Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 876: Lúc Này Mới Trôi Qua Có Đúng Một Ngày.

Chương 876: Lúc này mới trôi qua có đúng một ngày. Chương 876: Lúc này mới trôi qua có đúng một ngày.Chương 876: Lúc này mới trôi qua có đúng một ngày.

Chương 876: Lúc này mới troi qua có đúng một ngày.

Nhìn thấy Diệp Trường Thanh lấy lương khô ra, ánh mắt của một đám trưởng lão trong Liên minh Linh Trù đều sáng lên.

Cùng lúc đó, đông đảo tu sĩ có mặt cũng đưa ánh mắt của mình nhìn ve phía Liên minh Linh Trù.

Dù sao cho đến tận bây giờ cũng chỉ có một mình Liên minh Linh Trù là vẫn chưa có động thái nào.

Liên minh Đan Sư, Liên minh Phù Sư, Liên minh Trận Pháp Sư và Liên minh Khí Sư đều lấy ra tặng phẩm đã chuẩn bị của riêng mình.

Trước đó đông đảo tu sĩ chắc chắn không có kỳ vọng gì đối với Liên minh Linh Trù, nhưng lân này thì khác.

Bởi vì lúc này có Diệp Trường Thanh ở đây, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy rất tò mò về việc Liên minh Linh Trù sẽ chuẩn bị thứ tốt nào.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, một đám trưởng lão của Liên minh Linh Trù bước ra khỏi đình đài, tay cầm lương khô và mỉm cười nói với đông đảo tu sĩ.

"Chư vị, đây là lương khô do chính tay Cơm Tổ đại nhân chế tạo ra. Chư vị có thể nếm thử."

Nhìn vào gói đồ trước đây chưa từng nhìn thấy, khiến cho rất nhiều tu sĩ lộ ra dáng vẻ tò mò.

"Đây là sản phẩm mới do Liên minh Linh Trù đưa ra sao?"

"Không phải, vừa rồi nghe nói thứ này được chính tay Cơm Tổ đại nhân tự mình chế tác."

"Vậy cái đồ chơi này sử dụng thế nào?"

Về cơ bản thì đây là lần đầu tiên những người có mặt tiếp xúc với lương khô, dù sao món ăn này cũng là do Diệp Trường Thanh đã cải tiến dựa trên một số sản phẩm thức ăn nhanh ở kiếp trước.

Cho nên ở trong thế giới Hạo Thổ này thật đúng là trước nay chưa từng xuất hiện.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của các trưởng lão trong Liên minh Linh Trù, chúng tu sĩ mới hiểu được nên sử dụng như thế nào.

“Dùng linh lực đun nóng là được sao?”

"Làm vậy rất thuận tiện."

"Cũng không biết công hiệu của nó như thế nào."

"Không phải nên cân nhắc hương vị của lương khô trong Liên minh Linh Trù sao?"

Mọi người cũng học theo cách dùng linh lực của mình để hâm nóng lương khô ở trong tay, sau đó, từng đạo từng đạo mùi thơm rất nhanh đã lan ra khắp Vân Mộng đình.

"Thơm quá." "Chỉ riêng mùi vị thôi mà cũng đã khiến ta nhịn không nổi rồi."

Lương khô mà Diệp Trường Thanh mang ra có rất nhiêu hương vị khác nhau, bao gồm các món ăn chay như đậu phụ Ma Bà, ớt xanh và khoai tây chiên giòn, còn có các món ăn mặn ăn cùng với cơm như thịt kho tàu, thịt lợn thái sợi xào cá.

Nhưng tất cả bọn chúng đều không có ngoại lệ, mùi thơm của bất kỳ món ăn nào cũng đủ để khiến người ta không nhịn được mà bị kích thích cảm giác thèm ăn.

Trong lúc nhất thời, có không ít tu sĩ vừa nuốt nước bọt vừa nhìn chằm chằm vào gói lương khô ở trên tay.

