Chương 911: Phu quân, ngươi không có...
Chương 911: Phu quân, ngươi không có...Chương 911: Phu quân, ngươi không có...
Chương 911: Phu quân, ngươi không có...
Ở chỗ sơn môn, đám người Nam Cung Thanh đang thoải mái ăn uống, theo đồ ăn ngon vào bụng, thể chất cũng nhanh chóng hồi phục.
"Thoải mái quá, cái này không phải là mạnh hơn cả lúc ăn đan dược sao?"
"Ta cảm thấy mình vẫn có thể đánh tiếp được."
"Hay là chúng ta đánh thẳng tới luôn đi?"
Thậm chí là có người đề nghị trực tiếp giết thẳng ra ngoài, mà đối với chuyện này, Diệp Trường Thanh lập tức hết chỗ nói.
Không phải, tuy rằng đã thắng được một trận chiến, nhưng giết ra ngoài có phải là có chút cuồng bạo rồi không?
Bên phía chúng ta có mấy người thôi, nhưng bên phía Ma tu người ta có bao nhiêu người chứ?
Mặc dù trong trận chiến này đã có không ít Ma tu ngã xuống, nhưng khoảng cách về số lượng giữa hai bên vẫn không có cách nào có thể bù đắp được.
Nếu thật sự là muốn giết ra ngoài, cho dù có linh thực của Diệp Trường Thanh chèo chống, e rằng cơ hội chiến thắng cũng không lớn, cuối cùng lại thành ra tìm chất.
"Hồ nháo."
Không phải sao, mặc dù mấy vị lão chấp sự ở bên này cũng đang ăn đến quên cả trời đất, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì lập tức mở miệng quát nói.
Còn mia nó giết ra ngoài, thực sự coi việc thắng một trận là đã không biết trời cao đất rộng rồi sao?
Về phần tên đệ tử kia, sau khi bị quát lớn một trận thì cũng phải lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà chê cười nói.
"Hắc hắc, ta nói giỡn, nói giỡn thôi."
"Vẫn là phải cậy nhờ lợi thế của trận pháp mới làm được."
Trận pháp của Thánh địa chắc chắn là không thể buông tay, sau đó còn phải phối hợp với linh thực của Diệp Trường Thanh, chỉ có như vậy thì mới có thể nắm chắc thắng lợi.
"Đúng rồi, các ngươi đã liên lạc với Thánh chủ rồi sao? Trước đó không phải đã nói là muốn chạy tới Thiên Hồng quan trước sao?"
Trong lúc lơ đãng, Thạch Y Y thuận miệng hỏi một câu, mặc dù trước đó quả thực là nàng đã từng liên hệ với Thánh chủ.
Nhưng cuối cùng là do có Diệp Trường Thanh, cho nên mọi người đều từ bỏ cái suy nghĩ này, chuyện này bọn họ có cần phải nói cho bọn người Thánh Chủ biết không? Chỉ là vừa nghe đến đây, mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt của nguyên một đám đều lộ ra vẻ mờ mit.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của nhau, mọi người cũng nhanh chóng phản ứng lại rôi yếu ớt hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi không có liên hệ sao?"
“Ta không có, sư huynh cũng vậy sao?"
"Ta tưởng sư huynh đã liên lạc rồi."
"Ta tưởng đám các ngươi liên hệ rồi."
Sau một vòng hỏi thăm nhau, người nào cũng nhớ đến việc liên lạc với đám người Thánh chủ, bởi vì trước đó nguyên một đám chỉ lo nghĩ đến ăn, sau đó lại vội vàng đánh nhau với đám Ma tu, cho nên làm gì còn có ai có thời gian để ý đến chuyện này.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của chúng đệ tử đều không tự chủ được mà rơi hết vào người của mấy vị lão chấp sự.
Mấy vị lão chấp sự đang ăn uống thoải mái, sau khi chú ý tới ánh mắt của mọi người thì nguyên một đám tức giận nói.
