Chương 788: Thật can đảm, ngươi mà cũng dám đánh lén
Chương 788: Thật can đảm, ngươi mà cũng dám đánh lénChương 788: Thật can đảm, ngươi mà cũng dám đánh lén
Chương 788: Thật can đảm, ngươi mà cũng dám đánh lén
Lúc nhìn thấy chấp sự nhà mình vừa nghe thấy hai chữ Hồng Tôn, sắc mặt đã lập tức trở nên khác thường như vậy, khiến cho tất cả mọi người trong thương hội Định Minh ở bên cạnh đều lộ ra vẻ có chút khó coi.
Bởi vì phòng đấu giá và đan dược tạm thời ngừng bán, cho nên cả ngày hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi chạng vạng tối, Hồng Tôn đã mang theo đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và Hùng An đến Liên minh Đan Sư để dự tiệc.
Đối với bữa tối của hôm nay, tất cả mọi người đều đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Khi bọn họ đến Liên minh Đan Sư, một vị minh chủ trong số đó đã đứng đợi sẵn.
Vừa nhìn thấy một đoàn người Hồng Tôn, hắn đã chủ động tiến lên chào hỏi và vừa cười vừa nói.
"Hồng Tôn đạo hữu, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy mà."
"Ngươi cũng thế, cũng thế mà."
Nghe vậy, Hồng Tôn cười nói, thật lòng mà nói, hắn đối với Liên minh Đan Sư đan thì hắn không có ấn tượng tốt lắm, dù sao trước đây cái bọn Liên minh Đan Sư này cách Thánh địa Kình Thiên khá gần.
Nếu như lần này không phải là do Thánh địa Kình Thiên bị đại bại ở Vạn Yêu quan, phỏng chừng Liên minh Đan Sư vẫn sẽ đứng về phía Thánh địa Kình Thiên, hoàn toàn không coi trọng Đạo Nhất Tông ra gì.
Hồng Tôn mỉm cười gật đầu, sau đó lập tức được người hội trưởng này dẫn một đường đi vào hậu viện.
Lần này, trong bữa tiệc rượu của Liên minh Đan Sư không có nhiều người, một tên minh chủ cùng mấy cái tên trưởng lão, trừ cái đó ra thì cũng là đám người Thánh địa Kình Thiên và Đạo Nhất tông.
Thánh địa Kình Thiên và thương hội Đỉnh Minh đến trước một bước, mà sau khi một đoàn người Hồng Tôn ngồi xuống, song phương đương nhiên là vẫn cảm thấy ngứa mắt lẫn nhau.
Bọn họ thì ngôi đối diện nhau, còn tên minh chủ của Liên minh Đan Sư kia thì ngồi ở trên ghế chủ tọa.
Nhìn phía dưới dan dân nồng đậm mùi thuốc súng, tên minh chủ này cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chuyện này còn chưa bắt đầu đâu. Nếu mà cứ tiếp tục như vậy thì bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
"Ha ha, hôm nay hiếm khi mọi người hữu duyên tập hợp lại một chỗ như vậy, còn tất cả những khúc mắc trước đó không bằng tạm thời để xuống hết đi." Vừa nói, tên minh chủ này vừa ra hiệu để dọn đồ ăn lên, mà đám người Hồng Tôn thì đương nhiên không có hứng thú với đồ ăn của Liên minh Đan Sư, cho nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
Nhưng rượu này cũng khá ngon, Hồng Tôn rót một ly rồi vui vẻ thưởng thức.
Còn tên minh chủ đang ngôi ở trên ghế chủ toạ kia thì đang nghĩ biện pháp để cố gắng hòa giải bâu không khí.
Sau khi thấy rằng thời gian cũng không sai biệt lắm, cuối cùng hắn cũng chịu đi vào chủ đề chính, sau đó cười ha hả nói.
"Thực ra thì kể từ khi Liên minh Đan Sư được thành lập cho đến hiện tại, trước nay chúng ta chưa từng tham dự vào bất kỳ sự tranh đấu của một thế lực nào, trước sau vẫn luôn duy trì sự trung lập.'
