Chương 814: Không có độc kỹ mà còn dám gọi là đệ tử của Thánh địa sao?
Chương 814: Không có độc kỹ mà còn dám gọi là đệ tử của Thánh địa sao?Chương 814: Không có độc kỹ mà còn dám gọi là đệ tử của Thánh địa sao?
Chương 814: Không có độc kỹ mà còn dám gọi là đệ tử của Thánh địa sao?
Nhìn qua thì nó trông có vẻ dột nát không chịu nổi, bên trong cũng chỉ có mấy người, ngay cả tiểu nhị của quán tửu lâu này cũng lộ ra vẻ mặt ủ mày chau.
Nhưng mấy người Từ Kiệt cũng không tỏ ra ghét bỏ, mà lại nhanh chân bước vào, tiểu nhị thấy thế thì hữu khí vô lực nói ra.
"Chư vị khách quan có muốn ăn chút gì không?"
Mặc dù bọn họ không có tâm trạng để ăn uống, trong tửu lâu này cũng không có thứ gì ngon để ăn, nhìn không giống như đang mở cửa buôn bán chút nào.
Cuối cùng, đám người Từ Kiệt cũng chỉ có thể đi dò hỏi một chút về sự tò mò ở trong lòng của mình.
Sau khi nhận được lời giải thích của tiểu nhị, đoàn người liền rời đi.
Trên đường đi, Từ Kiệt và Triệu Chính Bình đi ở phía trước thảo luận với nhau.
"Thì ra là đại hôn của Quỷ Vương, mà đối phương chính là nữ nhi của quận thủ."
"Địa Viêm hoàng triều này thật sự cũng quá đáng rồi, ở nơi này xuất hiện một tôn Quỷ Vương không kiêng nể gì cả, nhưng trong triều lại không có người để ý tới."
Mặc dù Địa Viêm hoàng triều hiện tại có thể nói là thủng trăm ngàn lỗ, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò.
Với thực lực của Địa Viêm hoàng triều, muốn giải quyết một con Hắc Sơn Quỷ Vương nho nhỏ lại là một chuyện quá đơn giản.
Nhưng hết lần này tới lân khác, người ta lại không thèm để ý tới, cũng không biết có phải là do lộ trình xa xôi hay không mà toà thành ở trong quận Hạo Dương lại nằm ở vị trí giao giới giữa hai quốc gia, cho nên càng không muốn để ý tới.
Nhưng cho dù có nói như thế nào thì Hắc Sơn Quỷ Vương đã trở thành Thổ Hoàng Đế thực sự của một mẫu ba phần đất thành này.
Suy nghĩ một chút thì cũng thật đáng buồn khi ngay cả Thái Thú của một quận cũng không thể bảo trụ được nữ nhi nhà mình.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một đệ tử của Ảnh Phong đã chủ động tiến lên phía trước, sau đó nói một câu.
“Nhị vị sư huynh, sư muội có một cách.
Đệ tử Ảnh Phong này vẫn luôn kiệm lời ít nói, tuy dung mạo của nàng không tệ nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng không hề tôn tại.
Nếu như nàng không nói lời nào thì ngay cả Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cũng gần như quên mất ở trong đội ngũ của mình có một người như vậy. Nhưng người như vậy lại không thể nghi ngờ là những người thích hợp nhất với Ảnh Phong, hơn nữa các đệ tử Ảnh Phong còn cần phải tạo cho mình một sự tồn tại thấp, nếu không ngươi đi đến chỗ nào cũng đều là dáng vẻ hào quang rực rỡ thì còn ẩn nấp cái rắm.
Hình như đây là lân đầu tiên tên đệ tử này chủ động mở miệng nói, Triệu Chính Bình nghe vậy thì tò mò hỏi.
"Sư muội cứ nói đừng ngại."
"Nếu Hắc Sơn Quỷ Vương đã muốn thành thân, vậy sao chúng ta không tương kế tựu kế."
"Ồ2 Sư muội nói cặn kẽ xem."
