Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 220 - Chương 910: Khan Trương Cứu Viện

Chương 910: Khan trương cứu viện Chương 910: Khan trương cứu việnChương 910: Khan trương cứu viện

Chương 910: Khan trương cứu viện

Bởi vì đây là lần đầu giao thủ với Thánh địa Bất Tử, cho nên bên phía Thánh địa Đạo Nhất cũng không có chủ ý gì hay ho.

Không cách nào có thể áp chế hoàn toàn chúng như khi đối mặt với Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy được.

Cho nên ngay khi cuộc chiến bắt đầu, rất nhiều đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đều tỏ ra không mấy vui vẻ.

Bởi vì cái này ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu suất, cho nên, hơn nữa hiện tại tất cả mọi đều đang thiếu tích phân, đến lúc đó lại không gom đủ tích phân để gọi món ăn, vậy không phải là sẽ hối hận muốn chết sao?

Vì vậy, bất cứ tên gia hỏa nào cản trở đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất lấy được tích phân thì đều là kẻ thù.

Về phía Bất Tử tộc, chiến thuật đổi lấy đối thủ vẫn rất có hiệu quả.

Ít nhất là nó đã hạn chế trình độ của Thánh địa Đạo Nhất rất nhiều, khiến chiến cục lại lần nữa trở vê thế cân bằng.

Tuy nhiên, điều này cũng không cho phép Bất Tử tộc chiếm được bất kỳ lợi thế nào, nhiêu nhất cũng chỉ là không có tiếp tục ăn thua thiệt thôi.

Sau một trận giao tranh ác liệt, cả hai bên đều chịu nhiều thương vong, sau đó mới lần lượt rút lui.

Đánh đến tận bây giờ, bọn họ đã phải trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, cho dù là Nhân tộc hay là Bất Tử tộc đều phải chịu thương vong nặng nề.

Nhưng cũng không thể làm gì khác được, nếu đã tác chiến thì nơi nào cũng sẽ có người chết, bất cứ cuộc chiến nào cũng đều rất tàn khốc.

Tuy nhiên, so với Bất Tử tộc, tình hình ở bên phía Nhân tộc rõ ràng là tốt hơn một chút, tất cả là do kết quả của việc Thánh địa Đạo Nhất liên tiếp đánh bại Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy.

Nếu không có Thánh địa Đạo Nhất lần lượt đánh bại hai đại Thánh địa này, ước tính thương vong của Nhân tộc sẽ không kém bao nhiêu so với Bất Tử tộc.

"Trận chiến này không tệ, cuối cùng thì chúng ta cũng đã chế ngự được Thánh địa Đạo Nhất tà môn kia."

Trận chiến kết thúc, tuy không giành được lợi thế gì nhưng một đám Đại Đế của Bất Tử tộc vẫn cảm thấy khá hài lòng với kết quả này.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Thánh địa Đạo Nhất, nhưng đối với cái này, mấy vị lão tổ và Thánh địa Bất tử lại không cảm thấy quá mức vui mừng. Chúng nó hồi tưởng một chút, sau đó nhận ra rằng Thánh địa Khô Quy trước đây dường như cũng giống như vậy.

Lúc vừa mới bắt đầu còn có thể đánh có tới có lui với Thánh địa Đạo Nhất, nhưng không hiểu sao lại bị người ta đánh cho mất bình tĩnh.

Hiện tại đây chỉ mới là lần giao thủ đầu tiên giữa Thánh địa Bất Tử và Thánh địa Đạo Nhất, cũng giống với Thánh địa Khô Qủy, thế lực ngang nhau có vẻ như không có gì đáng ngạc nhiên.

Chủ yếu vẫn là phải xem diễn biến tiếp theo của tình hình, dù sao Thánh địa này quá mức tà dị, vẫn không thể xem nhẹ.

Bởi vì chúng ta đã có chút bị Thánh địa Đạo Nhất đánh cho ra âm ảnh, cho nên mấy vị lão tổ của Thánh địa Bất tử cũng không dám vui mừng quá lâu.

Nếu không đến lúc đó lại ăn phải lỗ nặng thì rất phiên phức.

