Chương 790: Có phải bọn họ đang làm trái với chính đạo không?
Chương 790: Có phải bọn họ đang làm trái với chính đạo không?Chương 790: Có phải bọn họ đang làm trái với chính đạo không?
Chương 790: Có phải bọn họ đang làm trái với chính đạo không?
"Ngậm máu phun người, các ngươi đây là đang ngậm máu phun người."
"Minh chủ, ngươi nghe một chút, ngươi nghe một chút xem những mà mà bọn hắn đã nói đi, đây là đổi trắng thay đen, đổi trắng thay đen một cách trần trụi.'
Tất cả các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên tức đến run rẩy cả người, thậm chí là có người còn giận dữ đến mức mắng cả ba minh chủ của Liên minh Đan Sư, muốn để ba vị minh chủ đứng ra nói câu công đạo.
Chỉ tiếc là ba vị minh chủ đối với cái này lại lộ ra sắc mặt khó coi, nhưng bọn họ lại không có ý định lên tiếng.
Thấy vậy, Triệu Chính Bình không hề nao núng mà phẫn nộ quát.
"Ngậm máu phun người? Bởi vì cái gọi là không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, nếu các ngươi không có ý nghĩ như vậy thì cần gì phải kích động như vậy làm gì?"
"Ta... Ngươi...
Xét về tài ăn nói, những tên đệ tử của Thánh địa Kình Thiên này cũng không phải là đối thủ của Từ Kiệt.
Trong khi mọi người đang tranh cãi, Từ Kiệt cũng đã thành công trong việc giết chết tên đệ tử nội môn của Thánh địa Kình Thiên.
Nhìn thấy lại có một tên sư đệ khác phải bỏ mình, tất cả đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều vô cùng tức giận, nhưng lúc này bọn họ cũng không dám lại động thủ.
"Làm sao, lại có người muốn đánh lén ta sao?"
Nghiến răng nghiến lợi, nhưng chúng đệ tử đều biết rất rõ, nhưng lúc này bọn họ chỉ có chờ các vị trưởng lão tới rồi nói sau.
Hơn nữa, Đạo Nhất tông quả thực là vô sỉ đến cực điểm, nếu bọn họ lại tiếp tục ở lại nơi này, ai biết bọn họ sẽ còn tìm cái cớ nào khác để động thủ.
Hơn nữa, nhìn vào bộ dáng này của Liên minh Đan Sư, hẳn là bọn họ cũng sẽ không tùy ý ra tay.
Không nói một lời, đè ép nộ hỏa ở trong lòng, sau đó chúng đệ tử của Thánh địa Kình Thiên nhanh chóng rời đi.
Đó là một cái ra oai phủ đầu nho nhỏ dành cho bọn họ, nhưng trước khi rời đi, người của thương hội Đỉnh Minh lại nhìn vê phía Đạo Nhất tông với ánh mắt phức tạp.
Tuy nói hành động này của Đạo Nhất tông, nhìn qua quả thực không phải là một việc quang minh chính đại, còn làm trái với phong phạm của danh môn chính đạo.
Nhưng cũng không thể phủ nhận là vào ngày hôm nay, bên phía Thánh địa Kình Thiên đã bị đàn áp hoàn toàn, hơn nữa còn phải bỏ ra một cái giá thê thảm và đau đớn cực kỳ. Lại chết thêm một tên chấp sự cấp Thánh cảnh và một tên đệ tử nội môn.
Nhưng hết lần này tới lần khác bên phía bọn họ chỉ có thể làm như người cam ăn hoàng liên, có miệng nhưng không thể nói ra.
Mặt khác, trong thương hội Thạch Sơn, ngoại trừ Hùng An ra, trên gương mặt của những người khác đều tràn đầy sự sùng bái, đi theo một Thượng tông như vậy, khiến bọn họ thực sự có cảm giác an toàn.
Nhìn Thánh địa Kình Thiên kia xem, lúc bọn họ đứng ở trước mặt Thượng tông thật sự là không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.
