Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 819: Quỷ Vương Đâu?

Chương 819: Quỷ Vương đâu? Chương 819: Quỷ Vương đâu?Chương 819: Quỷ Vương đâu?

Chuong 819: Quy Vuong dau?

Bốn người Từ Kiệt căn bản không cho Hắc Sơn Quỷ Vương có chút thời gian để thở thở dốc, bởi vì bốn người tự nhiên đều biết rất rõ cái đạo lý được gọi là thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.

Một khi để cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương hồi phục trở lại, vậy thì bốn người bọn họ sẽ khó có thể hạ gục được nó nó.

Không chỉ có một mình bên phía Hắc Sơn Quỷ Vương này, mà lúc này toàn bộ Quỷ Cung ở Hắc Sơn đều trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Sau khi đệ tử của Đạo Nhất tông khởi xướng tiến công, giao tranh đã nổ ra khắp nơi trong toàn bộ Quỷ Cung ở Hắc Sơn.

"Đừng để một con Tà Ma nào trốn thoát."

"Đây đều là điểm tông môn, các huynh đệ, đánh chết chúng nó."

"Đám tu sĩ Nhân tộc này từ đâu đến vậy?"

"Đáng chết, mấy con Tà Ma ở khu vực bên ngoài đều là đám phế vật sao? Bị người ta đánh vào tận nhà mà bọn chúng đều không phát hiện ra sao?"

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của đệ tử Đạo Nhất Tông, đông đảo Tà Ma đều cảm thấy không hiểu ra sao, làm sao mà mấy tên tu sĩ Nhân tộc này lại có thể xuất hiện ở đây chứ?

Tại sao đám Tà Ma ở khu vực bên ngoài lại không truyền tin tức gì đến hết vậy?

Đương nhiên là bọn chúng không biết rồi, bởi vì trước khi đệ tử của Đạo Nhất tông động thủ, đám Tà Ma ở khu vực bên ngoài đã bị bọn họ xử lý hết rồi.

Đối mặt với Tà Ma có ở khắp núi non đồng bằng này, ánh mắt của đệ tử Đạo Nhất Tông đều đã tràn đây tơ máu, bởi vì ở trong mắt của mọi người, đám Tà Ma này chỉ là một đám điểm tông môn biết đi mà thôi.

Mà điều này đã khiến cho đông đảo đệ tử của Đạo Nhất tông vốn đang nghèo rách mùng tơi nay lại hoàn toàn hưng phấn.

Điểm tông môn là một thứ không thể thiếu, huống chi nó còn là móc nối liên quan đến việc ăn cơm của bọn họ.

Nếu không có điểm tông môn, cho dù ngươi có đến Thực Đường thì ngay cả lương khô cũng mua không nổi.

Cho nên, khi đám đệ tử này xuất thủ thì phải gọi là rất tàn nhẫn. Ban đầu, đông đảo Tà Ma vốn còn đang ngoan cố muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, nhưng sau khi mới vừa giao thủ với đệ tử Đạo Nhất tông thì nguyên một đám lập tức cảm thấy bối rối.

Bọn tu sĩ Nhân tộc này bị làm sao vậy? Một đám đều trông giống như bị tiêm máu gà vậy, quả thực là không hợp thói thường mà. Bởi vì chính mình ở trong mắt của bọn hắn giống như một loại thiên tài địa bảo nào đó, nhưng chúng ta mịa nó là một đám Tà Ma, như vậy thì có ích lợi gì đối với đám tu sĩ Nhân tộc các ngươi chứ? Có cần phải hưng phấn đến mức đó không?

"Giết giết giết."

"Bao quanh, bao quanh nó."

"Đừng để bọn chúng chạy thoát."

Sau một trận chiến khốc liệt, có không ít Tà Ma lòng sinh sợ hãi, sau đó bắt đầu bỏ chạy tứ phía.

Nhưng làm sao đệ tử của Đạo Nhất Tông có thể cho chúng nó có được một cơ hội như vậy, bởi vì làm gì có chuyện thịt đã đến bên miệng còn để nó chạy mất.

Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử của Đạo Nhất tông đuổi đánh chặn đường.

Chỉ là số lượng Tà Ma rất nhiều, cho dù chúng đệ tử có ra tay tàn nhẫn đến đâu thì vẫn là có không ít cá lọt lưới.