"Xem chúng ta làm gì, cái này không phải là việc của chính các ngươi sao?"
"Ta...
"Vậy hiện còn còn không mau đi liên hệ đi?"
" ề"
Trước đó là do tất cả mọi người đều quên mất, cho nên sau khi Nam Cung Thanh nghe xong thì cũng vội vàng lấy Hiển Ảnh trận bàn ra, định liên lạc với Thánh chủ Vân La.
Nhưng đúng lúc này, Truyền Tống Trận trong Thánh địa đột nhiên mở ra, một chùm ánh sáng bắn thẳng lên trời.
"Ha2"
Nhìn thấy Truyền Tống Trận có động tĩnh, tất cả mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ đám người Thánh chủ trở về hỗ trợ sao?
Sắc mặt của nguyên một đám nhất thời trở nên phức tạp, tình hình ở Thiên Hồng quan hiện tại rõ ràng không ổn lắm, lúc này đám người Thánh chủ lại trở về hỗ trợ, đây không phải là...
"Không thể nào."
"Ngươi nói xem Thánh Chủ có khả năng sẽ đánh chết chúng ta không?”
"Cũng không thể nói như vậy, nhưng chuyện này đâu có liên quan gì tới ta, đây là chuyện do các ngươi phụ trách mà.'
"Nói bậy, đại sư huynh rõ ràng đã nói chính hắn sẽ liên hệ, nhưng ai ngờ hắn lại quên mất chứ." Hả?
Sau khi nhận thấy có thể là đám người Thánh chủ trở về hỗ trợ, suy nghĩ đầu tiên của các đệ tử là tìm người cõng nồi.
Nhưng sau đó người đầu tiên mà mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới chính là đại sư huynh Nam Cung Thanh.
Ai biểu hắn là đại sư huynh chứ, nếu xảy ra chuyện, hắn không kháng thì ai kháng.
Nhưng sau khi nghe được lời nói này của các sư đệ, toàn thân Nam Cung Thanh cũng phát ngốc.
Cái gì cũng là chuyện của ta? Ta nói là sẽ liên hệ với đám người Thánh chủ lúc nào chứ?
Vừa nhìn thấy nguyên một đám cẩu vật này đang vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy, Nam Cung Thanh đã tức giận đến ngứa răng, đúng là một đám cẩu vật.
Còn mẹ nó sư huynh đệ nữa chứ, tai vạ đến nơi thì từng người bay sao?
Hơn nữa, lúc bán đứng hắn, mấy thứ khốn nạn này còn không thèm chớp mắt một cái.
Trước đó mọi người đều không có thương lượng gì với nhau, cứ trực tiếp mịa nó kẻ xướng người hoạ, như thể có chuyện như vậy thật.
"Các ngươi đủ rồi đó, cùng nhau gây họa thì cùng nhau khiêng đi."
"Đại sư huynh đây là có ý gì? Sư đệ ta nghe không hiểu."
"Đúng vậy đấy đại sư huynh, cái gì mà mọi người cùng gây họa chứ? Chúng ta gây họa khi nào?"
"Đại sư huynh, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy đâu."
"Thân là đại sư huynh, ngươi hẳn là phải có dũng khí gánh vác sai lầm của mình."
"Đại sư huynh yên tâm, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ ở trước mặt Thánh chủ vì ngươi cầu tình."
“Ta mẹ nó..."
Sau khi nghe những lời hèn hạ không chút đỏ mặt của bọn gia hỏa này, Nam Cung Thanh cũng lập tức cảm thấy cả người tê rần.
Lương tâm của các ngươi thật sự một chút cũng không đau sao? Ta là đại sư huynh của các ngươi, là thân đại sư huynh đấy.
"Các ngươi đủ rồi đấy, chuyện cũng là do mọi người cùng nhau làm, nếu muốn kháng vậy dĩ nhiên là mọi người sẽ cùng nhau gánh vác. Sư huynh đệ đồng môn, chẳng phải là đồng sinh cộng tử sao?"
