Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 264 - Chương 954: Ngô Thọ Trở Ve

Chương 954: Ngô Thọ trở ve Chương 954: Ngô Thọ trở veChương 954: Ngô Thọ trở ve

Chương 954: Ngô Thọ trở về

Còn hỗ trợ nữa chứ? Đối với lời nói của Thạch Thanh Phong và Hoa Mặc Tuyết, bốn sư huynh đệ Vân Tiên Đài chính là một chữ cũng không tin, ăn cơm thì nói mẹ ăn cơm đi.

"Nga đúng rồi, chúng ta đã tiện đường nhặt được một số nguyên liệu trên đường tới đây."

Nhìn thấy bốn người Vân Tiên Đài đều trâm mặc không nói lời nào như vậy, Thạch Thanh Phong cũng vội vàng nói, bởi vì nếu tay không đến đây thì quả thực là rất xấu hổ, cho nên bọn họ cũng thuận tay mang tới một ít nguyên liệu.

Kể từ đó có thể tưởng tượng được, bên phía Yêu tộc lại tức đến xì khói nữa rồi.

Đám Nhân tộc các ngươi mẹ nó vẫn không để yên đúng không? Hết tên này tới tên kia, Yêu tộc ta là cái hậu hoa viên của các ngươi hay sao?

Còn bốn người Vân Tiên Đài thấy thế thì chỉ có thể gật đầu.

"Được rồi."

"Hắc hắc, đa tạ Vân huynh. Vậy còn những đệ tử đi cùng chúng ta... ?"

"Có bao nhiêu người?"

"Không nhiều lắm không nhiều lắm."

"Vậy cùng nhau đến đây đi."

Vốn tưởng rằng số lượng người mà Thạch Thanh Phong và Hoa Mặc Tuyết mang tới hẳn là không nhiều lắm, nhưng đợi đến khi bọn họ thực sự chạy đến Thánh địa Đạo Nhất đã khiến cho bốn người Vân Tiên Đài đều xem đến choáng váng.

Mẹ nó ước chừng có khoảng năm sáu vạn người.

Ngươi mẹ nó gọi cái này là không nhiều lắm sao?"

"Không nhiều lắm, bởi vì ở trong Thánh địa Vân La của chúng ta có tới trăm vạn đệ tử lận."

"Ngươi...'

Vân Tiên Đài xem đến mức khóe miệng co giật, nhưng lời đã nói ra rồi thì hiện tại đã không thể thu lại nữa.

"A, thật thoải mái, lại có thể ăn cơm rồi."

"Ta mẹ nó phải đi hiếu kính trưởng lão một viên linh quả vạn năm thì mới được cơ hội này."

"Làm gì có ai không phải đâu."

"Lần này phải ăn cho đủ vốn mới được."

"Nhưng ta nghe nói lúc Thánh địa Đạo Nhất người ta ăn cơm còn phải tranh đoạt danh ngạch."

"Vậy thì cứ tranh thôi. Suy cho cùng, cho dù là ai thì cũng đừng nghĩ việc ngăn cản ta ăn cơm."

Lúc này, các đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì phải gọi là cực kỳ hưng phấn.

Nhưng có chuyện mà Thánh địa Đạo Nhất không biết, vì để có được một cơ hội như vậy, sự cạnh tranh ở bên trong hai đại Thánh địa này khốc liệt đến mức nào.

Vì để có thể đạt được một cái cơ hội như vậy, đông đảo đệ tử có thể nói là đã nghĩ hết biện pháp, dùng mọi thủ đoạn, thật vất vả lắm thì mới có được cơ hội này.

Sáng sớm hôm sau, trong giờ ăn sáng, ngay khi các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đuổi tới Thực Đường và phóng nhãn nhìn lại thì đã khiến cho nguyên một đám nhìn đến choáng váng.

Tại sao mẹ nó lại có nhiều đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì như vậy?

Nhưng sau khi xét thấy trường hợp của trước đó, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó vội vàng hỏi thăm.

"Này, các ngươi tới đây làm gì?”

"Ồ, giúp các ngươi cùng phòng bị Yêu tộc."

“Giúp chúng ta? Vậy các ngươi hiện tại đây là... 2”

“Chờ ăn cơm."