Mắt thấy bản thân đã thành công thoát khỏi chiến trường, cuối cùng thì mấy con Tà Ma này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đám điên này, cho dù bản thân có thâm cừu đại hận đến đâu thì có cần thiết một hai phải đuổi cùng giết tuyệt bọn họ không?

Chỉ là ngay khi vừa mới thả lỏng bản thân, một đám Tà Ma đang đi tuốt ở đằng trước đã nhìn thấy ánh sáng của phù trận và trận pháp trực tiếp hiện ra ngay dưới chân của mình.

Trong khoảnh khắc, bọn chúng đã bị phù trận và trận pháp bao bọc ở trong đó.

"Chết tiệt, còn có bay rập..."

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cho đông đảo Tà Ma vẫn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị phù trận và trận pháp này nuốt chứng.

Vốn cho rằng bản thân chạy thoát nhưng ai có thể ngờ, đám tu sĩ Nhân tộc này cư nhiên còn bố trí bẫy rập.

Chúng ta mẹ nó là đã bới phần mộ tổ tiên của nhà ngươi sao? Có cần phải như thế không?

Mà dưới sự ngăn cản của phù trận và trận pháp đã giúp cho đám đệ tử Đạo Nhất tông ở phía sau đuổi kịp thành công.

Lúc này, khi nhìn phù trận và trận pháp đã thành công ngăn chặn đám Tà Ma này, các sư huynh đệ đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng may, cũng may là đã bố trí bẫy rập."

"Bởi vì đã sớm dự đoán được loại tình huống như vậy, cho nên cẩn thận thì không phải lo lắng."

"Sư huynh nói đúng, cẩn thận thì không phải lo lắng." "Đừng noinham nữa, giết chết chúng nó, nhớ để lại quỷ tinh đấy."

"Biết rồi, sư huynh."

Trước có bay rập, sau có đệ tử của Đạo Nhất tông, trong lúc nhất thời, đông đảo tà ám chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.

Cái này mẹ nó thật đúng là không cho một cơ hội nhỏ nhoi nào hết.

Mặc dù chúng Tà Ma vốn đã mất đi dũng khí từ sớm này vẫn còn đang giãy giụa, nhưng kết quả cuối cùng của bọn chúng đã quá rõ ràng.

Ngay từ đầu Quỷ Cung ở Hắc Sơn vốn không phải là một thế lực Tà Ma cường đại gì.

Cũng chỉ có một tôn Quỷ Vương là Quỷ Vương Hắc Sơn trấn giữ ở mặt tiên, mà lúc này bản thân Quỷ Vương Hắc Sơn cũng đang tự thân khó bảo toàn, hoàn toàn không có thời gian để hỗ trợ đám Tà Ma dưới trướng này.

Về phần Đạo Nhất Tông ở phía bên này thì sao, mỗi người đều là tinh anh, một đường từ Đông Châu giết tới Trung Châu, có thể nói mỗi một người đệ tử ở trong đó đều có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

So sánh giữa hai bên với nhau, Tà Ma của Hắc Sơn Quỷ Cung tự nhiên không thể là đối thủ của Đạo Nhất tông rồi, cho dù bọn chúng chiếm ưu thế về số lượng thì cũng vô dụng.

Sau một trận chiến khốc liệt, các đệ tử Đạo Nhất tông không hề ngoài ý muốn mà đã giành được chiến thắng trọn vẹn.

Quỷ Vương Hắc Sơn cũng bị bốn người Từ Kiệt và Âm Nhiêu hợp lực giết chết.

Chúng đệ tử cũng bắt đầu thu dọn chiến trường.

"Đừng bỏ sót bất cứ mảnh quỷ tinh nào, đi xem có bảo bối gì không."

"Vâng, thưa sư huynh."

"A, nơi này còn người sống sao?"

"Sư đệ thủ hạ lưu tình, để sư huynh tới."

"Sư huynh, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lúc thu dọn chiến trường thì phát hiện ra còn có Tà Ma vẫn chưa chết hẳn, sau khi mấy tên đệ tử ở chung quanh nghe vậy thì lập tức ào ào vọt tới.

Ai giết được con Tà Ma ngu ngốc này thì Quỷ tinh sẽ thuộc về người đó.