Bên phía Bất Tử tộc đang suy xét chiến cục nhiều hơn, nhưng ở Thánh địa Đạo Nhất, sau khi kết thúc trận đại chiến này, đông đảo đệ tử ai chữa thương thì chữa thương, ai ăn cơm thì ăn cơm.

Sau một trận đại chiến, tự nhiên muốn nhét đầy cái bao tử trước đã rồi tính tiếp.

Cũng may là trong trận chiến này, Thánh địa đã lấy ra toàn bộ lương khô dự trữ, đủ để cho chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tiêu thụ.

Về phần những tông môn khác, bọn họ cũng không có biện pháp, đan dược thì còn được, nhưng lương khô thì không được.

Khác với tâm trạng thoải mái của các đệ tử, Tê Hùng, Hồng Tôn, Thạch Tùng, Bách Hoa tiên tử, Tuyệt Ảnh và một đám cao tầng khác của Thánh địa đang ngồi vây chung một chỗ với khuôn mặt nhăn nhó.

"Trường Thanh tiểu tử vẫn chưa về sao? Không phải Thạch Thanh Phong đã nói Vân Mộng La Hải đã đóng lại rồi sao?"

So với tình thế chiến đấu, chuyện mà mọi người càng thêm lo lắng chính Diệp Trường Thanh.

Dù sao Ma tộc tu hiện đang tấn công vào Thánh địa Vân La với quy mô lớn, mà Diệp Trường Thanh vừa hay lại đang ở trong Thánh địa Vân La.

Chung quanh không có người bảo vệ hắn, theo lý mà nói, Diệp Trường Thanh hẳn là đã sớm thông qua Truyền Tống Trận của Thánh địa tới Thiên Hồng quan rồi mới đúng.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì vê Diệp Trường Thanh.

Ngay cả việc sử dụng Hiển Ảnh trận bàn cũng không liên lạc được.

Điều này tự nhiên khiến cho đám người Te Hùng sinh lòng lo lắng, đặc biệt là Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, hai nữ càng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. "Đại sư huynh, chi bằng để sư tỷ cùng ta đích thân tới Thánh địa Vân La đi."

Lúc này Bách Hoa Tiên Tử đột nhiên đứng dậy nói.

Nàng thực sự cảm thấy rất có chút không yên lòng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì vẫn quyết định tự mình đến đó một chuyến, không tận mắt nhìn thấy Diệp Trường Thanh thì làm sao nàng yên lòng được.

Te Hùng nghe vậy thì im lặng một lúc, nhưng cũng không có từ chối, bởi vì hắn cũng có thể nhìn ra được, cho dù chính mình không đồng ý thì đoán không chừng Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng sẽ không nghe.

Hơn nữa bản thân hắn cũng lo lắng cho sự an toàn của Diệp Trường Thanh.

"Được rồi, hai người các ngươi tự mình đi một chuyến, đi nhanh về nhanh."

"Được."

"Có cần phải thông báo với bên phía Thánh địa Vân La kia một tiếng không?”

"Sư đệ ngươi đi thông báo cho bọn họ một tiếng là được."

Sau đó hắn để Điền Nông thông báo một tiếng cho đám người Thánh chủ Vân La trước về chuyện Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh muốn đến Thánh địa Vân La.

Sau khi Thánh chủ Vân La biết được tin tức này thì cũng ủng hộ.

Tuy nói phái ra hai vị Đại Thánh đến hậu phương, nhưng áp lực ở chiến trường chính diện có thể sẽ lớn hơn một chút.

Nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến toàn cục, bọn họ vẫn có thể kiên trì được.

Bên phía Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng không lãng phí thời gian mà đã lập tức chuẩn bị xuất cùng ngày hôm đó.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, bọn họ lại tình cờ gặp phải đám người Liễu Sương.

Chúng nữ vừa nghe nói đến chuyện đi nghĩ cách cứu viện Diệp Trường Thanh, nguyên một đám lập tức bày tỏ ý định muốn đi cùng.

