Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 345 - Chương 1035: Một Tên Đường Chủ Như Ta Lại Không Có Cách Nào Làm Được

Chương 1035: Một Tên Đường Chủ Như Ta Lại Không Có Cách Nào Làm Được Chương 1035: Một Tên Đường Chủ Như Ta Lại Không Có Cách Nào Làm ĐượcChương 1035: Một Tên Đường Chủ Như Ta Lại Không Có Cách Nào Làm Được

Chương 1035: Một Tên Đường Chủ Như Ta Lại Không Có Cách Nào Làm Được Sự tình phát triển có phần vượt quá sự suy đoán của những tên đệ tử mới tấn thăng này. Vốn tưởng rằng trở thành đệ tử tạp dịch sẽ có cơ hội tốt hơn một chút, nhưng mẹ nó cái

đám đệ tử tạp dịch của Thánh địa Đạo Nhất này cũng không đơn giản mà.

Ngoài những đệ tử tạp dịch ban đầu, còn có rất nhiều người bị giáng chức từ đệ tử ngoại môn thành đệ tử tạp dịch.

Thực lực của những người này hoàn toàn có thể so sánh với đệ tử ngoại môn, hiện tại thì tốt rồi, bọn họ lại mẹ nó chạy tới đây đoạt cơm với đệ tử tạp dịch.

Điều kỳ quái nhất chính là, có người còn chứng kiến một tên sư huynh có tu vi Pháp Tướng cảnh mặc phục sức của đệ tử tạp dịch.

"Sư huynh, ngươi đã đạt tới Pháp Tướng Cảnh rồi, vì sao vẫn là đệ tử tạp dịch?"

"Ồ, trước đó phạm vào điểm sai, cho nên bị giáng chức."

Hả?

Ngay cả đệ tử nội môn cũng như vậy sao? Hơn nữa, ngươi nói thì nói đi, cái ý cười nhịn không được kia là có ý gì?

Tên sư huynh này tự nhiên là vì gân đây hắn mỗi ngày đều có thể ăn được cơm, cho nên vẫn là đệ tử tạp dịch thoải mái hơn.

Điều quan trọng nhất là cho dù bị giáng thành đệ tử tạp dịch, tài nguyên tu luyện vẫn có biện pháp bù đắp.

Chỉ cần làm thêm vài nhiệm vụ nữa là xong việc.

Chẳng những có thể ăn được cơm mà còn không ảnh hưởng đến tu luyện, về phần thân phận cao thấp cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Cho dù địa vị của ngươi có cao đến đâu, cơm không kịp ăn thì có cái rắm mà dùng.

Cho nên ngay khi một nhóm đệ tử mới tấn thăng đi theo đông đảo các vị sư huynh cùng nhau vọt tới Thực đường, nguyên một đám đã lập tức cảm thấy toàn thân tê ran.

Cái này mẹ nó còn đoạt cái rắm cơm.

Cho dù là đệ tử tạp dịch, nếu không có tu vi Tử Phủ Cảnh thì cũng không dám nói trăm phần trăm là có thể ăn được cơm.

Sau một bữa cơm, đông đảo đệ tử mới tấn thăng cũng không ăn được một miếng nào, bọn họ chỉ có thể đúng ở một bên nhìn mà chảy nước miếng.

"Tính sai rồi."

Có người đấm ngực giậm chân, lúc này bầu không khí ở bên trong Chấp Pháp đường cũng trở nên rất ngưng trong, chỉ nhìn thấy hai tên đệ tử ngoại môn hùng hùng hổ hổ bị dẫn vào. "Ngươi nhìn gì?"

"Ta thấy ngươi giống cha của ta, sao?"

"Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi."

"Được rồi, im lặng đi."

Ngay tại lúc hai người đang ồn ào, gã chấp sự này lạnh giọng mở miệng nói, ngay sau đó lại lộ ra sắc mặt phức tạp mà nhìn về phía hai người nói.

“Nói đi, tại sao hai người các ngươi lại lén đánh nhau?”

Thánh địa Đạo Nhất nghiêm cấm đồng môn lén lút đánh nhau, cho dù có cừu oán gì thì cũng cần phải thông qua thiết lập lôi đài của Chấp Pháp Đường, sau đó mới có thể động thủ.

