Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 126 - Chương 815: Nghe Mùi Mà Tới.

Chương 815: Nghe mùi mà tới. Chương 815: Nghe mùi mà tới.Chương 815: Nghe mùi mà tới.

Chương 815: Nghe mùi mà tới.

Theo quan điểm của Vu Minh, đoán không chừng thì những tu sĩ này là một đám tán tu không biết từ nơi nào tới.

Cũng giống như chính mình đã từng, nương tựa theo một bầu nhiệt huyết ở trong tim mà muốn thay đổi mọi thứ ở quận Hạo Dương này.

Chỉ tiếc, theo như hắn thấy thì cho dù có làm gì cũng chỉ là tốn công vô ích.

Tại sao Hắc Sơn Quỷ Vương lại muốn giết chết hết toàn bộ tu sĩ có ở quận Hạo Dương này?

Nói thẳng ra, chẳng phải là vì muốn thanh trừ nguy hiểm tiềm tàng sao, không có tu sĩ, để lại một đám người bình thường không có tu vi, như vậy thì bọn họ sẽ không có sức phản kháng.

Đối với một đám tán tu mà nói, nghĩ muốn lật đổ Hắc Sơn Quỷ Vương thì quả thực là một ý nghĩ hão huyền, giống như bản thân hắn đã từng vậy.

Nghĩ đến đây, Vu Minh lại không nhịn được mà cười nhạo chính mình một tiếng.

Thật ngây thơ, làm sao có thể vì một ý nghĩ của người nào đó mà thay đổi mọi chuyện ở trên đời này chứ.

Hắn khoát tay áo, lão nô tài thấy thế thì cung kính thối lui ra khỏi đại sảnh.

Thời gian cũng trôi qua không bao lâu, bên ngoài liền truyên đến một trận ồn ào.

“Tại sao các ngươi lại dám xông vào như vậy?”

"Không phải là không có cách nào sao? Hừ, cho dù ta nói thì các ngươi cũng không hiểu đâu, để chúng ta tự mình đi gặp quận phủ đi."

Theo tiếng nói này truyền đến, chỉ thấy một đội mấy trăm tên nam nữ trẻ tuổi đang sải bước tiến vào. Về phần lão nô tài kia, mặc dù hắn đã cố hết sức để ngăn cản nhưng cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Cuối cùng, những người khác đều đứng ở trong viện chờ đợi, chỉ có Triệu Chính Bình và Từ Kiệt là hai người nhanh chân bước vào bên trong đại sảnh.

"Đại nhân, ta...'

Lão nô tài lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nói, Vu Minh nghe vậy thì cũng không trách tội hắn, mà chỉ nhìn về phía hai người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt.

"Hai vị cứ khăng khăng muốn gặp ta là có chuyện gì sao?"

Mới bắt đầu, trong mắt của hắn còn hiện lên một tia dị sắc, rốt cuộc thì Triệu Chính Bình và Từ Kiệt tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất của mỗi một người trong số đó đều rất bất phàm, thoạt nhìn cũng không giống với những nhân vật bình thường.

Tuy nhiên, một tia sáng như vậy cũng chỉ là một cái thoáng qua mà thôi, cho dù có bất phàm thì sao chứ? Vẫn không đủ để chống lại Hắc Sơn Quỷ Vương như cũ. Ở độ tuổi như vậy, trừ khi đối phương là đệ tử của Thánh địa, nếu không thì cũng sẽ không phải là đối thủ của Hắc Sơn Quỷ Vương.

Hơn nữa, dưới trướng của cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương này còn có nhiêu Tà Ma như thế, mấy trăm tu sĩ trẻ tuổi sao có thể địch nổi.

Đối mặt với lời hỏi thăm của Vu Minh, Từ Kiệt cũng không vòng vo tam quốc.

"Nghe nói ái nữ của quận thủ sắp xuất giá, vì vậy mà chúng ta mới đặc biệt chạy tới đây để giúp đỡ."

Nghe vậy, Vu Minh ngây người mất một lúc, sau đó lại lắc đầu.

"Hảo ý tâm lĩnh, nhưng vẫn là mời chư vị tiểu hữu trở vê đi, nhưng đây là vận mệnh của tiểu nữ nhà ta, cho nên không cần thiết phải hy sinh bản thân một cách vô ích như vậy."