Sau khi người của Thánh địa Kình Thiên và thương hội Đỉnh Minh rời đi, ba tên minh chủ mới vừa cười vừa nói, chỉ là nụ cười này nhiều hai ít thì cũng có vẻ hơi khó coi.
"Cái kia, Hồng Tôn đạo hữu, nếu chúng ta đã lập ước định, ngày sau vẫn là khắc chế tốt một chút. Liên minh Đan Sư ta cũng không có ý định kết thù kết oán với Đạo Nhất tông, càng đừng nói đến việc sẽ nhúng tay vào chuyện này."
"Mặc dù ba vị minh chủ nói như vậy cũng không sai, mà ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ai bảo người của Thánh địa Kình Thiên lại không nói võ đức mà xuất thủ đánh lén, cho nên ta mới buộc phải làm như vậy."
Ha ha...
Ba vị minh chủ nghe vậy thì khóe miệng giật một cái, nhưng bọn họ cũng không có truy đến cùng.
"Hi vọng sau này Hồng Tôn đạo hữu có thể kiềm chế một chút."
"Ba vị minh chủ yên tâm, chỉ cân Thánh địa Kình Thiên không tới khiêu khích ta, ta nhất định sẽ không chủ động đi trêu chọc bọn hắn."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Sau khi ba vị minh chủ đích thân đưa tiễn, Đạo Nhất tông và thương hội Thạch Sơn mới rời khỏi Liên minh Đan Sư.
Đứng tại chỗ cửa lớn, nhìn thấy một đoàn người Hồng Tôn càng lúc càng đi xa, một tên minh chủ trong số đó lại thở dài nói.
"Các ngươi cảm thấy Đạo Nhất tông này thế nào?"
Trước đó mặc dù bọn họ chưa từng tiếp xúc với Đạo Nhất tông, nhưng hôm nay xem ra, Đạo Nhất tông này rất khác so với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
"Ta cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ là cảm thấy cái Đạo Nhất tông làm cho người ta có cảm giác, bọn hắn hành sự không có kết cấu gì, thoạt nhìn cũng không có một điểm dáng vẻ của danh môn chính phái."
"Đúng vậy đấy, có vẻ như bọn họ hoàn toàn không thèm quan tâm đến ánh nhìn của thế nhân." "Ha ha... Không biết vì sao, lão phu luôn cảm thấy Thánh địa Kình Thiên có khả năng không phải là đối thủ của Đạo Nhất tông."
"Vậy chúng ta có nên lên kế hoạch sớm một chút không?”
" Không cần thiết phải nhúng tay vào, trái phải đối với Liên minh Đan Sư chúng ta đều không có chỗ tốt gì."
"Hơn nữa, càng có nhiều người muốn nhìn thấy một liên minh Đan Sư đứng ở thế trung lập hơn."
“Cũng đúng.
Liên minh Đan Sư vẫn không có ý định tham gia vào, dù sao là Đạo Nhất tông hay là Thánh địa Kình Thiên, cho dù bên nào là người chiến thắng, thì cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến liên minh Đan Sư.
Liên minh Đan Sư không có cách nào có thể áp chế Đạo Nhất tông và Thánh địa Kình Thiên, nhưng nếu bọn họ thực sự muốn tiêu diệt Liên minh Đan Sư, vậy thì cũng sẽ có rất nhiêu người không đồng ý.
Bao gồm cả Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì.
Dù sao Nhân tộc này luôn không khả năng không thể không có đan dược.
Đối với cảm giác về Đạo Nhất tông, ba vị minh chủ chỉ có đúng hai từ để hình dung, phức tạp và quỷ dị.
Bởi vì đây không phải là phong cách hành xử mà một danh môn chính đạo nên có.
Ở một bên khác, sau khi một đoàn người Hồng Tôn trở lại thương hội Thạch Sơn, bọn họ hiện đang thảo luận về việc thừa dịp vào lúc nửa đêm này, lặng lẽ mà lẻn vào thương hội Đỉnh Minh rồi thực hiện một cuộc đánh lén vào đó.