Mà con Tà Ma đã chỉ còn lại có một hơi kia, sau khi nhìn thấy mấy tên đại hán cường tráng kia đang lao vê phía mình như lang như hổ thì toàn thân quỷ của nó hoàn toàn choáng váng, bản thân ta chỉ còn lại có một hơi, các ngươi có cần thiết phải làm như thế không?

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn thuộc về cái tên đệ tử phát hiện ra nó đầu tiên, sau đó nhanh tay le mắt trực tiếp giết chết Tà Ma này và lấy đi Quy tinh.

"Tiểu tử ngươi đã có nhiều quỷ tinh như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn chưa thỏa mãn sao?" "Lời này của sư huynh, chẳng lẽ là chê cái thứ đồ chơi điểm tông môn này có quá nhiều rồi sao?"

Bên phía Đạo Nhất tông không còn nghi ngờ gì nữa là đã có được một cuộc thu hoạch rất lớn, nhưng bên trong quận Hạo Dương, tại Quận Thủ phủ, phu phụ Vu Minh và một thiếu nữ trẻ tuổi, sắc mặt của cả gia đình bọn họ đều có vẻ buồn bã và tràn đầy nghi ngờ.

Vu Minh nhìn sắc trời ở bên ngoài một chút, trong lòng lẩm bẩm không ngừng.

"Quỷ Vương kia đâu? Đã trôi qua hai ngày rồi."

Mặc dù đã trôi qua hai ngày kể từ ngày đón dâu, nhưng bọn họ sững sờ và cau mày vì vẫn không thấy bóng dáng của một con Tà Ma nào.

Cái này dĩ nhiên không phải vì Vu Minh vội vàng gả nữ nhi của nhà mình đi, mà trong lòng của hắn ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn.

Nhưng sau khi cảm thấy may mắn thì hắn lại cảm thấy lo lắng và bất an hơn.

Cái này đợi tới đợi lui thì vẫn không thấy bóng dáng của Quỷ vương Hắc Sơn ở đâu, mà càng là như thế thì càng khiến Vu Minh càng cảm thấy bất an.

Vu Minh phu nhân ở bên cạnh cũng cảm thấy như thế, yếu ớt hỏi một câu.

"Phu quân, ngươi cảm thấy cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương có phải là đã đổi ý rồi không?"

Vu Minh nghe vậy thì lại im lặng lắc đầu, cái này sao có thể, cho dù mặt trời có mọc ở hướng Tây thì cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương này cũng không có khả năng đổi ý được.

"Hay là chúng ta đưa Yến Nhi rời khỏi đây đi."

Sau khi thấp thỏm chờ đợi suốt hai ngày như vậy, Vu Minh phu nhân thực sự không đành lòng nhìn nữ nhi của mình bị đẩy vào hố lửa, cho nên lại lên tiếng lần nữa.

Lần này, ngay cả Vu Minh cũng có chút ý động, bởi vì càng trì hoãn thì càng cảm thấy bất an, mà ý nghĩ muốn cứu nữ nhi của Vu Minh càng trở nên cấp thiết hơn.

Nhưng một bên là nữ nhi của mình, một bên là toàn bộ bách tính của Hạo Dương quận thành, lại khiến Vu Minh rơi vào tình trạng do dự thêm lần nữa.

Nhưng giọng điệu nữ nhi của cả hai người được gọi là Vu Yên kia lại kiên định mà nói.

"Nếu con cứ như vậy mà rời đi thì những người khác ở trong thành sẽ ra sao? Nương, để ta đi đi. Thà hy sinh một mình ta còn hơn đem người trong toàn thành chôn cùng."

"Yến nhi, ngươi..."

Nghe nữ nhi nói như vậy, Vu Minh phu nhân bật khóc, há to miệng nhưng lại không nói nên lời.

Nhìn thấy mẫu thân như vậy, Vu Yên đành phải nở một nụ cười, sau đó lên tiếng an ủi.

"Nhưng nương cũng đừng quá lo lắng, hiện tại mặc dù không có tin tức gì về cái tên Hắc Sơn Quỷ Vương kia, nói không chừng có lẽ hắn đã bị một vị tu sĩ nào đó đi ngang qua giết chết rồi."
Bình Luận (0)
Comment