Còn các loại đan dược, phù trận, pháp khí và trận bàn gì đó của trước đây cũng đã sớm bị ném ra sau ót.

Có người dẫn đầu cắn thử một miếng, sau đó chính là hai mắt trừng to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

"Cái này..."

"Thế nào?"

"Thật ngon. Ta chưa bao giờ ăn được món gì ngon đến thế."

Sau khi nói xong, tên tu sĩ này đã mở ra chế độ cơm khô và điên cuồng đưa thức ăn vào trong miệng, thậm chí là ngay cả lời nói cũng không còn rõ ràng nữa.

Nhìn đến đây, phản ứng đầu tiên của những tu sĩ khác ở một bên là sững sờ, sau đó mang theo mong đợi nếm thử.

Nhưng ngay khi cắn một miếng, phản ứng của bọn họ cũng giống hệt như người trước đó, tiếp theo đó cũng lập tức biến thành cơm khô.

Phải biết, vê cơ bản thì những tu sĩ có thể tới tham gia Ngũ đại Liên minh tụ hội này đều là những người có có thân phận và tu vi cũng sẽ không thấp.

Còn đám tán tu bình thường thì hoàn toàn không có tư cách nhận được lời mời.

Đối với những tu sĩ có mặt ở đây mà nói, sơn hào hải vị nào mà bọn họ chưa từng được ăn qua, nhưng hiện tại lại bị một hộp lương khô đơn giản này làm cho thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

Trong toàn bộ Vân Mộng đình, chỉ thấy nguyên một đám tu sĩ đứng hoặc ngồi xổm ở đó, điên cuồng khoe khoang lương khô ở trong tay.

"Có thật là ăn ngon đến vậy không?"

Mắt thấy một chút tu sĩ không hề quan tâm đến hình tượng của mình, trông bọn họ như tám đời chưa được ăn cơm vậy.

Các trưởng lão của Liên minh Đan Sư, Liên minh Phù Trận Sư, Liên minh Trận Pháp Sư và Liên minh Khí Sư nguyên một đám nhìn thấy vậy cũng cảm thấy thèm. Cái đồ chơi này có thực sự khoang trương đến vậy không? Có cần phải đến mức như thế không?

Có người mở miệng hỏi, mà cái tên đồng đạo ở một bên nghe vậy thì lắc đầu.

"Ta không biết."

Nhưng trong ánh mắt của hắn cũng tràn đầy sự tò mò, thậm chí còn không ngừng nuốt nước bọt, như thể ta cũng muốn nếm thử.

Ngay lúc mọi người trong Tứ đại Liên minh đang cảm thấy tò mò, bên phía Diệp Trường Thanh cư nhiên cũng đang chuẩn bị lấy phần cho bọn họ.

Dù sao thì Tứ đại Liên minh cộng lại cũng không có bao nhiêu người.

Nhìn thấy ba vị minh chủ của Liên minh Linh Trù đích thân mang theo lương khô đến đây, phản ứng đầu tiên của mọi người trong Tứ đại Liên minh chính là sững sờ một chút, sau đó mỉm cười chờ đợi.

Nguyên một đám vui cười đến mức cảm ơn đối phương liên tục.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người dành cho Liên minh Linh Trù đều trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

"Đa tạ.

Ai nha, khách khí như vậy làm gì".

Lời nói thì có vẻ rất khách khí, nhưng tốc độ ở trên tay lại không hê chậm chạp chút nào, đang khi nói chuyện, không đợi ba vị minh chủ kịp phản ứng thì lương thực khô ở trong tay đã bị cướp mất.

Hả?

Nhìn thấy những người này nói ngoài miệng nói một đằng như ở trên tay lại làm một nẻo, khiến cho ba vị minh chủ của Liên minh Linh Trù đều sửng sốt, các ngươi có dám giả tạo thêm chút nữa không?

Ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật, một chút cơ hội phản ứng cũng không cho bọn họ.

