hiểu nửa không.

Nhưng tất cả mấy cái chuyện đó thật ra chẳng quan trọng gì. Bụng dạ Trí Lâm Tẩu rốt cục vẫn lại nhắm tới rượu. Lõ mắt nhìn Kiến Sầu lâu thật lâu mà cũng không thấy nàng chủ động mời mình uống rượu như mọi khi, lão bèn lên mặt ra vẻ ta đây hiểu biết : "Khụ khụ, rượu hôm nay cô uống nghe mùi sao thơm quá ! Mà cái chén nhìn cũng đặc biệt vô cùng I“

Thoạt trông, rượu thì cũng là rượu, sắc lục sâm sẫm; chén thì cũng là chén, đo đỏ sậm sậm.

Kiến Sầu chẳng cần nghe tiếp câu sau của Trí Lâm Tẩu, chỉ nghe tiếng lão đằng hắng như vậy cũng biết ý muốn gì.

Nếu là ngày thường thì đã rót mời từ lâu, nhưng hôm nay nàng lại lắc lắc đầu, đặt cái chén không xuống nói : "Hôm nay, ông không uống chén rượu này được đâu."

Trí Lâm Tẩu liền tức giận trừng mắt nhìn nàng : "Nói xàm ! Già đây tửu lượng như biển ! Làm gì có chuyện ta uống không được ! Đúng là thành đại tôn rồi thì càng lúc càng mục hạ vô nhân. Dù gì hồi tiểu hội năm xưa ta cũng xếp tiếng bài danh cho cô chứ bộ !" À, bây giờ cậy già lên mặt rồi đây.

Thấy lão khăng khăng muốn uống, lại nghĩ mình có nói chắc lão cũng chẳng tin, Kiến Sầu bèn giơ tay ra bóp lại, cách không giữ chặt chén rượu đo đỏ sậm màu.

Trí Lâm Tầu thấy rõ ra đấy nhưng cũng chẳng biết là thuật pháp gì.

Kế đó, Kiến Sầu liên xách bầu rượu bên cạnh lên, rót đầy rượu vào trong chén. Trí Lâm Tẩu nghe mùi thì hít sâu một hơi, thèm mê muốn chết, một giây cũng chẳng đợi nổi liền giơ tay ra nhấc chén lên.

-Ủa?

Tay thò ra nhấc mà cái chén lại chẳng nhúc nhích lấy một mảy, tựa hồ như nguyên cái chén đã hợp thành luôn một thể với bệ đá vậy !

Trí Lâm Tẩu liền liếc mắt nhìn Kiến Sầu, mặt mày tỏ ra hiểu biết : "À, sửa lưng trị già sao 2”

Lão bèn lại bưng bằng cả hai tay : "Ta nhấc đấy !"

Không chút suy suyển.

Bầu không khí tại đương trường hốt nhiên bỗng trở nên hơi có phần gượng gạo mắc cỡ.

Trí Lâm Tẩu vận hết linh lực trong người ra, mắm môi mắm lợi đến nỗi cái mặt vốn hồng hào thiếu điều muốn chảy luôn cả máu mà chén rượu vẫn chẳng hề nhúc nhích !

Lão giận nói : "Ghét ta uống rượu chùa của Nhai Sơn ngươi nhiều quá chứ gì, bây giờ không muốn cho uống nữa phải không ? Cô tin đi, chọc ta, ta... ta về sẽ ghi là cô quàng xiên hồ đồ, không thông chuyện gì, để cô tiếng xấu muôn đời cho biết !" Kiến Sầu vẫn chẳng hề để lọt tai lời dọa của lão, chỉ buông mắt nhấc chén rượu mà Trí Lâm Tẩu dù có hết sức cũng nhấc không được kia lên, điềm đạm bảo : "Cô độc ủ rượu, lòng son chén này..."

Nếu chẳng phải là kẻ đại dũng trong thiên hạ thì chẳng thể uống được nó.

Chén rượu son tuy nhẹ nhưng rượu một mình cô độc lại nặng.

Trí Lâm Tẩu nhấc lên không nổi thực ra cũng là chuyện thường.

Nàng ngửa đầu, uống cạn rượu trong chén, đến khi đặt lại chén xuống, đáy mắt đong đầy ánh trăng lại mờ mờ nhuốm màu tịch liêu.

Kiến Sầu đứng dậy, cả người thoắt cái đã nhòa vào đêm.

Trí Lâm Tẩu nhìn bóng lưng nàng mà nhớ tới lời đồn nghe được lúc trước, bất giác thốt hỏi : "Đại tôn định đi đâu ?"

Kiến Sầu chẳng ngoảnh lại, tiêu sái nói : 'Không biết."

