Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 1036: Đây Là Đệ Tử Tạp Dịch?

Chương 1036: Đây Là Đệ Tử Tạp Dịch? Chương 1036: Đây Là Đệ Tử Tạp Dịch?Chương 1036: Đây Là Đệ Tử Tạp Dịch?

Chương 1036: Đây Là Đệ Tử Tạp Dịch?

Thạch Tùng chỉ cảm thấy mình nhớ đến đám đệ tử hắc ám ở Đông Châu.

Cách đây không lâu, khi còn đang bận chống cự với Ma tộc, những thằng nhãi con này vẫn còn tính là ổn định không ít, nhưng vừa mới ổn định lại, mẹ nó lại bắt đầu.

Chỉ vì có thể ăn xong một bữa cơm, mẹ nó ngay cả thân phận đệ tử nội môn của mình cũng không cân luôn sao?

Hết lần này tới lần khác những thứ thằng nhãi con này, mỗi một tên đều "Đúng lý hợp tình".

Với tính cách của Thạch Tùng, vậy chắc chắn là hắn phải tôn trọng tông quy, nhưng mẹ nó tông quy lại trừng phạt hắn như thế này.

"Từ giờ trở đi đừng làm mẹ nó phiền ta bằng những chuyện vớ vẩn này nữa."

Hắn nghiến răng nghiến lợi vứt xuống một câu rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Hiện tại đại sư huynh Tề Hùng đang bế quan, nghe nói là đang chuẩn bị đánh sâu vào Đế cảnh, cho nên Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì đã đưa tới không ít bảo bối.

Chính vì như thế mà hoàn toàn không có người để cáo trạng.

Trong Thực Đường, vừa mới ăn trưa xong, Diệp Trường Thanh nhìn tốp năm tốp ba đệ tử rời đi, sau đó khẽ nhíu mày nói.

"Đệ tử này có chút không đúng."

"Ý của công tử là..."

Chu Ngũ ở một bên nghi hoặc nói.

"Tại sao lại có nhiều đệ tử tạp dịch như vậy? Hơn nữa tu vi của bọn hắn cũng có chút cao rồi."

Vừa rồi Diệp Trường Thanh nhìn thấy mấy tên đệ tử mặc phục sức của đệ tử tạp dịch, nhưng lại có mấy tên đệ tử có tu vi Pháp Tướng cảnh khiến hắn thực sự là nhìn đến ngây người.

Đệ tử tạp dịch của Thánh địa Đạo Nhất từ khi nào trở nên nghịch thiên như vậy? Deu đạt tới Pháp Tướng cảnh.

Diệp Trường Thanh không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng mãi cho đến khi Chu Ngũ nghe được lời này thì mới kiên nhẫn giải thích, cuối cùng hắn mới phản ứng lại dược.

Hắn cảm thấy bọn gia hỏa này chỉ vì một miếng cơm ăn, mà trực tiếp ngay cả thân phận đệ tử nội môn cũng không cần luôn sao?

"Công tử có chỗ không biết, nghe nói gân đây nhị trưởng lão tức giận đến mức ngày nào cũng chửi má nó."

"Vậy thì cứ lờ nó đi là được.” "Công tử cũng không phải không biết đến tính cách của nhị trưởng lão, đầu óc bảo thủ, lại cố chấp, nhưng hết lần này tới lân khác tông quy lại được viết như thế."

"Đúng là thế."

Sau khi suy nghĩ một chút về cái tính cách cứng nhắc kia của Thạch Tùng, quả thực rất dễ bị thao túng.

Nhưng đây đều là chuyện của Chấp Pháp Đường, liên quan gì đến Thực Đường của hắn.

"Buổi chiều ta đi ra ngoài một chuyến, cơm tối đã chuẩn bị xong sẽ do ngươi phụ trách."

Diệp Trường Thanh quay đầu bàn giao vài câu với Chu Ngũ, hắn dự định ra ngoài mua sắm một nhóm hương liệu.

Vấn đề này vốn là do hai người Chu Ngũ và Sơn Hổ đi làm, nhưng lần này Diệp Trường Thanh lại cần một loại vị hương liệu hoàn toàn mới, sợ hai người làm thất bại, cho nên dự định tự mình đi một chuyến.

Chuẩn bị trước bữa tối xong, Diệp Trường Thanh rời đi.

Nhưng trước khi đi, hắn vẫn đi tới Tạp Sự đường một chuyến trước, dự định nhờ hai tên đệ tử tạp dịch đi cùng để giúp hắn chạy việc vặt.

Đối với cái này, đường chủ Điên Nông của Tạp Sự đường đương nhiên không có ý kiến gì.

Cho nên hắn rất nhanh đã tìm người tới, chỉ là sau khi nhìn hai đệ tử tạp dịch này, Diệp Trường Thanh lại lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Mẹ nó Pháp Tướng cảnh viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là đã đạt đến Thiên Nhân cảnh, ngươi gọi đây là đệ tử tạp dịch sao?