"Chư vị có thể đến Dược Vương thành, Liên minh Đan Sư ta đương nhiên là vạn phần vinh hạnh, cực kỳ hoan nghênh, chỉ là..."
Sau đó, hắn lại nói ra suy nghĩ của chính mình, ý tứ rất đơn giản, hắn không muốn Thánh địa Kình Thiên và Đạo Nhất tông động thủ ở trong thành.
Đối với sự cạnh tranh giữa thương hội Thạch Sơn và thương hội Đỉnh Minh thì dùng phương pháp giữa các thương hội để giải quyết.
Liên minh Đan Sư tuyệt đối sẽ không thiên vị cho bất cứ ai, cũng sẽ không bày bất cứ trò gì trong âm thầm.
Mà những lời này chủ yếu là nói cho Hồng Tôn nghe.
Nhưng sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt của gã chấp sự đứng đầu Thánh địa Kình Thiên này lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Một đôi mắt gắt gao và nhìn chằm chằm vào vị minh chủ đang ngồi ở trên ghế chủ toạ kia.
Trước đó, Liên minh Đan Sư và Thánh địa Kình Thiên còn rất thân thiết.
Đặc biệt là đối với mối quan hệ giữa vị minh chủ đang ngồi ở trên ghế chủ toa kia và với Thánh chủ nhà mình thì càng là như vậy.
Lúc này Thánh chủ đã chết, Thánh địa Kình Thiên đại bại, chẳng lẽ cái bọn Liên minh Đan Sư này gắp không chờ nổi mà muốn giải trừ quan hệ sao?
Điều này làm cho trong lòng của gã chấp sự này cực kỳ tức giận, nhưng đối với cái này thì cái tên minh chủ kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp lựa chọn mắt không nhìn thì tim không đau.
Hiện thực cũng chính là như thế, thực lực trước đây của Thánh địa Kình Thiên hùng mạnh, Liên minh Đan Sư đương nhiên không dám đắc tội, thậm chí còn có ý định kết giao bằng hữu.
Nhưng hiện tại, Thánh địa Kình Thiên của ngươi đã chịu đại bại, đã sớm không còn giống như lúc trước nữa, cho nên bên phía Liên minh Đan Sư đương nhiên không thể vì ngươi mà đắc tội với Đạo Nhất tông, thậm chí là bọn họ còn đang tìm cách muốn kết giao với Đạo Nhất tông.
Cho nên, sau khi thoại âm này rơi xuống, cái tên minh chủ của Liên minh này còn đặc biệt quay đầu mà nhìn vê hướng của Hồng Tôn, sau đó cười nói.
"Hồng Tôn đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngược lại thì ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ta lại có một câu hỏi nhỏ."
"Mời nói."
" Nếu như bên phía Thánh địa Kình Thiên chủ động gây sự, Đạo Nhất tông phản kích lại thì cũng là chuyện bình thường, cho nên làm vậy có lẽ cũng không có vấn đề gì đúng không?"
"Cái này...
Trong lúc nhất thời khiến hắn có chút do dự, nhưng khi đối mặt với ánh nhìn chăm chú và sâu kín của Hồng Tôn thì sau khi trâm mặc vài giây, cái tên minh chủ này lại cắn răng nói.
" Vậy dĩ nhiên là không có vấn đề gì rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Hồng Tôn nhìn như rất sảng khoái mà đồng ý với đề xuất của Liên minh Đan Sư.
Đối với cái này, đám người Hùng An cũng không nói gì thêm, dù sao đây cũng được coi là công bằng.
Chỉ có đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt thì lại dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn về phía sư tôn.
Dựa theo sự hiểu biết của bọn họ đối với sư tôn nhà mình, tên đó sẽ không sảng khoái mà đồng ý như vậy, sự tình có chút không bình thường, khi sự việc khác thường thì nhất định có yêu.
