Chương 887: Một câu cũng đủ để tạo nên sự khác biệt.
Chương 887: Một câu cũng đủ để tạo nên sự khác biệt.Chương 887: Một câu cũng đủ để tạo nên sự khác biệt.
Chương 887: Một câu cũng đủ để tạo nên sự khác biệt.
Đối mặt với Huyết Hải của Thánh địa Luyện Huyết, có thể giữ vững không rơi vào thế hạ phong, kết quả này đã rất tốt rồi.
Ngươi cứ nhìn Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì kia xem, không phải đánh đến mức khó phân thắng bại sao?
Sự chênh lệch về thực lực giữa Tam đại Thánh địa của Nhân tộc và Tam đại Thánh địa của Bất Tử tộc cũng cũng không lớn lắm, cho nên vừa lên tới đã muốn lấy được ưu thế thì hoàn toàn không thực tế.
Uông Lâm bất mãn mà trợn mắt liếc nhìn Tê Hùng một cái, con hàng này chỉ là đang giả vờ mà thôi.
Nhưng đối với cái này, Tê Hùng lại hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ nhìn biểu hiện của mấy nhãi ranh đó một chút thôi mà trong lòng đã cực kỳ bất mãn.
Bởi vì cái này mẹ nó hoàn toàn không phải là phong cách chiến đấu của Thánh địa Đạo Nhất hắn.
Thân là Thánh chủ của Thánh địa Đạo Nhất, hắn đương nhiên là biết rõ rành rành về thủ đoạn của đám thăng nhãi con thủ hạ này.
Ngươi đã bao giờ nhìn thấy bọn nhãi con này biết thành thật chiến đấu với đối phủ mà không làm ra bất kỳ động tác nhỏ nào rồi sao?
Ngược lại là đằng khác, đàn nhãi ranh này chẳng những không dốc hết toàn lực mà ở trong lòng của chúng nó còn không có chút động lực nào.
Bằng không mà nói, cục thế sẽ không thành ra như thế này.
Không nói tới những cái khác, chỉ nói riêng về cái Huyết Hải của Thánh địa Luyện Huyết này, Te Hùng không tin bọn nhãi con này không có cách nào phá giải.
Nhưng hết lần này tới lần khác còn cố tình kéo dài một khoảng thời gian như vậy mà còn không phá giải được, từ đó đã cho thấy bọn hắn hoàn toàn không có ý định này.
Dù sao thì việc chiến đấu trong Huyết Hải này cũng không có bị ảnh hưởng gì nhiều, vậy thì phí công phí lực đó làm gì.
Tề Hùng hiểu rất rõ suy nghĩ ở trong lòng của đám khốn nạn này.
Thân là Thánh chủ của các ngươi, ngay khi đám nhãi ranh các ngươi thò mông ra ngoài thì lão phu ta đã biết các ngươi định làm gì rồi...
Cái này mịa nó rõ ràng là một cuộc đại chiến diệt tộc đấy.
Trong lòng có chút bất mãn, tại sao các ngươi mịa nó không nhanh chóng giải quyết Thánh địa Luyện Huyết này một chút, mở ra một khoảng trống ở trên chiến trường thay vì đánh trận đấu giao hữu chứ? Hắn âm thâm nghiến răng nghiến lợi, cũng biết rất rõ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Hơn nữa hắn cũng không hoài nghi bọn nhãi ranh này sẽ bị đánh bại.
Nhưng Tề Hùng cũng biết rất rõ ràng, nếu như vẫn không nghĩ ra biện pháp, bọn hắn có thể chiến đấu thành cái dạng ngươi tới ta đi với Thánh địa Luyện Huyết cho đến khi kết thúc mới thôi.
Đây hiển nhiên không phải là điều mà Te Hùng muốn thấy, hắn muốn bọn nhãi con này đánh ra ưu thế, tốt nhất là đánh bại Thánh địa Luyện Huyết, từ đó chi phối đến toàn bộ chiến cục.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, còn cái tên Đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết đối mặt với việc Tê Hùng rõ ràng không coi trọng chiến đấu với hắn như vậy thì lập tức giận quát một tiếng.