"A...
Những gì Nam Cung Thanh nói thật đúng là khí vũ hiên ngang và cảm động lòng người, nhưng thứ mà hắn nhận được lại là những ánh mắt kinh thường của các sư đệ, sư muội. Đã đến lúc náy rồi thì ngươi tự mình kéo di cứ tự mình gánh lấy là xong rồi chứ sao.
Đạo hữu chết không chết bân đạo, hơn nữa ngươi thân là đại sư huynh, Thánh chủ sẽ không làm gì ngươi.
Nhiều nhất cũng chỉ là bị đánh một trận tơi bời, sau đó lại đi Tư Quá Nhai nghỉ ngơi mấy năm, sau khi mọi chuyện đi qua, tính mạng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng mọi người lại không có ai dám nói những lời này ra khỏi miệng. Nếu không, đoán không chừng Nam Cung Thanh sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Ngươi mịa nó nghe một chút đây là đang nói tiếng người sao?
Sau khi bị đánh một trận tơi bời, còn phải đi Tư Quá Nhai nghỉ ngơi mấy năm, cái này mịa nó còn nói là không có gì? Sao ngươi mịa nó không đi Tư Quá Nhai nghỉ ngơi mấy năm cho ta xem đi.
Nam Cung Thanh hận không thể bóp chết cái bọn sư đệ sư muội này, mẹ nó đúng là một thân phản cốt.
Trước đó còn đồng môn tình thâm gì đó, nhưng chớp mắt mợt cái thì đã bị bán đi không chút gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng sau khi Diệp Trường Thanh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, bản thân hắn chợt cảm thấy bọn người Nam Cung Thanh có cái mùi giống với Thánh đại Đạo Nhất kia.
Mà cái này còn không phải là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện ở trong Thánh địa Đạo Nhất sao?
Thời điểm mà mọi người đang nói chuyện với nhau thì hai tiếng hét lo lắng đột nhiên vang lên.
"Phu quân, ngươi có bị làm sao không?”
"Phu quân, ngươi...
Người tới tự nhiên là Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, sau khi bước ra khỏi Truyền Tống Trận, hai nữ đã đi thẳng tới đây.
Bọn họ vừa mới nhìn thấy Diệp Trường Thanh ở phía xa là đã vội vàng mở miệng hét lên, nhưng lời còn chưa dứt thì hai nữ đã lập tức phát hiện có gì đó không thích hợp.
Không phải nói Ma tu tấn công sao? Không phải nói tình hình rất nguy kịch sao? Nhưng bọn họ đây là đang làm gì vậy? Ăn thịt nướng sao?
hai nữ nhìn đến mức ngây ngẩn cả người, Ma tu đâu? Còn nói cuộc chém giết đẫm máu đâu? Còn sinh tử một đường đâu?
Tại sao lại hoàn toàn khác với những gì mà các nàng tưởng tượng vậy?
Những gì mà các nàng phỏng đoán cũng không thấy, sau khi các nàng vội vàng chạy tới đây cứu viện thì lại nhìn thấy Diệp Trường Thanh cùng một đám Thánh địa Vân La đệ tử đang ăn thịt nướng. Cái này mịa nó là dáng vẻ giống với việc Ma tu tấn công sao? Một điểm áp lực mẹ nó cũng không có, nói là nấu cơm dã ngoại cũng còn được.
Về phần bọn người Nam Cung Thanh, ngay khi nghe thấy một tiếng phu quân này, nguyên một đám lộ ra vẻ sững sờ, ánh mắt cũng tìm tiếng nhìn qua.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, tất cả mọi người đều bị làm cho ngây người, mẹ nó, tiên nữ sao?
Sau đó nguyên một đám lại dò xét lẫn nhau, phu quân? Người nào mịa nó là phu quân? Là vị sư huynh đệ nào mẹ nó có thể cõng được những nữ tử xinh đẹp như thế này làm đạo lữ?