Chương 820: San bằng tất cả
Chương 820: San bằng tất cảChương 820: San bằng tất cả
Chương 820: San băng tất cả
Lời này của Vu Yên cũng là để an ủi cho mẫu thân của mình, chẳng lẽ những năm gần đây không có một tên tu sĩ Nhân tộc nào đi qua quận Hạo Dương sao? Rõ ràng là có.
Chỉ là do Quỷ Vương Hắc Sơn rất thông minh, cho nên sau khi những tên tu sĩ Nhân tộc này nhận được lợi từ Hắc Sơn Quỷ Vương, đương nhiên là bọn họ sẽ không ra tay chống lại Hắc Sơn Quỷ Vương.
Nói trắng ra, mạng sống của những người thường ở trong mắt đám tu sĩ đó có đáng là gì sao?
Ngay cả quốc gia của mình cũng không thèm quan tâm đến tính mạng của các ngươi, vậy chẳng lẽ còn muốn ngoại nhân đến quan tâm sao?
Một mặt là không cần làm gì thì lại có thể nhận được rất nhiều lợi ích, mặt khác là cái gì cũng không chiếm được ngoài việc phải đại chiến một trận với Tà Ma.
Tin tưởng là đổi lại là bất cứ ai cũng đều biết phải lựa chọn như thế nào.
Cho nên sau khi nghe xong lời này, ngay cả một nữ nhân chuẩn mực về nữ tắc như Vu Minh phu nhân cũng tự giêu cười.
Một chuyện quá mức hư vô mờ mịt như vậy chắc chắn là không thể xảy ra được.
Mà sau khi thoại âm này của Vu Yên rơi xuống thì nàng cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì chính nàng cũng biết rất rõ suy nghĩ của mình thật đúng là quá mức ngây thơ rồi.
Nhưng mấy ngày sau đó, một nhà Vu Minh chờ mãi chờ mãi mà trước sau vẫn không đợi được Tà Ma dưới trướng của Quỷ Vương Hắc Sơn.
Cái này đã trôi qua gần bảy ngày rồi, tại sao người của Quỷ Vương Hắc Sơn vẫn còn chưa tới? Điều này thật kỳ lạ.
Cuối cùng Vu Minh cũng đặc biệt phái người đi điêu tra, nhưng sau khi tin tức truyền trở ve thì cả nhà đều choáng váng.
"Ngươi nói cái gì? Quỷ Cung ở Hắc Sơn bị phá hủy rồi sao?"
"Vô cùng xác thực, bẩm đại nhân. Khắp nơi trong Quỷ Cung ở Hắc Sơn đều là tàn tích thê lương, nhưng lại không tìm thấy một Tà Ma nào."
"Cái này..."
Sau khi nghe bọn thủ hạ báo cáo, cả người Vu Minh ngu ngơ ngay tại chỗ, có chút không dám tin vào những gì mình nghe được.
Cái này thật sự là bị phá hủy rồi sao Yên Nhi nói một lời liên trúng đích sao?
"Ai? Là ai làm?”
Lúc này, trong lòng của Vu Minh ngoài khiếp sợ ra thì còn có niêm vui và sự biết ơn sâu sắc. Việc Quỷ Cung ở Hắc Sơn bị diệt tương đương với việc mây đen ở quận Hạo Dương đã tan và nhìn thấy bầu trời đầy nắng lần nữa.
Sau này, toàn bộ bách tính ở trong quận Hạo Dương không còn phải lo lắng về cuộc đàn áp của Hắc Sơn Quỷ Cung nữa.
Mà đối mặt với câu hỏi của Vu Minh, vi thủ hạ kia lại lắc đầu.
" Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng không tra ra được việc này là do ai làm, lúc tiểu nhân tới nơi thì Quỷ Cung ở Hắc Sơn đã bị phá hủy."
Nghe vậy, Vu Minh thở dài một hơi, vậy mà lại không biết ân nhân của mình là ai.
Có điều hắn cũng không hề từ bỏ, mà còn đưa ra chỉ thị cho hạ nhân.