"Chết đi."
Tên Nhân tộc này cư nhiên dám phân tâm khi chiến đấu với hắn, quả thực là không có để chính mình vào trong mắt mà.
Với một đòn tấn công bất ngờ như vậy khiến cho Te Hùng vốn không kịp de phòng đã bị một kích đẩy lui xa vài trăm thước.
Nhưng cũng ngay tại lúc này, Tê Hùng đột nhiên linh quang lóe lên, sau đó lập tức nghĩ ra một cách.
Khóe miệng của hắn không tự chủ được mà nở ra một nụ cười, nhưng chính nụ cười này lại khiến Đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết càng thêm tức giận.
Cái tên Nhân tộc này bị chính mình đánh lui rồi mà vẫn còn cười được?
Ngươi thích cười phải không? Được rồi, hôm nay lão phu sẽ làm cho ngươi cười ở dưới suối vàng.
Thế công ở trong tay hắn càng ngày càng hung mãnh hơn, căn bản không cho Tê Hùng có thời gian thở dốc thì đã lập tức dập chân mà lên, sau đó phát động một đòn tấn công khác.
Tê Hùng đã nghĩ ra cách, vừa chiến đấu kịch liệt với đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết vừa đột nhiên cao giọng quát.
"Đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất nghe lệnh, phàm là những người chém giết được Bất Tử tộc, từ đó lấy được Tâm Tinh Bất Tử làm bằng chứng, sau khi chiến sự kết thúc có thể dùng nó để đổi lấy một cái danh ngạch ăn cơm, thậm chí là có tư cách gọi món, bổn tọa lấy thân phận Thánh Chủ ra thề, nói được làm được."
Hả?
Lời nói đột ngột xuất hiện này khiến cho đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết đang tức giận ra tay sững sờ, chuyện gì đây? Con hàng này bị điên rồi sao? Không chỉ có mình hắn, mà ngay cả Uông Lâm, Âu Dương Tuyết cùng với các Đại Thánh khác của hai tộc cũng đều trở nên bối rối.
Ý gì đây? Đã khai chiến rồi, ngươi còn nói mấy cái thứ này nữa làm gì?
Uông Lâm càng nhịn không được mà lạnh giọng khinh bỉ nói.
"Giả vờ giả vịt, ngươi cho rằng chỉ bằng một câu nói của ngươi là có thể thay đổi cục diện trận chiến này sao?"
Ngay cả Âu Dương Tuyết cũng đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tề Hùng, đang tác chiến đấy, ngươi có thể dừng làm ba cái trò lòe loẹt này được không?
Nhưng ngược lại với bọn chúng, sau khi đông đảo các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
"Chết tiệt, lời Thánh chủ nói có phải là sự thật không?”
"Trường Thanh trưởng lão không có ở đây, lời nói của Thánh chủ nói còn có thể trở thành hiện thực sao?”
"Hắn là có thể đó, chẳng lẽ ngươi không nghe Thánh chủ đã phát thệ rồi sao?"
"Đúng vậy, nhiều người như vậy còn nghe ra, Thánh chủ đã lấy danh nghĩa của mình để phát thệ, cho nên chắc chắn không thể giả được."
"Vậy chúng ta...
"Lên.
"Đánh."
'Xông lên nào các huynh đệ.'
Trước đó là vì Diệp Trường Thanh không ở đây, cho nên ở trên chiến trường này không thể uống bát canh đó được, mà điều này cũng đã khiến các đệ tử luôn có cảm giác là lạ, cả người cũng không nhấc lên được sức lực.
Nhưng bây giờ, nếu Thánh chủ ngươi đã nói như vậy rồi thì chúng ta sẽ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Trong lúc nhất thời, cho dù là đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất đang đứng ở bên trong Huyết Hải cũng nổi lên ánh sáng màu đỏ.
