Chương 789: Ta phản kích là vì muốn tự vệ
Chương 789: Ta phản kích là vì muốn tự vệChương 789: Ta phản kích là vì muốn tự vệ
Chương 789: Ta phản kích là vì muốn tự vệ
Nhìn thấy Hồng Tôn trực tiếp động thủ như vậy, khiến cho tất cả mọi người có mặt deu chết lặng.
Vừa rồi không phải chúng ta còn đang nói chuyện rất vui vẻ sao? Mà Hồng Tôn ngươi cũng đã đồng ý sẽ không động thủ gì ở trong Dược Vương thành này, nhưng sao vừa xuống bàn là đã trở mặt rồi?
Khí tức khủng bố của Đại Thánh cảnh nhất định là đã lập tức kinh động đến đông đảo cường giả trong Liên minh Đan Sư.
Trong vòng chưa đầy mười hơi thở, hai tên minh chủ khác, một đám trưởng lão, còn có đông đảo luyện đan sư bát phẩm của Liên minh Đan Sư cũng lần lượt chạy đến.
Nhìn gã chấp sự của Thánh địa Kình Thiên đang bị Hồng Tôn ngược sát, khiến cho hai tên minh chủ vừa xông tới không khỏi hoang mang.
"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không có nói cho bọn họ biết chuyện sao?"
"Ta nói rồi."
"Hả? Nói xong rồi mà còn biến thành ra như vậy sao? Chẳng lẽ Đạo Nhất tông không đồng ý sao?"
"Không phải, đồng ý rồi."
Mà chuyện này lại khiến ba vị minh chủ của Liên minh Đan Sư đều trợn tròn mắt, tại sao bọn họ đã đồng ý rồi mà còn muốn động thủ?
"Chúng ta có cần đi ngăn cản không?"
Trong khi ba vị ba vị minh chủ đang nói chuyện với nhau, còn cái tên trưởng lão đã nói trong đại điện trước đó là sẽ đuổi người của Đạo Nhất tông ra ngoài, lúc này lại lên tiếng.
Nghe vậy, ba vị minh chủ lại nhìn về phía hắn như nhìn thấy thằng ngốc.
"Ngươi đi sao?"
Nghe vậy, vị trưởng lão này lại nhìn Tửu Thần kiếm ở trong tay của Hồng Tôn, lập tức lắc đầu như trống lắc.
Hắn không chút nghi ngờ về chuyện chỉ cần hắn dám tiến lên, đoán không chừng thì ngay cả mình mà Hồng Tôn cũng sẽ giết chết hắn.
Cũng may là Hồng Tôn đã sớm giam cầm không gian, cho nên mặc dù song phương đánh nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn, ít nhất là bên phía Luyện Đan Sư liên minh còn có thể tiếp nhận.
Chỉ là lúc này, người cảm thấy khó chịu nhất vẫn là cái gã chấp sự của Thánh địa Kình Thiên này, đối mặt với sự công kích liên tục của Hồng Tôn, hắn hoàn toàn không có sức để chống cự, cuối cùng chỉ có thể giận dữ hét lên. "Hồng Tôn, chẳng lẽ Đạo Nhất tông ngươi không biết giữ chữ tín sao? Vừa rồi rõ ràng là đã thống nhất."
"Chính ngươi là người đánh lén trước, cái này có thể trách ta sao, bớt nói nhiều lời, chết đi."
"Ta...
Nghe đối thoại của hai người, hai vị minh chủ ở phía sau vừa chạy tới đều cảm thấy không hiểu ra sao mà nói.
"Đánh lén? Chẳng lẽ cái tên chấp sự của Thánh địa Kình Thiên này muốn đánh lén Hồng Ton sao?"
Trong lúc nhất thời, cả ba người đều có một loại cảm giác như chó kêu, mẹ nó rốt cuộc thì đầu óc của cái tên này lớn lên như thế nào vậy.