"Đi điều tra, cho dù có như thế nào thì cũng phải tìm ra là do ai làm."
"Vâng, đại nhân.”
Quỷ Cung ở Hắc Sơn bị phá hủy, làm cho tảng đá ở trong lòng của một nhà Vu Minh rốt cuộc cũng rơi xuống, trên mặt của Vu Yên cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nhưng ngoài điều đó ra, điều mà nàng càng quan tâm đến là người phương nào đã xuất thủ phá hủy Quỷ Cung ở Hắc Sơn này.
Vu Yên rất thông minh, cho nên nàng biết người có thể phá hủy được Quỷ Cung ở Hắc Sơn này chắc chăn không phải là tán tu, không nói bọn họ có khả năng này hay không, nhưng đám tán tu này không có được loại dũng khí như vậy.
Bởi vì đối với lợi ích của đám tán tu này mà nói, chuyện liên quan đến việc xuất lực không lấy lòng này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Suy cho cùng, tán tu là người không có chỗ dựa, thứ mà bọn họ càng suy xét nhiều hơn chính là vê cách sống sót và làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn.
Làm sao mà một tên tán tu dưới tình huống ốc còn không mang nổi mình ốc này có thể làm ra việc cực kỳ nguy hiểm như vậy chứ, huống chỉ làm vậy còn không có bất cứ lợi ích gì.
Chỉ có những tông môn đó mới có khả năng làm ra loại chuyện như vậy.
Chỉ là đến tột cùng là do tông môn nào đã xuất thủ?
Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không có câu trả lời, nhưng trong lòng của Vu Yên sớm đã có quyết định, cho dù đối phương có là tông môn nào đi chăng nữa thì chính mình cũng nhất định phải gia nhập vào trong đó.
Cho dù là đại tông môn hay là tiểu tông môn, cho dù đối phương có là nghịch lưu đi chăng nữa, Vu Yên cũng không quan tâm.
Có thể ra tay cứu bá tánh của một quận đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, một tông môn như vậy, cho dù thực lực của nó có cường thịnh hay không thì đó cũng chính là điều mà Vu Yên đang hướng tới. Tuy nhiên, có một chuyện mà lúc này Vu Yên rõ ràng là không nghĩ tới, tông môn mà nàng tâm niệm nghĩ đến, vậy mà lại là một trong tam đại Thánh địa ở Trung Châu, Thánh địa Đạo Nhất.
Mặc dù hiện tại nàng một lòng muốn bái nhập tông môn này, nhưng nàng lại không nghĩ tới, muốn bái nhập một cái Thánh địa sẽ khó khăn đến nhường nào.
Huống chỉ, Thánh địa Đạo Nhất còn là nơi phân công nhau thịnh vượng nhất lúc này.
Phải biết là hiện tại, số lượng người ở Trung châu muốn bái nhập Thánh địa Đạo Nhất này nhiều không đếm xuể.
Nhưng cho đến tận bây giờ, bên trong Thánh địa Đạo Nhất cũng không hề truyền ra bất cứ tin tức gì cho việc nó đang chuẩn bị tuyển nhận tân đệ tử.
Huống chị, với tính cách nhất quán của Đạo Nhất tông thì việc tuyển nhận đệ tử đều là thà thiếu không ẩu, ngay cả khi ở Đông châu vẫn là như thế.
Trước mắt nó đã thành công trong việc tấn thăng lên Thánh địa, cho nên yêu cầu kia sẽ còn cao hơn nữa.
Đương nhiên là đối với những thứ này, bên phía Đạo Nhất tông của lúc này hiển nhiên là không biết, còn một đám bách tính trong một cái quận thủ nho nhỏ này thì Đạo Nhất tông cũng sẽ không để ý.
Nhưng hiện tại, bên trong lãnh thổ của Thiên Vũ hoàng triều, một đám đại thần của Thiên Vũ hoàng triều, bao gồm cả nữ đế Mộc Phi Vũ cũng bị làm cho ngây người.
Đó không phải là vì điêu gì khác mà là do hành động điên cuồng của đông đảo đệ tử Đạo Nhất tông.