Bên phía Hồng Tôn thì đã sảng khoái đồng ý, còn về phía Thánh địa Kình Thiên, cho dù bọn họ có cảm thấy bất mãn, nhưng do tình thế bức bách, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời gật đầu đồng ý.
Chỉ là trong lòng thâm nghĩ, nếu có cơ hội nhất định sẽ xuất thủ không chút do dự.
Hiệp định của ngày hôm nay, trong mắt của Thánh địa Kình Thiên thì lại hoàn toàn không có lực ràng buộc nào cả.
Nói trắng ra thì, thực lực của Liên minh Đan Sư không đủ để hoàn thành cái hiệp định này.
Cũng không biết cái bọn luyện đan sư này đang suy nghĩ cái gì, luyện đan sư là đám ngu xuẩn, các ngươi còn đi ra làm ba cái thứ ước định chó má này, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có năng lực này sao?
Nhìn bê ngoài, mọi người đã đạt được thỏa thuận, thấy vậy, cái tên minh chủ này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, như thế là tốt rồi. Chỉ cần bọn họ không xuất kích ở bên trong Dược Vương thành, những chuyện khác đều dễ dàng nói chuyện, về phần kết quả cuối cùng thì có quan hệ gì với Liên minh Đan Sư bọn họ chứ.
Tiệc rượu cũng không kéo dài được bao lâu, chủ yếu là bởi vì song phương vẫn cảm thấy ngứa mắt lẫn nhau.
Rất nhanh liền cáo từ rời đi, nhưng trước khi rời đi, gã chấp sự của Thánh địa Kình Thiên này vốn không có phản ứng gì, nhưng không biết từ lúc nào mà Hồng Tôn đã xuất hiện ở trước mặt hắn, trong lúc vô tình khiến hai người đụng phải nhau.
"Ngươi...
Cố ý, tên gia hỏa này nhất định là đã cố ý.
Nhìn thấy Hồng Tôn đột nhiên xuất hiện như vậy, khiến cho gã chấp sự của Thánh địa Kình Thiên này nhất thời tức giận, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Hồng Tôn đã gầm lên một tiếng.
" Thật can đảm, vậy mà ngươi lại dám đánh lén lão phu."
Hả?
Đánh lén? Ta đã đánh lén ngươi khi nào?
Lời vừa nói ra, khiến cho gã chấp sự này sững sờ tại chỗ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta là ngươi, lúc nào lại biến thành ta đánh lén ngươi rồi?
Nhưng Hồng Tôn hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của người này, hắn nhìn thẳng về phía minh chủ của Liên minh Đan Sư.
"Chuyện này ngươi đều đã tận mắt nhìn thấy, hắn là người đánh lén trước, cho nên lão phu hoàn thủ là một chuyện hợp tình hợp lý đúng không?”
"Ta... Đây...
Đừng nói là chấp sự của Thánh địa Kình Thiên, mà ngay cả người lãnh đạo của Liên minh Đan Sư vào lúc này cũng trở nên ngây ngốc.
Cái này mẹ nó đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải một giây trước còn rất tốt đẹp sao?
Nhưng mà, Hồng Tôn cũng không có ý chờ hắn trả lời, nói xong là đã nghĩ tới việc công kích gã chấp sự này.
Một cỗ uy áp khủng bố che trời lấp đất đánh tới, lúc cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong này, gã chấp sự kia đã giận dữ hét lên.
"Ta không có xuất thủ, ngươi... Ngươi đây là muốn gán tội cho người khác..."
"Rắm chó, lục phủ ngũ tạng của lão phu đang đau nhức dữ dội đây, vậy mà ngươi còn nói không phải là do ngươi sao? Vừa rồi cũng chính là do ngươi đã đánh lén ta."
“Ta không có.'
" Chớ có ngụy biện, chết đi." "Ta... Không đợi mọi người có mặt phản ứng, Hồng Tôn đã khống chế không gian và đánh về phía gã chấp sự này.