Mọi người có mặt đêu nhận được phần lương khô của mình, sau đó người của Tứ đại Liên minh cũng học theo cách làm nóng lương khô.

Nhưng ngay khi ăn một miếng, vẻ mặt của bọn họ cũng không khác gì so với đông đảo tu sĩ kia.

Đừng nhìn mấy tên Luyện Đan sư, Phù Sư, Luyện Khí Sư và Trận Pháp Sư này trông không thiếu tiền thôi đâu, cho dù có nói bọn họ giàu chảy mỡ cũng không đủ.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ có thể ăn được một món ăn ngon như vậy, cho nên trong nháy mắt đã bị chinh phục. "Chết tiệt, ăn ngon thật đấy."

"Lão phu ta chưa bao giờ được ăn một món ăn ngon như vậy.'

"Lần cuối cùng lão phu ăn đã là hơn trăm năm trước, còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ có lại cảm giác muốn ăn nữa, không ngờ hôm nay lại được ăn một món ăn ngon như vậy."

"Đây không chỉ là món ngon ở nhân gian, e rằng ngay cả trong truyền thuyết của tiên giới cũng không có cái gì hơn cái này.'

"Không tệ, không tệ."

Trưởng lão của tứ đại Liên minh lập tức tỏ ra có chút không hài lòng với tốc độ của bọn họ, trong tay cam lương khô nhưng trên thực tế lại mơ hồ có ý định là người cuối cùng đuổi kịp.

Tại Vân Mộng đình này, mọi người đang há miệng lớn ăn lương khô của Liên minh Linh Trù.

Còn ở bên phía Thánh địa Vân La, trong một tòa động phủ ở khu vực hạch tâm, chỉ thấy hai bóng người một già một trẻ đang lộ ra vẻ mặt chết chóc mà nằm ở trên chiếc ghế tre ở trong sân.

Lúc này, hai ông cháu Thạch Thanh Phong và Thạch Y Y giống như đã bị rút hết sức lực, ánh mắt vô hồn, trong miệng còn không ngừng liên tục thở dài nói.

"Gia gia, Trường Thanh sư huynh khi nào thì mới trở vê?"

Thạch Y Y hữu khí vô lực* mà mở miệng nói, lúc này mới trôi qua chưa đến một ngày, Thạch Y Y phát hiện hôm nay bản thân đã không có động lực để làm bất cứ việc gì.

Buổi sáng vẫn chưa được ăn bữa sáng của Diệp Trường Thanh, mà tâm lý còn cứ không giờ khắc nào là không nghĩ đến, đến buổi trưa, cái cảm giác đó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đối mặt với câu hỏi của Thạch Y Y, Thạch Thanh Phong cũng tỏ ra hữu khí vô lực mà trả lời.

"Chắc là buổi tối."

"Vậy chúng ta có thể đến kịp bữa tối không?"

"Không biết."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Vừa nghĩ đến việc bản thân có khả năng bữa tối cũng không thể ăn, khiến cho toàn thân của Thạch Y Y lập tức xuất hiện một loại cảm giác sinh không thể luyến.

Ngươi nghĩ thử xem, tu luyện là vì cái gì? Chẳng phải chỉ để theo đuổi truy cầu trường sinh, tiêu dao giữa thiên địa thôi sao?

Nhưng nếu ngay cả những thứ mà mình thích cũng không thể ăn thì còn tu luyện để làm gì?

Trong lúc vô tình, trong đầu của Thạch Y Y bắt đầu tràn ngập những suy nghĩ về cuộc sống, một số ý nghĩ đã từng hoặc chưa từng xuất hiện cũng đang không ngừng xông ra khỏi đầu.

Lúc này, Thạch Y Y có vẻ như đã rơi vào một loại cảnh giới không thể nói rõ được, nhưng từ bên ngoài xem ra, khí tức của nàng bắt đầu trở nên hung bạo và cực kỳ bất ổn.
Bình Luận (0)
Comment