Nghe vậy, hai tên đệ tử đồng thời hừ lạnh một tiếng.

"Minh Kiến chấp sự, chính là tiểu tử này nhìn ta đầu tiên."

"Có chuyện gì mà ta nhìn qua vậy?”

"Chấp sự minh giám, là tiểu tử này nhìn ta trước."

“Ta xem một chút thì có làm sao đâu?”

"Ngươi kêu đó là nhìn một chút sao? Ngươi đã nhìn ta nguyên một ngày rồi."

"Con mắt nằm ở trên người của ta, ta muốn chỗ nào thì nhìn chỗ đó."

"Ngươi...

"Đủ rồi."

"Tự mình giao đấu, hai người các ngươi đã biết tội rôi chứ?"

“Đại trượng phu dám làm dám chịu, ta nhận.”

“Ta cũng nhận."

"Vậy thì tốt, từ nay về sau hai người các ngươi sẽ bị giáng chức làm đệ tử tạp dịch xem hiệu quả sau này, có ý kiến gì không?”

"Không có."

"Không có."

Chấp sự hoàn toàn là dựa theo tông quy của Thánh địa Đạo Nhất mà xử lý, chỉ là sau khi nghe hình phạt xong, hai tên đệ tử này chẳng những không có mảy may phiền muộn, mà ngược lại là nguyên một đám còn mừng như điên.

Xem xét lại cái tên chấp sự đang nghiến răng nghiến lợi này, bởi vì gân đây chuyện như vậy xảy ra cũng quá nhiều rồi.

Chỉ là lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt của hai người này, cái tên chấp sự này vẫn không thể hiểu nổi cái đám nhãi con này đang nghĩ gì nữa. Mẹ nó rõ ràng là cố ý.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những tên nhãi con này đã cố tình vi phạm một điểm tông quy không nhẹ không nặng, sau đó bị giáng chức làm đệ tử tạp dịch.

Kể từ đó, những lúc ăn cơm bọn họ có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mẹ nó ngươi còn không có cách giải quyết nào ngoài việc chỉ có thể dựa theo tông quy mà đến xử lý.

"Cút cút cút, tự mình đi đến Tạp Sự đường lấy phục sức và lệnh bài của đệ tử tạp dịch đi."

"Vâng, đệ tử cáo lui."

Hai người vừa rồi còn một bộ trợn mắt nhìn nhau, lúc này lại ôm vai, vô cùng cao hứng rời đi.

Mới vừa rồi hai người còn một bộ trừng mắt nhìn nhau, nhưng lúc này lại quàng tay qua vai rồi vui vẻ rời đi.

"Đây là người thứ mấy trong tháng này rồi?"

Sau khi hai người rời đi, một tên chấp sự khác mở miệng hỏi.

"Hơn mấy trăm người rồi."

"Có cần thông báo vấn đề này đến trưởng lão không?”

"Ai, nói một chút đi."

Hành động cợt nhả của mấy tên nhãi ranh con này, cho tới tận bây giờ từ Đông Châu đến Trung Châu, từ Đạo Nhất tông đến Thánh địa Đạo Nhất hiện tại chưa từng đứt đoạn qua.

Chỉ cần có thể ăn được phần cơm này, thủ đoạn gì cùng đều dùng tới.

Khiến cho số lượng đệ tử tạp dịch càng ngày càng nhiều, thực lực cũng là càng ngày càng mạnh.

Không chỉ có đệ tử ngoại môn, mà ngay cả các đệ tử nội môn cũng đều như thế.

Dù sao với thực lực của bọn họ, việc đi đến chỗ của các đệ tử tạp dịch ở nơi đó quả thực là một sự tồn tại hàng duy đả kích, duy ngã độc tôn mà.

Miễn là có thể ăn được cơm, những cái khác đều không quan trọng.

Nếu cứ theo cái đà này thì càng ngày càng có nhiều đệ tử tùy tiện phạm một cái sai lầm nhỏ, đều không cần Chấp Pháp Đường ra tay là đã tự mình đến đây luôn rồi, mà mục đích của bọn họ đúng là vì muốn bị giáng chức thành đệ tử tạp dịch.

Sau khi biết chuyện, Thạch Tùng đã tự mình tọa trấn, chỉ trong một ngày đã có trên trăm đệ tử đến đây.