Ngươi, một tên có tu vi cấp Thánh cảnh, vậy mà lại đi đánh lén một cường giả cấp Đại Thánh sao? Đây là ngại mạng quá dài cho nên muốn đi rút ngắn lại một chút sao?
Chỉ có cái tên minh chủ vẫn luôn có mặt ở trong trận này, khóe miệng không ngừng giật giật, mẹ nó...
Hai bên đánh nhau túi bụi, hay có thể nói là Hồng Tôn đơn phương ngược đãi chấp sự của Thánh địa Kình Thiên này.
Trận chiến cũng không kéo dài quá lâu, ớc chừng sau một canh giờ, gã chấp sự này đã bị một kiếm của Hồng Tôn giết chết.
Khi trận chiến kết thúc, ba vị minh chủ của Liên minh Đan Sư đều mang theo vẻ mặt phức tạp mà tiến tới.
"Hồng Tôn đạo hữu, ngươi...
"Cái này cũng không thể trách ta, bởi vì chúng ta đã sớm nói qua, hơn nữa cái này của ta thuộc về tự vệ bình thường, là do hắn đánh lén ta trước."
Hoàn toàn không cho ba vị minh chủ có cơ hội nói chuyện, Hồng Tôn vừa lên tới là đã nói luôn.
Ba vị minh chủ của Liên minh nghe vậy thì đều cảm thấy da đầu tê dại, người của Đạo Nhất tông này có thật sự là tu sĩ chính phái không vậy? Cái này làm sao có thể làm được mà mặt không đỏ, thở không gấp vậy?
Nhưng hiện tại người thì cũng đã chết, bọn họ còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngượng ngùng mà gật đầu cười, vì dù sao bọn họ cũng không thể truy cứu trách nhiệm cho Hồng Tôn được.
Mặc dù Liên minh Đan Sư sư có thể nhịn được, nhưng các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên thì lại nhịn không nổi.
Trong đó có một tên đệ tử có tính khí nóng nảy, căm tức mà nhìn về phía Hồng Tôn.
"Ngươi nói bậy, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, rõ ràng là chính ngươi..." Hồng Tôn nghe vậy thì nhàn nhạt mà liec mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không để ý đến, đối với một tên tiểu bối mà nói, chính mình mà đi tranh luận với hắn thì cũng có chút hạ giá.
Tuy nhiên, mặc dù Hồng Tôn không thèm để ý, nhưng không có nghĩa là sẽ không có ai trừng trị hắn, huống chi, trước đó Hồng Tôn đã từng để người của Đạo Nhất tông đánh qua dạng này.
Chỉ thấy Từ Kiệt loạng choạng đi về phía của tên đệ tử này.
Tuy nhiên, hắn còn chưa đụng đến người của tên đệ tử này, khi hai bên còn cách nhau ít nhất là một quyền, Từ Kiệt bất ngờ ngã xuống đất, sau đó là tức giận quát.
"Thật can đảm, dám đánh lén ta."
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kỳ quái.
Không phải, ngươi mịa nó muốn diễn thì tốt xấu gì cũng diễn cho giống một chút đi, học hỏi một ít từ sư tôn của ngươi kìa.
Nói thế nào thì người ta cũng có đụng chạm thân thể, ngươi... Hoàn toàn không có đụng chạm qua, làm như vậy có chút thái quá rồi?
Ngay cả Hồng Tôn, Triệu Chính Bình và các đệ tử Đạo Nhất tông khác, lúc này nguyên một đám cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Diễn xuất vụng về này thật sự là có chút cay con mắt.
Thậm chí là Hồng Tôn còn nhỏ giọng thầm nói.
"Cái mặt giá này của vi sư cũng bị ngươi vứt hết mịa nó rồi."
Xem chừng Từ Kiệt cũng ý thức được việc mình làm có chút khoa trương, nhịn không được mà mặt già đỏ ửng, nhưng việc đã đến nước này thì còn có thể làm gì khác sao, chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn.
Chỉ thấy hai mắt của Từ Kiệt như muốn phun lửa mà nhún người nhảy dựng lên, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tên đệ tử Thánh địa Kình Thiên này.