"Chúng ta giả làm tân nương, sau đó trà trộn vào Quỷ cung ở Hắc Sơn, thừa dịp đối phương còn chưa chuẩn bị, sư muội có thể đánh lén bất ngờ đến Hắc Sơn Quỷ Vương, lại thêm sự phối hợp của hai vị sư huynh, cũng không phải là không có cơ hội giết chết tên Hắc Sơn Quỷ Vương này.
"Chỉ cần Quỷ Vương vừa chết, vậy thì những con Tà Ma còn sót lại cũng không đủ để gây sợ."
Giả làm tân nương, vừa nghe thấy lời này, Triệu Chính Bình và Từ Kiệt liếc mắt nhìn nhau, không thể không nói, kế hoạch này thật sự rất táo bạo.
Tuy nhiên, với tính cách của hai người Từ Kiệt, bọn họ đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi, chỉ là có một vấn đề nho nhỏ.
"Mặc dù kế hoạch này của sư muội cũng không tệ, nhưng làm sao có thể giấu được cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương kia? Tuy rằng chúng ta cũng có thể nguy trang, lừa gạt một số tiểu quỷ cũng không thành vấn đề."
"Nhưng nếu giả làm tân nương thì cũng không có hoàn toàn chắc chắn là có thể tiếp xúc gần gũi với Hắc Sơn Quỷ Vương."
Dù sao người ta cũng là một tôn Quỷ Vương, chỉ bằng thủ đoạn ngụy trang bình thường thì còn có thể lừa gạt một chút đám tiểu quỷ đó, nhưng muốn dùng cách này để lừa gạt một tên Quỷ Vương, hơn nữa còn là dưới tình huống có khoảng cách gần như vậy thì độ khó của nó quá lớn, ít nhất là hai người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đều không dám chắc.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong câu này, vị sư muội này lại khẽ mỉm cười rồi nói.
"Điểm ấy thì sư muội có thể làm được, cho nên các vị sư huynh yên tâm, sư muội tự tin có thể lừa được Hắc Sơn Quỷ Vương."
Hả?
Con hàng này có thể đánh lừa được Quỷ Vương sao? Trên gương mặt của Từ Kiệt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ mà nhìn về phía vị sư muội ở ngay trước mặt này.
Thân là đệ tử của Ảnh phong, điều quan trọng nhất là cái gì? Đó chính là ẩn nấp và ngụy trang. Mà vị sư muội này, đừng nhìn nàng chỉ là một tên đệ tử nội môn, nhưng chỉ dựa vào thủ pháp ngụy trang của bản thân thì cũng đã đủ để đủ xếp vào vị trí năm người đứng đầu của Ảnh Phong.
Nguyên nhân chủ yếu là vì vị su muội này đã từng dưới cơ duyên xảo hợp đạt được một môn bí pháp ngụy trang rất cao thâm.
Dựa vào cái thủ đoạn này, trước đó nàng ta đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ có độ khó cực cao, thậm chí là ngay cả Tuyệt Ảnh cũng đã từng khen ngợi nàng ta.
Nếu không phải thiên phú của bản thân kém hơn một chút, đoán không chừng còn có thể xếp vào hàng ngũ của đệ tử thân truyền.
Sau khi nghe sư muội này giải thích xong, Từ Kiệt và Triệu Chính Bình đều ngẩn người.
Khá lắm, không nghĩ tới nàng ta còn có ngón này?
Ngược lại, vị sư muội này lại luôn tỏ ra bình tĩnh, thân là đệ tử của Thánh địa, không có độc chiêu thì làm sao có thể sinh tôn được?
Ở Thánh địa Đạo Nhất, việc che giấu các độc chiêu của một người không phải là chuyện rất bình thường sao?
"Sư muội có thật sự chắc chắn không?”
"Tuyệt đối."
Từ Kiệt lại xác nhận thêm một lân nữa, vị sư muội này nghe vậy thì không chút do dự mà gật đầu.
Thấy thế, Từ Kiệt cũng không do dự nữa mà lập tức quyết định.
"Lập tức đi tới Quận Thủ phủ đi, chuyện này còn cần quận thủ phối hợp."
Có kế hoạch, một đoàn người tiến thẳng về hướng Quận Thủ phủ mà đi.