Ánh mắt của bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm vào trước ngực của các đệ tử trong Thánh địa Luyện Huyết ở phía đối diện.
"Tâm Tinh Bất Tử, hắc hắc, là của ta."
"Mặc dù ta không cảm thấy hứng thú gì đến cái danh ngạch ăn cơm đó, nhưng cơ hội gọi đồ ăn đó lại khiến ta cực kỳ cảm thấy có hứng thú, hơn nữa còn rất nông đậm."
"Tâm Tinh Bất Tử, ngoan ngoãn rơi vào trong tay của ca ca ta nào."
Trong lúc nhất thời, một loại cảm giác không nói rõ được cũng như không miêu tả rõ được tràn ngập trong không khí, loại cảm giác này nên miêu tả thế nào đây, chính là loại cảm giác khiến cho tất cả đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đặc biệt là khi đối mặt với các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, hai mắt của đối phương đỏ rực, không hiểu sao lại giống như đang cộng hưởng với Huyết Hải này vậy.
Trong lúc nhất thời khiến cho chúng đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết có một loại cảm giác, giống như biến thành bọn chúng là những người đang đứng ở trên Huyết Hải của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất vậy.
Mẹ nó đây là Huyết Hải của ta hay Huyết Hải của ngươi vậy?
"Ừng ực, sư huynh, phía bên kia có chút không đúng."
Các đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, có chút khẩn trương nói.
Nghe vậy, sư huynh ở một bên cũng gắt gao nhìn chằm chăm vào đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, bản thân hắn cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhưng vẫn kiên trì nói.
"Ảo tưởng thôi, không có gì không đúng cả."
"Đúng vậy, vừa rồi cũng không phải là chưa từng giao thủ qua."
"Đừng nghĩ lung tung nữa."
Các đệ tử của Thánh địa Luyện Huyết động viên lẫn nhau, nhưng khóe miệng của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất lại không ngừng hé mở, sau đó lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Ở một bên khác, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Tề Hùng vẫn đang chiến đấu quyết liệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng rồi, chính là cảm giác này, mà cũng vào giờ khắc này Tề Hùng đã biết trận chiến này ổn định rồi.
"Mấy tên nhãi ranh này, không thấy thỏ là không thả chim ưng mà, đợi đến khi trở ve lão phu nhất định phải chăm sóc các ngươi cho thật tốt mới được."
Sau đó cười mắng một tiếng, nhưng lời nói của hắn lại tình cờ bị Đại trưởng lão Thánh địa Luyện Huyết đối diện nghe thấy, sau đó chỉ thấy nó cười lạnh một tiếng.
"A, ngươi cho rằng chỉ bằng một lời nói là có thể lập tức thay đổi được cái gì sao? Bổn tọa thừa nhận là do trước kia đã có chút xem thường Thánh địa Đạo Nhất ngươi, nhưng như vậy thì sao? Ngươi cho rằng Thánh địa Luyện Huyết của ta chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao."
"Sự thật như thế nào, cứ xem tiếp đi rồi sẽ biết."
Về vấn đề này, Tê Hùng cũng lười tranh cãi, tâm tình lúc này của hắn đang rất tốt, toàn thân đều có cảm giác sảng khoái vô cùng, dường như ngay cả thực lực cũng đã tăng lên một chút.
"Bớt nói nhiều lời, đến chiến đi."
Bởi vì không cần lại phải đi lo lắng cho cái đám nhãi con đó nữa, cho nên Te Hùng cũng đã hoàn toàn buông tay buông chân mà quyết chiến với đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết.
Trong lúc nhất thời, đại trưởng lão của Thánh địa Luyện Huyết bỗng nhiên cảm thấy áp lực tăng lên rất lớn, tại sao thực lực của tên gia hỏa này lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Cảm giác đó hoàn toàn khác so với trước đây, sự phấn khích ở trong mắt hắn có ý nghĩa gì?