Hắn nhận định bọn người Triệu Chính Bình không thể giúp được chính mình, mà Từ Kiệt thấy vậy thì nói thẳng.

"Nếu chúng ta có thể cứu ái nữ của ngươi một mạng thì sao?"

Hả?

Nghe đến đây, lúc này không phải là Vu Minh đang mở miệng, mà là vị phu nhân ở bên cạnh nói trước.

“Ngươi nói thật sao?”

Từ Kiệt gật đầu, ngay sau đó giải thích ngắn gọn về kế hoạch của mình cho bọn họ nghe.

Lúc nghe đám người này vậy mà muốn ngụy trang thành tiểu nữ và thay thế tiểu nữ xuất giá, khiến cho phu phụ Vu Minh đều bị doạ cho ngây người.

Nhưng đây thực sự là một cách, đến lúc đó Vu Minh sẽ có thời gian để đưa nữ nhi nhà mình rời khỏi quận Hải Dương, sau đó tiến vê một nơi an toàn.

Chỉ là...

Hắn nhìn về phía Triệu Chính Bình và Từ Kiệt với ánh mắt phức tạp, nếu làm như vậy thì e rằng tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn.

Một khi tiến vào sào huyệt của Hắc Sơn Quỷ Vương, một khi bại lộ thì tuyệt đối sẽ là thập tử vô sinh, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có.

Mặc dù rất muốn cứu nữ nhi nhà mình, nhưng sau một hồi do dự, Vu Minh kiên quyết lắc đầu từ chối.

"Đa tạ chư vị, nhưng thứ cho Vũ mỗ khó lòng tòng mệnh."

Vị phu nhân ở bên cạnh thấy thế thì há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, mặc dù nàng rất thương ái nữ, nhưng cũng không thể dùng tính mạng của người khác để đổi lấy tính mạng của nữ nhi nhà mình.

Phu phụ Vu Minh đúng là thế hệ có tâm địa thiện lương, chỉ là thao tác của chiêu này đã khiến cho hai người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cả ngã về không.

Từ Kiệt lộ ra vẻ mặt không nói nên lời mà nói ra.

"Ta nói ngươi không nghe rõ lời của ta đang nói sao?"

"Đương nhiên là nghe rõ.'

"Vậy tại sao các ngươi còn từ chối ta? Ta có thể cứu nữ nhi của ngươi mà."

"Ta biết."

"Biết rồi mà ngươi còn..."

"Chính vì như thế mà ta mới không thể đồng ý, đúng là ta rất muốn cứu ái nữ nhà mình, nhưng quyết không thể vì vậy mà hy sinh tính mạng của người khác, huống chi còn là vì cứu một mình tiểu nữ mà hy sinh nhiều người như vậy."

"Ngươi...

"Chư vị ân công không cần phải nói nữa, hảo ý đã được Vu mỗ ghi nhớ ở trong lòng."

Cách mà Vu Minh từ chối vô cùng dứt khoát, không chút do dự, sau vài lời nói đã khiến cho cả người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt tê liệt.

Không phải, chúng ta đây là đang chủ động đi cứu người, vậy mà ngươi còn mịa nó không cho? Cái tên này rõ ràng là một con lừa bướng bỉnh.

Vu Minh thực sự rất cố chấp, nếu không phải như thế thì hắn cũng sẽ không bị giáng chức đến quận Hải Dương bị đám Tà Ma tàn phá bừa bãi này.

Mắt thấy một độ không thể đàm phán của Vu Minh, Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đều sắp nói đến khô cả miệng, nhưng cái lão già này lại từ đầu tới đuôi đều tỏ ra thái độ không thể đàm phán, hơn nữa còn chưa từng dao động.

Nói xong lời cuối cùng, Từ Kiệt cũng trở nên lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến chuyện có nên trực tiếp xuất thủ đè lão gia hỏa này xuống trước hay không.

Dù sao, tu vi của Vu Minh cũng chỉ có Nguyên Anh cảnh, còn kém Triệu Chính Bình và Từ Kiệt hai cái đại cảnh giới.