Cùng lúc đó, bên trong Quận Thủ phủ của toà thành ở trong quận Hạo Dương, một đôi trung niên nam nữ lộ ra sắc mặt bi thương.
Nam nhân không nói một lời, ánh mắt đờ đẫn, mà hai mắt của vị phu nhân ở bên cạnh cũng đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.
“ Lão gia, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Cố nén nước mắt, vị phu nhân này liền lên tiếng hỏi nam tử trung niên ở bên cạnh, nghe vậy, vị nam tử này hồi lâu cũng không có trả lời, sau một lúc lâu mới mở miệng nói.
"Là do ta vô dụng."
Trong lời nói tràn đây sự tự trách và không cam lòng, mà vị nam tử này chính là quận thủ của toà thành ở trong quận Hạo Dương, Vu Minh.
Thân là một vị quan to phụ trách một quận một phương, nhưng trong đôi mắt của Vu Minh lại tràn đầy sự tuyệt vọng. Nhớ ngày đó, Vu Minh đi lên từ một vị huyện lệnh nhỏ nhất, sau đó đi bước một mà tiến vào triều đình, nhưng vì tính cách và lương tri của chính mình, hắn không cách nào có thể cấu kết làm việc xấu với những lũ tiểu nhân ở trên triều đình kia.
Cuối cùng là được bọn chúng sắp xếp đến quận Hạo Dương xa xôi này.
Nhưng dù vậy, lúc nhậm chức ở quận Hạo Dương này, Vu Minh vẫn hừng hực khí thế và thề sẽ tiêu diệt Hắc Sơn Quỷ Vương và khôi phục lại tương lai tươi sáng cho bách tính địa phương.
Nhưng lý tưởng thì rất viên mãn, nhưng hiện thực lại vả một cái vào miệng của Vu Minh.
Triều đình đơn giản chính là hoàn toàn không thèm quan tâm đến quận Hạo Dương, giống như bách tích ở trong quận Hạo Dương này căn bản không phải là người của Địa Viêm hoàng triều.
Mà toàn bộ quận Hạo Dương này, sau khi Vu Minh nhậm chức thì mới phát hiện ra, tất cả các tu sĩ của Nhân tộc có tu vi ở trong người cơ hồ đều đã bị Hắc Sơn Quỷ Vương giết sạch.
Những người còn lại đều là những người bình thường không có tu vi, mà trong mắt của cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương đó, những người bình thường này chẳng khác gì đám huyết thực bị nuôi nhốt mà thôi.
Một mặt là không chiếm được sự giúp đỡ nào từ triều đình, mặt khác, Hắc Sơn Quỷ Vương đã cố thủ ở đây nhiều năm khiến cho người ở bên trong quận Hạo Dương này căn bản không có người nào có thể dùng được.
Thậm chí là cho đến bây giờ, ngay cả thân nữ nhi của mình cũng không thể bảo trụ được.
Khí thế hừng hực của trước kia, cho đến bây giờ chỉ còn lại lòng như tro nguội.
Một thời tràn đầy khát vọng cũng đã sớm tan thành mây khói.
Nói xong, đôi môi khô khốc của Vu Minh khẽ run, vốn là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào.
"Đại nhân."
Đúng lúc này, một tên lão nô tài vội vã đi vào, cung kính nói.
"Ngoài cửa có một đội tu sĩ muốn xin được gặp đại nhân."
"Tu sĩ? Bọn họ có nói ý đồ đến đây không?"
"Không có, bọn họ chỉ nói là có việc muốn gặp mặt nói chuyện với đại nhân."
“Gặp mặt nói chuyện?”
Hắn nhẹ giọng nỉ non một câu, nhưng rất nhanh lại lập tức tự giễu cười một tiếng, lắc đầu nói.
"Sự tình đã đến nước này thì còn có thể nói cái gì nữa, mặc kệ bọn họ có ý đồ gì thì cũng chỉ có như vậy thôi, đi nói cho bọn hắn biết, quận Hạo Dương này đã vô phương cứu chữa, kêu bọn hắn mau chóng rời đi, nếu không sẽ không có cách nào có thể rời khỏi."