Trí Lâm Tẩu ngẩn người. Lão không khỏi nhìn về phía bệ đá, chỗ đối diện với Kiến Sầu ngồi ban nãy vẫn còn chén rượu đầy đầy để đó, lại hỏi : "Cô đi rồi, vậy chén rượu kia thì sao ?"

Kiến Sầu liền đáp : "Để lại cho hậu thế đi."

Tiếng vừa dứt, người đã vào thiên hà mênh mông.

Cũng giống như Phó Triêu Sinh khi ấy đã quyết ý nhắm đến biên giới tận cùng vũ trụ mà đi, Kiến Sầu bây giờ cũng đạp sao trời lấp lánh thám hiểm hư không.

Chuyến này nơi đến chính là cố hương Bàn Cổ, đồng thời có lẽ cũng là một thế giới mới mẻ hoàn toàn.

Nhiều khi nàng sẽ lại gặp Phó Triêu Sinh lần nữa mà nhiều khi có thể cũng vì không biết mà lạc đường bí lối. Không phải cứ không biết là nguy hiểm.

Nhưng đối với Kiến Sầu mà nói, tất cả những gì không biết chắc đều mở ra cho nàng một chân trời mới, trong đó là một tràng mạo hiểm mà nàng không sao đoán trước được.

Trăng sao gió lạnh Nhai Sơn đều xa hút sau lưng nàng.

Trong đó có cả đỉnh Hoàn Sáo và kiếm Nhai Sơn.

Rất lâu rất lâu sau này, có không biết bao nhiêu là tu sĩ dù giỏi hay thường thì lúc nào cũng sẽ lên đỉnh Hoàn Sáo thử nhấc chén rượu nọ một phen xem Sao.

Nhưng nó trước sau như một cũng vẫn không hề suy suyển, giống như thanh Nhai Sơn sừng sững nơi kia. Trong một quãng thời gian cực dài, chẳng ai có thể nhấc nổi chén rượu đó.

Hậu thế bèn gọi chỗ Kiến Sầu đại tôn uống lúc cuối là "Đài Kiến Sầu", còn rượu trong cái chén không ai nhấc lên nổi nọ là "rượu Kiến Sầu”.

Giống như Kiến Sầu khi đi có nói -

Vĩnh viễn chờ người đến sau.

Ngày hôm đó, Trí Lâm Tẩu về đến nhà mà thở hồng hộc, tức sao mình không nhấc nổi chén rượu kia lên, thế nên mới lôi tất cả rượu mang từ Nhai Sơn về trước đây ra uống.

Uống sạch sành sanh.

Say rồi thì thê trong quyển "Kiến Sầu đại tôn bản kỷ" lão thế nào cũng sẽ ra sức bôi nhọ Kiến Sầu cho bõ ghét !

Tiểu đồng chấp bút ở phía dưới hết hồn run lẩy bẩy, nhưng dù vậy cũng không nén nổi tò mò, dè dặt hỏi : "Tiên sinh, người ta ai cũng nói đại tôn đi rồi, chẳng còn ở giới này nữa, thế có đúng không ?"

- Vớ vẩn I

Trí Lâm Tẩu loạng chà loạng choạng giật phắt lấy cây bút trong tay tiểu đồng, đoạn đi ra đứng trước cái bàn có trải giấy Tuyên Thành mà miệng thì không ngớt lầu bầu càm ràm một trận.

- Cô ta đâu có đi đâu, vẫn còn ở đây !

Tiểu đồng tròn mắt há hốc miệng.

Trí Lâm Tẩu đã mất hẳn cái vẻ say rượu, tuy hơi rượu còn nồng nhưng lúc giơ cây bút đẫm mực lên thì nửa tụng nửa ngâm, miệng lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó hồi lâu rồi vung bút hí hoáy quẹt qua quét lại một hơi trên tấm giấy Tuyên Thành.

Cuối cùng ném bút, quăng cái bạch lên bàn.

Lão vẫn còn ôm bầu rượu, giơ tay chỉ chỉ nói : "Xem đi, ở đây đây này !"

Tiểu đồng ngơ ngẩn tới gần xem. Thư tịch trải rộng trên bàn đã viết được quá nửa, ngay đầu đề sáu chữ "Kiến Sầu đại tôn bản kỷ".

Hàng chữ trên mảnh giấy Tuyên ấy tựa như nhuốm chút men say.

Tiểu đồng nhìn kỹ, thì ra -

Dù ở giới này giới kia, trong truyền thuyết hay trong cuộc sống, mọi chuyện ở đời đều như đi trên băng mỏng, phải có lòng dũng cảm tiến về phía trước !

- HẾT -
Bình Luận (0)
Comment