Ngay khi Từ Kiệt muốn động thủ đánh người, đột nhiên Hiển Ảnh trận bàn ở trong ngực của hắn sáng lên.

Thấy vậy, Từ Kiệt mới từ bỏ ý định đó, dùng vẻ mặt không nói nên lời mà từ biệt Vu Minh, sau đó mang theo các sư huynh đệ của mình rời khỏi Quận Thủ phủ.

"Thẩm lão tam, chuyện gì?"

Bởi vì trước đó khi còn ở trong Quận Thủ phủ, Từ Kiệt đã bị Vu Minh làm cho tức không nhẹ, cho nên khi hắn nhìn vào Thẩm Tiên đang ở bên trong màn sáng của trận pháp thì lộ ra vẻ khó chịu mà nói.

Thấy vậy, Thẩm Tiên ở phía bên kia bức màn sáng lập tức cười nói. "Làm sao vậy, sao lại tức giận như vậy?”

"Có việc thì nói, không có việc gì thì ta treo, ta đang bận.'

"Ngươi ở trong quận Hạo Dương thì bận cái gì?"

Hả?

Nghe xong lời này, Từ Kiệt sửng sốt một lúc rồi lập tức tức giận quát.

"Thẩm lão tam ngươi mịa nó dám theo dõi ta sao?"

"Cút, đừng mịa nó ngậm máu phun người, ta cũng đang ở trong quận Hạo Dương, trước đó có nghe nói đến chuyện của Hắc Sơn Quỷ Vương, cho nên muốn đến đó làm thịt nó, hơn nữa không chỉ có một mình ta mà ngay cả Triệu Nhu sư tỷ, Vạn Tượng sư huynh cũng tới, chúng ta đang ở khách điếm Tứ Phương ngay tại thành bắc, tới đi rồi nói sau."

Nói xong, Thẩm Tiên đã trực tiếp treo trận pháp.

Về phần Triệu Chính Bình và Từ Kiệt, hai người thì lại bốn mắt nhìn nhau.

Mẹ kiếp, mũi của đàn gia hỏa này là mũi chó sao, nguyên một đám nghe mùi mà đến.

Ba người Thẩm Tiên, Triệu Nhu, Vạn Tượng, mỗi một người trong bọn họ đều suất lĩnh một đội đệ tử của Thánh địa, nhưng bây giờ, toàn bộ bọn họ đều tập trung tại quận Hạo Dương này.

Cộng thêm đoàn người của Triệu Chính Bình và Từ Kiệt, như vậy thì có có đến hơn nghìn người.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của Từ Kiệt lập tức dâng lên cảm giác giống như có chó kêu, nguyên một đám mịa nó đều muốn đến đây để đoạt điểm tông môn.

"Đầu đã tới rồi, đi thôi."

Triệu Chính Bình bất lực nói ra, bây giờ mà muốn kêu bọn hắn trở về thì rõ ràng là không thể nào.

Huống chi Triệu Nhu cũng ở đó, cho nên Triệu Chính Bình chắc chắn không thể tránh mà không thấy được, lúc này cũng chỉ có thể cùng nhau hợp tác.

Một đoàn người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt lập tức tiến vê khách điếm Tứ Phương.

Không lâu sau, mọi người đã gặp nhau ở trong khách điểm, mà toàn bộ khu khách điểm này đều đã được bọn họ bao chọn.

Vừa nhìn thấy Triệu Chính Bình, Triệu Nhu đã một tay nắm chặt lấy lỗ tai của đối phương, sau đó tức giận nói.

“Tại sao không liên lạc gì với ta?”

"Ta... Nhu muội, ngươi phải nghe ta giải thích, cái này là do thực lực của tên Hắc Sơn Quỷ Vương kia rất cao cường, không phải là do ta sợ ngươi gặp phải nguy hiểm sao?"

"Nguy hiểm? Ngươi muốn một mình độc chiếm điểm tông môn này đúng không?” Đối mặt với lời giải thích của Triệu Chính Bình, Triệu Nhu một chút cũng không tin, nàng hơi híp hai mắt lại, một bộ giống như ngươi đừng có mà mơ tưởng đến việc lừa gạt lão nương.
Bình Luận (0)
Comment