"Đây là Thực Đường của Thánh địa Đạo Nhất ta mà."

"Ta biết, ta biết, cho nên sẽ tuân thủ quy định của Thánh địa Đạo Nhất ngươi."

"Hả?"

Với sự gia tăng khó hiểu của năm mươi sáu vạn người này, khiến cho tâm tình đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đột nhiên cảm thấy không tốt, mẹ nó chẳng lẽ hiện tại không chỉ phải tranh giành với đồng môn, mà còn phải cạnh tranh với đệ tử của Thánh địa khác sao? Có cần phải cuốn như thế không?

"Đừng lo lắng, chúng ta biết, chính mình chỉ có thể dùng thân pháp và hình thuật pháp khống chế, chứ không được mượn dùng ngoại lực đúng không?”

"Đúng cái đầu của ngươi."

Chẳng bao lâu, khi đến giờ ăn sáng, một cuộc tranh đoạt khốc liệt đã nổ ra.

Đối mặt với đột nhiên nhiều ra năm sáu vạn đối thủ cạnh tranh này, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất trở nên triệt để tàn nhẫn.

Tuy nhiên, sau một hồi giao thủ thì bọn họ mới phát hiện ra, những người này có gì đó không đúng rồi, bởi vì thân pháp và hình thuật pháp khống chế của chính mình đều không được rồi, cảnh giới viên mãn đều rất ít, chứ đừng nói đến hóa cảnh.

Mà cái này cũng là chuyện bình thường, bởi vì làm gì có cái tông môn này bệnh đến mức sẽ giống với cái dạng gần như là toàn bộ thành viên trong Thánh địa Đạo Nhất đều có thân pháp hóa cảnh chứ. Với hạn chế cực lớn, lại thêm công pháp tu luyện không tới nơi tới chốn như thế, khiến cho đệ tử của hai đại Thánh địa hoàn toàn không phải là đối thủ của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất.

"Cái này?"

"Thân pháp cấp đại thành thôi mà cũng cũng dám lấy ra, ngươi không cảm thấy mất mặt xấu hổ sao?"

"Ha ha, ta nghĩ nhiều rồi ta nghĩ nhiều rồi."

"Bữa ăn này vẫn thuộc về ta."

Các đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì vốn đang tràn đầy tự tin và nghĩ đến việc bản thân lập tức là có thể ăn được phần cơm này, nhưng hiện thực đã khiến bọn họ trực tiếp choáng váng.

Mẹ nó chênh lệch lớn như vậy luôn sao?

Hình thuật pháp khống chế của bọn họ hoàn toàn không thể khống chế được các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, xem xét lại người ta thì sao, vừa xuất chiêu là đã khống chế một cách chính xác và không hề thiên vị chút nào.

"Mẹ nó, ta không phục.”

"A, cơm của ta."

Nếu không có nhiều hạn chế như vậy, đệ tử của hai đại Thánh địa còn có lực để đánh một trận, nhưng chỉ có thể sử dụng thân pháp và hình thuật pháp khống chế thôi thì đã hoàn toàn khác biệt.

Sau bữa sáng, ngoại trừ hai vị lão tổ cấp Đại Đế là Thạch Thanh Phong và Hoa Mặc Tuyết này ra, không một cá nhân nào đến từ Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì có tư cách tranh đoạt.

Từ trưởng lão cấp Đại Thánh cho đến đệ tử bình thường, toàn viên thất bại.

"Này, Thạch huynh, xem ra Thánh địa Vân La ngươi còn cần phải mài giũa nhiều hơn nữa."

Trong bữa cơm, Vân Tiên Đài lộ ra vẻ mặt tươi cười nói với Thạch Thanh Phong, trong khi Thạch Thanh Phong và Hoa Mặc Tuyết lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, chẳng lẽ mẹ nó thật đúng là toàn quân bị diệt, không còn một "Người sống"sao?

"Không phải các ngươi đã nói hôm nay có đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì tới ăn cơm sao?”

Ngay cả Diệp Trường Thanh ở trong Thực Đường cũng cảm thấy nghi hoặc mà đánh giá một vòng, nhưng hắn lại phát hiện hoàn toàn không có nhìn thấy bất cứ một tên đệ tử nào đến từ Thánh địa Vân La hay Thánh địa Dao Trì.

