Chương 913: Học được, học được rồi
Chương 913: Học được, học được rồiChương 913: Học được, học được rồi
Chương 913: Học được, học được rồi
Nhìn một đám khốn kiếp ở trước mặt, một giây trước còn bán đứng chính mình mà không có chút áp lực nào, một giây sau thì đã mẹ nó có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Khóe miệng của Nam Cung Thanh cũng quất thẳng tới, sau đó cắn răng nói.
"Đời này có thể gặp gỡ các ngươi, thật đúng là phúc khí của Nam Cung Thanh ta."
"Đại sư huynh nói quá lời rồi."
"Đúng vậy đấy, có được cái dạng đại sư huynh như ngươi, cũng là phúc khí của chúng ta."
"Ha ha.
Hắn cười lạnh một tiếng, các ngươi mịa nó đúng là nghe không hiểu, hay là hiểu rôi nhưng lại giả bộ hồ đồ?
Trong lòng của đám sư huynh đệ Nam Cung Thanh bọn họ đều tràn ngập sự khao khát mà hướng tới cái Thánh địa Đạo Nhất này, mà đây cũng là đã trở thành nơi trong mộng tưởng của bọn họ.
Một bên khác, bốn vị nữ tử Bách Hoa Tiên Tử, Tuyệt Anh, Lưu Sương, Lục Du Du và Vương Dao vừa ngôi ăn thịt nướng, vừa nghe Diệp Trường Thanh giới thiệu tình hình.
Sau đó biết được chuyện bọn họ đã bạo phát qua một trận đại chiến với Ma tu, nhưng bên bọn họ đã giành được chiến thắng và chém giết không ít Ma tu.
Bách Hoa Tiên Tử nghe xong những lời này thì ôn nhu nói.
"Phu quân, ngươi không định tiến vê Thiên Hồng quan sao?"
"Đã có phân thắng, vậy giải quyết đám Ma tu này xong rồi lại nói. Hơn nữa, hiện tại có các ngươi ở đây, chẳng phải mọi chuyện sẽ càng trở nên đơn giản hơn sao?"
Diệp Trường Thanh mỉm cười nhìn về phía hai vị nữ nhân rồi nói.
Trước đó mới chỉ có thể tạm thời đánh lui Ma tu, nhưng hiện tại đã có thêm hai vị cường giả cấp Đại Thánh là Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh này, chẳng phải sẽ càng thêm nắm chắn sao?
Phải biết, bên phía Ma tu không có sự tồn tại nào trên cấp Thánh cảnh, cho nên chỉ cần hai tên cường giả cấp Đại Thánh thôi là đã đủ để hủy thiên diệt địa.
Nói trắng ra thì việc bọn họ đi ngang cũng không hề quá phận, nhưng điều kiêng ky duy nhất cũng chính là vấn đề về nhân số.
Về điểm này, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh trả lời.
"Đầu nghe phu quân”.
Hai vị nữ nhân này đương nhiên là sẽ tuân theo lời Diệp Trường Thanh nói một cách vô điều kiện. "Ừm, ta biết áp lực ở tiền tuyến không nhỏ, nhiều nhất là năm ngày, chúng ta có thể lập tức xông tới Thiên Hồng quan."
"Được."
Đối phó đám Ma tu này không mất quá nhiều thời gian, hơn nữa hiện tại bọn họ đã có năng lực giải quyết đối phương, nếu lại trơ mắt nhìn bọn chúng công hãm Thánh địa Vân La, như thế chẳng phải là không còn gì để nói nữa.
Hơn nữa nếu có thể tiêu diệt hoàn toàn đám Ma tu này, uy hiếp từ phía hậu phương cũng sẽ giảm đi một nửa, kể từ đó bọn họ mới có thể toàn tâm toàn lực đi đối phó với cuộc đại chiến diệt tộc.
Nếu đã quyết định giải quyết triệt để đám Ma tu này, sau khi ăn cơm xong, mọi người cũng bắt đầu hành động.