Tại mỗi một quận thành đã được quy hoạch trước đó, sau khi một đám quan viên của Thiên Vũ hoàng triều nhìn thấy tình báo đang truyền về không ngừng từ các nơi khác nhau thì đều cảm thấy tê cả da đầu.
"Cái gì? Lại tiêu diệt được một đám thổ phỉ sao?"
"Còn tìm được nơi tụ tập của Tà Ma sao?"
Ngay từ đầu còn thì có thể xem là bình thường, dù sao thì bọn họ cũng chỉ giết một đám thổ phỉ và Tà Ma ở các khu vực xung quanh đó mà thôi.
Mục đích cũng là để làm cho việc di chuyển về sau của bách tính được an toàn hơn một chút.
Nhưng dần dần, chỉ trong vài ngày, mọi thứ đã bắt đầu trở nên không đúng lắm.
Bởi vì mẹ nó đệ tử của Đạo Nhất Tông đã giết chóc đến phát điên luôn rồi.
Ngươi nói các ngươi đánh giết ở những khu vực xung quanh thì còn được, suy cho cùng thì đều có lý do.
Nhưng giết thì giết chứ, tại sao lại đánh thẳng trong lãnh lãnh thổ nước láng giềng luôn rồi? Hơn nữa, những nơi này còn hoàn toàn không phải là lộ tuyến đã được quy hoạch nữa chứ.
Nói trắng ra, lộ trình di chuyển của bách tính trong Thiên Vũ hoàng triều không có đi ngang qua, vậy các ngươi đánh giết tới nơi đó làm gì?
Thậm chí, bởi vì chuyện đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất điên cuồng chém giết, cho nên mấy cái hoàng triều ở xung quanh Thiên Vũ hoàng triều đều đã phát ra nghị quyết trịnh trọng.
Các ngươi mịa nó không kiêng nể gì đến mức vượt qua biên giới, sau đó chạy đến lãnh thổ của chúng ta để chém giết Tà Ma và thổ phỉ, điều này không phải là có chút quá đáng sao?
Điều quan trọng nhất là mấy cái đại hoàng triêu vốn đều đang để mắt đến Thiên Vũ hoàng triều.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ đơn giản là phái có mấy tên mật báo mà thôi, vậy mà Thiên Vũ hoàng triều các ngươi lại la ó, sau đó mia nó trực tiếp giết tới tận nhà của chúng ta rồi.
Điều này đã trực tiếp chọc giận cực đại hoàng triều.
Mà lúc này, ngay cả đám gian thần vốn luôn hỗn dùng và nhẫn tâm ở trên Địa Viêm hoàng triêu cũng lên án một trận.
"Thiên Vũ đã đi quá xa rồi, Quỷ Cung ở Hắc Sơn này là chuyện nội bộ của Địa Viêm hoàng triêu, bọn họ dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chứ?"
"Đúng đấy, Quận Hạo Dương kia cũng nằm ở trên địa bàn của Địa Viêm hoàng triều chúng ta, tay của Thiên Vũ hoàng triều cũng duỗi quá dài rồi."
"Bệ hạ, lúc này chúng ta quả quyết không thể từ bỏ ý đồ, nhất định phải để Thiên Vũ Vương đưa ra một lời giải thích."
Cúi xuống quần thần đang phẫn nộ mở miệng, nhưng trong ngực của hoàng đế Địa Viêm hoàng triều phía trên hoàng vị đang ôm một vị mỹ phụ, bộ dáng giống như một con lợn, hiển nhiên là không nghe lọt những gì mà các đại thân đang nói.
Sau khi vẫn luôn chờ các đại thần liên tục nhắc nhở thì cái tên cẩu hoàng đế này mới tỉnh táo lại, sau đó không thèm quan tâm mà trả lời một câu.
" Việc này để các ngươi tự quyết định là được, còn Từ thừa tướng sẽ là người chỉ đạo."
Các quan đại thần đối với câu trả lời của hoàng đế cũng không cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao đây cũng là hoàng đế của Địa Viêm hoàng triều bọn họ, cho nên đó cũng là chuyện bình thường.