Toàn bộ những người này đều là những sai lâm nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, dựa theo tông quy đơn giản cũng chỉ bị giáng xuống làm đệ tử tạp dịch. "Các ngươi không nên quá phận."

Hắn ngồi ở trên chủ vị mà nhìn về phía hai tên đệ tử nội môn ở phía dưới, mà hai người này đều đã đạt đến tu vi Pháp Tướng cảnh.

Mẹ nó cái này mà cũng muốn đi làm đệ tử tạp dịch sao?

Thạch Tùng lộ ra sắc mặt đen thui.

“Cut cho ta.

"Nhị trưởng lão, ngươi làm vậy không hợp quy củ."

Thạch Tùng không muốn so đo với bọn họ, nhưng tại sao lần này đổi thành hai tên đệ tử bọn họ lại không đi truy cứu chứ? Nhất định phải truy cứu.

Nghe vậy, sắc mặt Thạch Tùng càng trở nên khó coi.

"Quy củ gì?"

"Tông quy đó, chúng ta lén động thủ với nhau. Dựa theo tông quy thì hẳn là bị giáng chức làm đệ tử tạp dịch mới đúng."

“Cut ta đã nói là không truy cứu.'

"Nhị trưởng lão, ngươi như vậy không phải là vì lợi ích cá nhân mà làm rối loạn kỉ cương sao?"

"Đúng vậy, nếu hôm nay ngươi không trừng phạt chúng ta, chúng ta sẽ đi đến chỗ Thánh Chủ kiện ngươi."

"Ha... Được, được lắm, hai cái thằng nhãi con này, các ngươi muốn quy củ đúng không?"

Hả?

Nhìn hai người lao tới đòi xử phạt, Thạch Tùng lập tức bị tức đến bật cười, muốn quy củ đúng không? Mẹ nó ở Chấp Pháp Đường này, ta chính là quy củ.

Các ngươi muốn bị giáng xuống làm đệ tử tạp dịch sao, nhưng cái này ta cứ cố tình không làm đấy, mà thay vào đó là sẽ nhốt mấy người các ngươi thêm mấy tháng, để các ngươi một bữa cơm cũng ăn không được.

Ngay khi Thạch Tùng vừa mở miệng, hai người đã phản bác ngay tại chỗ.

"Nhị trưởng lão, ngươi làm vậy không hợp quy củ."

"Đúng vậy, hai người chúng ta lén lút đánh nhau, dựa theo tông quy mà xử lý thì chúng ta chỉ có thể bị giáng xuống làm đệ tử tạp dịch để xem hiệu quả về sau."

"Ngươi..."

Hai tên nhãi ranh này thế mà còn dám lấy tông quy tới áp hắn sao?

Thạch Tùng là ai, là đường chủ của Chấp pháp đường, người chấp chưởng tông quy của Thánh địa, nhưng hiện tại hắn lại bị người ta dùng tông quy tới áp chế? Hết lần này tới lần khác lời nói này lại không có một điểm mao bệnh nào, bởi vì tông quy cũng nói như vậy.

Hai người rõ ràng cũng biết đến điều này, cho nên mới phạm sai không nhẹ không nặng, vừa lúc chỉ đến mức này thôi.

"Nhị trưởng lão, ngươi thân là đường chủ của Chấp Pháp Đường, ngươi nên làm gương tốt trước đi.'

"Đúng vậy, tông quy ở ngay chỗ này, hình phạt nên xử lý như thế nào cũng đều đã được định tốt, cho dù là nhị trưởng lão ngươi cũng không thể tùy ý thay đổi."

Hai người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói thẳng đến mức khiến khóe miệng của Thạch Tùng run rẩy, cuối cùng hắn thật sự nhịn không được mà gầm lên giận dữ.

"Cut mau cút cho lão tử."

"Nói như vậy chúng ta đã bị giáng chức xuống làm đệ tử tạp dịch rồi sao?"

"Đa tạ nhị trưởng lão."

Lúc nhìn thấy hai người không che giấu được sự hưng phấn kia, Thạch Tùng trực tiếp tê rần, tại sao mẹ nó ta đường đường là đường chủ của Chấp Pháp đường lại phải chịu sự uất ức như thế chứ?
Bình Luận (0)
Comment