Nghe được mọi người đang thảo luận sôi nổi như vậy, Hùng An ở một bên vẫn cảm thấy do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nói.
“Thượng tông."
“Chuyện gì?”
"Ta... Ta có vài lời muốn nói."
“Nói đi.”
" Tại hạ cảm thấy, nếu chúng ta đã sớm đạt thành nhất trí, nhưng hiện tại lại làm như vậy, có phải quá mức hèn hạ, không phù hợp với phong cách ứng xử của danh môn chính đạo hay không? Đấn lúc đó nếu bị truyền ra bên ngoài, thế nhân sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?"
Hùng An được coi là một tên vừa chính phái lại cố chấp, cho nên theo ý kiến của hắn, những gì mà đám người Hồng Tôn đang thảo luận vào lúc này thực sự không phải là việc của một đại trượng phu nên làm. Chỉ là vừa nghe lời này của hắn, Hồng Tôn, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, tất cả mọi người đều nhìn bề phía hắn với một ánh mắt cổ quái.
"Ta nói này Hùng An trưởng lão, ngươi không sao chứ?"
"À? Không sao, những gì mà ta vừa nói đều là từ tận đáy lòng."
Nghe vậy, Từ Kiệt mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại.
"Vậy theo ý kiến của Hùng An trưởng lão, một danh môn chính đạo nên làm như thế nào?"
"Cái này... ít nhất cũng cần phải nói lời giữ lời, quang minh chính đại, lời hứa ngàn vàng đi."
"Ngươi nói những thứ này cũng không sai, nhưng có phải là Hùng An trưởng lão đã quên mất một sự thật rồi không."
"Sự thật gì?"
"Chính là, Thánh địa Kình Thiên là địch nhân, đối với địch nhân của mình, ngươi còn muốn coi trọng chữ tín? Còn muốn quang minh chính đại? Còn muốn lời hứa ngàn vàng sao?"
"Thực ra thì từ góc nhìn của tiểu tử, cái gọi là danh môn chính phái thực sự cần làm chính là phù hộ thương sinh, không thẹn với lương tâm. Còn khi đối mặt với thế giới bên ngoài, khi đối mặt với ngoại tộc, thì phải bảo hộ Nhân tộc ta không bị ức hiếp."
"Trong nội bộ không bắt nạt kẻ yếu, không lấy mạnh ăn hiếp kẻ yếu, không sợ cường quyền, đây mới chính là thứ mà danh môn chính phái phải làm."
"Đối với những gì quang minh chính đại mà trưởng lão đã nói, thứ cho tiểu tử nói thẳng, bảo thủ đến cực điểm."
"Đối mặt với địch nhân, chẳng lẽ chúng ta còn phải nói về thủ đoạn gì đó sao?"
Sư đồ Hồng Tôn hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi làm những việc này, dù sao thì bọn họ và Thánh địa Kình Thiên đã là không chết không thôi, nếu vậy thì làm liên cho xong chứ để dài làm gì.
Đạo Nhất tông chưa từng bắt nạt người thường, nhưng Đạo Nhất tông xưa nay cũng chưa từng âm thầm tuân thủ các quy tắc khi đối phó với kẻ thù.
Phải biết rằng đây chính là một cuộc đấu tranh đến ngươi chết ta sống, chứ không phải là một ngôi nhà chòi dành cho trẻ con.
Vì để tiêu diệt kẻ thù, cho dù có phải bất cứ thủ đoạn đê hèn như thế nào đều có thể, tất cả đều là vì chiến thắng, vì tông môn và vì sư huynh đệ đồng môn.
Nếu như lại bởi vì một điểm quang minh chính đại bảo thủ đó mà sau cùng dẫn đến việc tông môn bị hủy diệt, sư huynh đệ chết thảm, lẽ nào đây mới chính là một việc mà danh môn chính phái nên làm sao?
Những lời mà Từ Kiệt nói khiến Hùng An trưởng lão sững người ngay tại chỗ, một lúc lâu không nói được lời nào.