Không còn cách nào khác, cuối cùng, ba người Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao cũng theo Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh tiến về Thánh địa Vân La.

Trên đường đi, chúng nữ đều cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của Diệp Trường Thanh, sợ Ma tu đã công chiếm Thánh địa Vân La và Diệp Trường Thanh gặp phải nguy hiểm.

Trong trí tưởng tượng của chúng nữ, hiện tại Diệp Trường Thanh có lẽ đang chịu rất nhiều áp lực, phải đối mặt với sự uy hiếp của Ma tu, đoán không chừng là ngay vào giờ phút này còn đang huyết chiến.

Tuy nhiên, trong khi chúng nữ đang cảm thấy lo lắng cho Diệp Trường Thanh, vô số thi thể của Ma tu đã được chất đống bừa bãi ở bên ngoài trận pháp của Thánh địa Vân La. Trận chiến dường như đã kết thúc, ngoại trừ thi thể ra thì cũng không nhìn thấy bất cứ bóng dáng Ma tu nào khác.

Về phần bọn người Diệp Trường Thanh, lúc này nguyên một đám đang thoải mái ăn xiên ở tại sơn môn.

Bọn người Nam Cung Thanh và Thạch Y Y, mỗi người gắp hơn mười xâu thịt nướng, ăn đến mức miệng chảy đầy mỡ, sảng khoái vô cùng.

Sau một trận đại chiến, bọn người Nam Cung Thanh đã đẩy lùi được hơn mười mấy vạn Ma †u.

Không còn cách nào khác, đối mặt với bí pháp không có tác dụng phụ như vậy, đông đảo Ma tu đã hoàn toàn tê ran cả người.

Ngay khi thương vong càng lúc càng lớn, cộng thêm việc bọn người Nam Cung Thanh lại không hề có một chút dấu hiệu suy yếu nào. Chúng Ma tu làm gì còn ý chí chiến đấu nữa?

Hoàn toàn không có cách nào có thể đánh lại, bí pháp của bọn họ lại hoàn toàn không có một chút tác dụng phụ nào, còn nguyên một đám bọn họ thì chỉ có thể xếp hàng để đi tiếp từng người một.

Ý định ban đầu là muốn mài chết đối phương, nhưng cuối cùng, lại trở thành hao người ta hoài không hết.

Mắt thấy sĩ khí càng ngày càng sa sút, sáu tên Ma tu cấp Thánh cảnh đứng đầu không còn cách nào khác ngoài việc tạm thời chọn cách rút lui.

Sĩ khí đã xuống thấp, nếu lại tiếp tục chiến đấu rõ ràng là không khôn ngoan, còn không bằng tạm thời thối lui sau khi dốc sức làm lại thì lại đến tấn công.

Tuy nhiên, bí pháp của bọn người Nam Cung Thanh rõ ràng là không khả năng không có tác dụng phụ.

Nhưng nhờ có linh thực của Diệp Trường Thanh nên tác dụng phụ được giảm thiểu đến mức tối đa.

Giờ này khắc này, sắc mặt của đám người Nam Cung Thanh đã có chút tái nhợt, khí tức cũng đã có chút phù phiếm.

Tuy nhiên, so với những tác dụng phụ trước đó, những triệu chứng này quả thực là có thể bỏ qua không tính.

Hơn nữa, mặc dù mọi người đã mở bí pháp trong thời gian dài như vậy, nhưng cuối cùng cư nhiên lại chỉ bạo phát ra một số tác dụng phụ bé tí tẹo.

Mà cái này quả thực là nghịch thiên.

Nói tóm lại, suy nghĩ ở trong của bọn người Nam Cung Thanh chính là, chỉ cân có Diệp Trường Thanh ở bên, mấy cái bí pháp này chẳng những không có tác dụng phụ, mà còn có thể hoàn toàn không chút kiêng ky mà thi triển. Chưa kể là sau trận đại chiến, mọi người còn có thể vui vẻ bên nhau va thưởng thức một trận đồ nướng thơm ngon như thế này, cho nên đây không phải là đang tác chiến, mà chính là đang tận hưởng.
Bình Luận (0)
Comment