Điều này thật kỳ lạ, trước khi dùng cơm Dư Mạt còn đặc biệt chạy tới tìm hắn nói qua, nhưng tại sao lại không thấy người đâu thề? Chẳng lẽ là không muốn ăn sao? Diệp Trường Thanh không biết rằng vào lúc này, các đệ tử và trưởng lão của Thánh địa Van La và Thánh địa Dao Trì đều bị hình thuật pháp khống chế của Thánh địa Đạo Nhất gắt gao khống chế ở bên ngoài Thực Đường, hiện tại còn đang tức giận đến mức ngửa mặt lên trời thét dài.

Đồ ăn đã bày ra ngay trước mắt nhưng mẹ nó bản thân lại ăn không được, quả thực muốn tức chết người mà.

"Chết tiệt, chết tiệt, lão phu tung hoành cả đời, từ khi nào phải chịu qua bậc ủy khuất này chứ?”

Một số trưởng lão cấp Đại Thánh tuổi có chút đã cao càng không nhịn được mà khóc rống bi thiết.

Sau khi ăn xong bữa sáng, các đệ tử của hai đại Thánh địa mang theo vẻ mặt ủ rũ mà cúi đầu rời đi.

Còn chúng người của Thánh địa Đạo Nhất cũng bắt đầu cuộc sống tu luyện cả ngày của mình từng bước một.

Hiện tại Ma Quật sẽ phải mất thêm một đoạn thời gian nữa mới mở ra, cho nên người của các đại tông môn người đều lần lượt trở về, trong lãnh địa của Bất Tử tộc chỉ lưu thủ một số người cần thiết, chủ yếu là để giám sát Ma Quật.

Ngay tại lúc Thánh địa Đạo Nhất là một mảnh an bình này, một đội ngũ do Ngô Thọ dẫn đầu cuối cùng cũng từ Đông Châu trở vê.

Dọc theo đường đi này, Ngô Thọ có thể nói là đã dùng hết mọi cách, không chỉ là Đông Châu, ngay cả mẹ nó Phật môn ở Tây Châu hắn cũng đi một chuyến.

Thậm chí hắn còn cùng mấy con lừa trọc của Phật môn kia đại chiến mấy trận.

Nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm ra tung tích liên quan tới một điểm hạ lạc của sư tôn.

“Đại sư huynh.”

"A? Sư đệ trở về rồi sao?"

Trong đại điện, sau khi Tê Hùng nhìn thấy Ngô Thọ đến thì lộ ra vẻ hưng phấn mà đứng dậy, trong khi Ngô Thọ lại lộ ra vẻ mặt không cam lòng nói.

"Sư huynh, sư đệ bất tài, không thể tìm được đi thể của sư tôn. Ta..."

Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Ngô Thọ, Tê Hùng đã phải sửng sốt một trận rồi rơi vào trâm mặc.

Đúng vậy, trước đây là do ta đã nhờ nhị sư đệ đi điều tra chuyện liên quan đến di thể của sư tôn, khi đó bọn họ còn không biết sư tôn vẫn còn sống.

Tại sao hắn lại quên mất cái gốc ra này chứ?

Nhưng khi nhìn thấy dáng vóc tiều tụy của Ngô Thọ, Tê Hùng nhất thời lại không biết nên nói cái gì, nhìn bộ dáng một thân phong trần mệt mỏi này của hắn, rõ ràng là đã ăn không ít khổ cực ở trên đường đi này.

Nhưng nếu nói nói cho hắn biết sư tôn không chết, hắn còn có thể chấp nhận được không? Sẽ không bị nổ tung nay tại chỗ chứ?

Nghĩ nghĩ, Tê Hùng vẫn quyết định chậm rãi nói cho Ngô Thọ biết, để hắn một quá trình tiếp nhận, cho nên vừa nghĩ đến đây, Te Hùng lập tức lộ ra vẻ mặt ân cần mà vỗ bả vai của Ngô Thọ mà nói.

"Sư đệ cũng không cần quá tự trách, tận lực là tốt rồi."
Bình Luận (0)
Comment