Ba nữ Liễu Sương tìm tới Nam Cung Thanh, đồng thời yêu cầu bọn họ kích hoạt trận pháp để làm chút chuẩn bị.
Điểm ấy thì đương nhiên không có vấn đề gì, cho nên Nam Cung Thanh vui vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, một đoàn người lập tức đi theo ba nữ Lưu Sương, cùng lúc đó lại nhìn thấy ba nữ lấy ra một số lượng lớn phù trận và trận bàn như vậy thì cảm thấy tò mò, hỏi.
"Các ngươi đây là... 2"
"Bố trí một chút bay rập, đến lúc đó sẽ nhẹ nhõm hơn một ít."
"Bay sao?"
Sau khi nghe thấy lời nói này, hai mắt của đám người Nam Cung Thanh sáng lên, ý kiến hay, tại sao trước đó bọn họ lại không nghĩ ra tới chứ.
Bọn người Nam Cung Thanh vốn cho là do bọn họ không có thói quen bố trí bẫy rập trước, hoặc là nói, ngoại trừ Thánh địa Đạo Nhất, mịa nó làm gì có ai trong các đại tông môn khác thích bố trí bây rập như vậy.
Ngay cả đám Luyện Khí Sư và Phù Sư kia, chỉ sợ là vê phương diện này cũng chơi không trượt như Thánh địa Đạo Nhất.
Bọn họ vốn cho rằng cũng chỉ bố trí một ít bẫy rập đơn giản, đến lúc đó lại nhìn vận khí của mình tới đâu, có thể tạo thành bao nhiêu sát thương và giết được bao nhiêu tên.
Nhưng theo hành động của ba nữ Lưu Sương, đám người Nam Cung Thanh đã hoàn toàn trở nên ngây dại.
Mẹ nó bấy rập này còn có thể bố trí như vậy sao?
Trận pháp thêm phù trận là đã tạo thành phù trận rồi?
"Phù trận?"
"Ừ, là do trước đây nghiên cứu ra được, đến lúc đó đồng thời kích phát, sẽ có tác dụng thần kỳ."
Mẹ nó cái này cũng thái quá rồi, Nam Cung Thanh hắn đã tu luyện nhiều năm như vậy, thân là sư huynh cao quý của Thánh địa Vân La, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến cái từ Phù trận này.
Phải là cái bộ não nào thì mới có thể nghĩ ra cái dạng tổ hợp như vậy?
Các ngươi làm thành cái bộ dạng này, mấy cái tên Phù Sư và Trận Pháp Sư kia có biết không?
Dù sao, theo quan điểm của Nam Cung Thanh, đoán không chừng là ngay cả một đám Phù Sư và Trận Pháp Sư cũng chưa chắc có thể nghĩ tới chuyện phù trận và trận bàn còn thể phối thành thành bộ dạng này.
Cái này còn chưa tính, sau đó ba nữ Lưu Sương còn lấy ra các loại dược phấn, xếp chồng lên phù trận, mà những cái bẫy bố trí kia cũng đá khiến Nam Cung Thanh vừa nhìn thôi cũng đã cảm thấy tê cả da đầu.
Cái náy của ngươi mẹ nó là đang bố trí bẫy rập hay là đang trải đất lát gạch vậy?
Phóng nhãn nhìn lại, quả thực là không có một tấc địa phương nào có thể đặt chân.
Trên mặt đất có phù trận và trận bàn, trên trời có dược phấn, đây là muốn tấn công từ mọi hướng sao?
"Cái đó, cạm bay này có phải là có chút nhiều rồi không?”
"Không nhiều đâu, lo trước khỏi hoạ."
Hay cho một cái lo trước khỏi hoạ, các ngươi đúng là điên thật rồi.
Nam Cung Thanh lộ ra ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía ba nữ Lưu Sương đang bận rộn, sau đó không tự chủ được mà cảm thấy lưng mình cứng lại.