"Còn dám đánh lén? Quả nhiên, từ đầu đến cuối Thánh địa Kình Thiên các ngươi đều không có ý tốt."
“Ta... ngươi... Ngậm máu phun người.'
"Nói nhảm dễ nghe, sư phụ, giam cầm không gian, đồ nhi muốn phản kích để tự vệ."
Hả?
Đoán không chừng là cũng do Từ Kiệt vì xấu hổ quá mà phát hoảng, lời nói ra đều không thông qua đầu óc, Hồng Tôn nghe vậy thì không khỏi đỏ mặt.
Ngươi mịa nó có cần phải nói ra trực tiếp như vậy không? Tại sao ngươi không nói trực tiếp với tất cả mọi người có mặt ở đây, hôm nay ngươi muốn làm thịt cái tên này luôn đi? Còn giam cầm không gian, phản kích để tự vệ nữa chứ?
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, Hồng Tôn vẫn vung tay và trực tiếp câm cố không gian nơi hai người đang đứng, Từ Kiệt thấy vậy cũng không thèm suy nghĩ nhiều, trực tiếp lựa chọn xuất thủ.
Chỉ là một tên đệ tử nội môn, tu vi của hắn cũng không phải là đối thủ của Từ Kiệt, cho nên vừa lên tới đã bị Từ Kiệt triệt để trấn áp.
Mà nhìn trước sau cũng chỉ trong khoảng thời gian là mười hơi thở, Đạo Nhất tông quả nhiên lặp lại thủ đoạn cũ, lại làm lại một lân nữa.
Lúc này, tất cả đệ tử của Thánh địa Kình Thiên cũng triệt để tức giận.
"Đạo Nhất tông, các ngươi cũng đừng khinh người quá đáng."
"Rõ ràng là vừa rồi sư huynh căn bản không có đụng phải hắn, còn các ngươi lại cố ý gây chuyện."
" Không sai, chẳng lẽ Đạo Nhất tông ngươi còn biết xấu hổ sao?"
Nghe vậy, Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, ánh mắt của mọi người cũng trở nên lạnh lùng.
Bọn họ dùng ánh mắt sâu kín mà nhìn về phía những đệ tử Thánh địa Kình Thiên này.
Không biết vì sao, lúc đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Triệu Chính Bình, trong lòng của một đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều không khỏi trâm xuống.
Bọn gia hỏa này muốn làm gì? Còn muốn làm gì? Chẳng lẽ còn định làm thêm lần nữa sao?
Bọn họ thực sự không biết xấu hổ sao?
Đối mặt với thứ này thì thành thật mà nói, Đạo Nhất tông có cách hiểu độc đáo của riêng mình.
Còn thể diện thì dựa vào chính mình mà tranh, dù sao trái phải đều là địch nhân, cái kia còn cân phải tỏ ra khách khí với ngươi sao?
Vì vậy, lúc Triệu Chính Bình đối mặt với tên đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đang giận dữ kia, hắn lại nhàn nhạt nói.
" Các ngươi là đang uy hiếp ta sao?"
"Ta hiểu rồi, trong lòng của các ngươi đã có sát khí, cho rằng sau này nếu tìm được cơ hội, liền giết chúng ta đúng không?"
"Còn cái thoả thuận vừa rồi gì đó sao? các ngươi từ đầu đến cuối đều chưa từng để ở trong lòng, chẳng qua là muốn làm cho chúng ta tê liệt mà thôi."
"Hay cho một tên thất tín bội nghĩa, hai mặt, cũng may là Triệu mỗ ta đã sớm nhìn ra Thánh địa Kình Thiên ngươi có vấn đề."
Hả? Nghe được lời này của Triệu Chính Bình, tất cả đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều tức giận đến mức run rẩy cả người, cái này, cái này... Tại sao trên đời này lại tôn tại một người không biết xấu hổ như vậy chứ, đổi trắng thay đen, rõ ràng là hắn đang đổi trắng thay đen.