Một nữ nhân như vậy, tuy xinh đẹp nhưng không phải có chút nguy hiểm rồi sao?
Nếu sau này thành người một nhà, liệu nàng ta có làm ra một cái phù trận hay thứ gì đó ở trong nhà không?
Nghĩ tới đây, Nam Cung Thanh bỗng nhiên cảm thấy không biết tại sao bản thân lại có chút co rúm lại.
Nhưng ngay khi hắn đang không nói nên lời, thao tác tiếp theo của đám người Liễu Sương đã khiến hắn triệt để kinh hãi.
Chỉ thấy ba nữ hoàn toàn không thèm để ý đến mấy cỗ thi thể ở trên mặt đất, mà trực tiếp kéo thi thể đó lên và ở chỗ kia làm cái gì đó.
Bởi vì bọn họ quay lưng về phía đám người Nam Cung Thanh, cho nên lúc đầu không có người nhìn rõ, chính vì thế mà bọn họ đã mang theo tò mò mà bước tới hỏi.
'Các ngươi đây là... "Bố trí bẫy rập."
"Không phải mới vừa... 2"
"Bố trí ở trong thi thể."
"Trong thi thể?"
Nghe vậy, đám người Nam Cung Thanh thì nhìn sang, sau đó chỉ thấy ba nữ Lưu Sương đang nhét phù trận và trận bàn vào trong thi thể.
Trong lúc nhất thời, bọn người Nam Cung Thanh đều trở nên ngây đại.
Các ngươi mịa nó ngay cả thi thể cũng không tha, đã phát rô đến mức này rồi sao?
Mà đây còn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dùng thi thể để bố trí bẫy rập, cái này có phải là hơi quá đáng rôi không?
"Cái này cũng không cần thiết... ?"
Nam Cung Thanh yếu ớt nói, Lưu Sương lại quay đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức nhàn nhạt nói câu.
"Vĩnh viễn không được phép xem thường bất cứ thứ gì có thể sử dụng được ở trên chiến trường, chỉ cần một chỉ tiết nho nhỏ thôi cũng đã đủ để xác định hướng đi của cuộc chiến."
Hả?
Nghe thấy lời này, Nam Cung Thanh lập tức trở nên ngây ngẩn cả người, lời nói này mẹ nó đúng là rất có đạo lý.
Nhưng ý của ta là cái này sao?
"Trước trận chiến càng chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đó sẽ càng nhẹ nhàng hơn."
"Thử tưởng tượng xem, nếu bấy rập có thể trực tiếp giết chết hơn phân nửa Ma tu, như vậy thì áp lực của chúng ta có phải sẽ giảm đi rất nhiều roi không, đến lúc đó chỉ cần làm một chút công tác để kết thúc là được."
"Nhưng dù sao chúng ta cũng là Thánh địa của Nhân tộc. Nếu chuyện này truyền ra..."
"Chỉ là hư danh mà thôi, quan tâm làm gì? Hơn nữa, thứ chúng ta đối phó là Ma tu, dùng phương pháp nào còn quan trọng sao?”
"Ý nghĩa của Thánh địa là bảo vệ Nhân tộc. Về phần những tên Ma tu, Tà Ma đó, giết bọn nó còn cần coi trọng thủ đoạn gì sao? Cho dù là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuột đều là mèo tốt."
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Theo lời của Liễu Sương, bọn người Nam Cung Thanh đã hoàn toàn bị khuất phục.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy xấu hổ, là do chúng ta quá mức bảo thủ rồi sao? Là do chúng ta quá mức quan tâm đến việc mua danh chuộc tiếng rồi đúng không?
Ánh mắt của các sư đệ đều vô thức nhìn về phía Nam Cung Thanh, mà đối với cái này, Nam Cung Thanh cũng nhướng mày hỏi.
"Đều nhìn ta làm gì."
"Đại sư huynh, ta cảm thấy có chút đạo lý."
Hả?