"Trường Thanh đừng hiểu lâm, hai người bọn họ tuyệt đối là là đệ tử tạp dịch hàng thật giá thật, ba ngày trước mới bị sư huynh giáng chức.'

Hả?

Ba ngày trước mới bị giáng chức từ đệ tử nội môn thành đệ tử tạp dịch sao? Nghe vậy, Diệp Trường Thanh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Mà hai tên đệ tử tạp dịch này, đối với việc có thể đi theo Diệp Trường Thanh ra ngoài làm việc phải gọi là hưng phấn không thôi.

Dọc theo đường đi nếu như biểu hiện tốt, khiến cho tâm tình của Trường Thanh trưởng lão vui vẻ, vậy chẳng phải là sẽ được mở tiểu táo sao?

Vì vậy, vì để có thể tranh thủ được cơ hội lần này, hai người có thể nói là đã liều mạng, ngay cả đồng môn sư huynh đệ cũng không hề có chút thương xót.

Trong lúc bàng hoàng đã thu thập một lần tất cả đám đệ tử tạp dịch.

"Được rồi, vậy hiện tại chúng ta sẽ xuất phát."

Ngay sau đó, Diệp Trường Thanh dẫn theo hai người rời khỏi Thánh địa Đạo Nhất. Hắn dự định đến thăm Thánh Thành Đạo Nhất trước.

Thánh thành Đạo Nhất là thành trì lớn nhất gần Thánh địa Đạo Nhất, cùng với Thánh thành Vân La và Thánh thành Dao Trì làm chuẩn, nó đã trở thành tam đại Thánh thành của Nhân tộc ở Trung Châu.

Không chỉ dân cư đông đúc mà tu sĩ lui tới cũng nối liền không dứt.

Không bao lâu sau, ba người đã tiến vào Thánh thành Đạo Nhất.

"Chưởng quỹ, nơi này của các ngươi có Thất Hương quả không?"

"Vị đại nhân này, thực xin lỗi, trong cửa hàng nhỏ của ta không có Thất Hương quả."

"Được, đa tạ."

Mặc dù hắn đã liên tiếp hỏi thăm mấy nhà chuyên bán hương liệu ở trong thành, nhưng đều không thể tìm được Thất Hương quả.

Mà Thất Hương quả là bảo vật mà Diệp Trường Thanh cần thiết ắt không thể thiếu.

Trước đó hắn đã nhờ Liên minh Linh Trù tìm kiếm nhưng lại không tìm được.

Muốn nói đến Thất Hương quả này thì nó cũng không phải là bảo bối gì, trong ngày thường cũng không có người muốn mua.

Tuy nhiên, do đặc tính riêng của bản thân nó, ngàn năm mới nở hoa một lần, ngàn năm mới kết trái một lần nên số lượng cực kỳ kỳ hiếm.

Nhưng hết lần này tới lân khác Diệp Trường Thanh lại một hai phải có Thất Hương Qủa này cho bằng được.

"Chẳng lẽ ngay cả Thánh thành Đạo Nhất cũng không có mà phải đến Thương hội cầu mua sao?"

Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên là có thương hội phụ thuộc, nhưng Diệp Trường Thanh lại cảm thấy phiền phức.

Hắn dự định tự mình đi tìm trước, nhưng nếu ngay cả Thánh thành Đạo Nhất cũng không có, vậy thì chỉ có thể nhờ Thương hội xuất thủ mua hộ.

Suy cho cùng, người ta cũng là dân chuyên nghiệp, đủ loại con đường trải rộng các nơi.

"Vẫn là không có..."

Trong lúc hắn đang định chính mình có nên dẹp đường trở ve phủ hay không, nhưng chưởng quỹ ở một bên lại dường như đột nhiên nghĩ tới điêu gì đó, sau đó cung kính nói với Diệp Trường Thanh.

"Đại nhân, tiểu nhân ngược lại là biết có một nơi có thể tìm thấy Thất Hương quả."

"Ở đâu?"

“Thiên Vương Các." Hả?

Cái tên nghe vào ngược lại có vẻ uy vũ bá khí, nhưng Diệp Trường Thanh biết cái Thiên Vương các này không phải là câu lan lớn nhất ở Thánh thành Đạo Nhất sao?

Chẳng lẽ ở bên trong câu lan này có thể có Thất Hương quả?

"Đại nhân có chỗ không biết. Trong Thiên Vương các có một loại hương thơm bí phương, mà một loại nguyên liệu ở trong đó chính là Thất Hương quả này, cho nên Thiên Vương các vẫn luôn có thói quen nhờ mua Thất Hương, cho nên. ...."

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh âm thầm gật nhẹ đầu, nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Nghĩ tới đây, Diệp Trường Thanh nói một tiếng cám ơn, sau đó dẫn theo hai tên đệ tử tạp dịch đi Thiên Vương Các.

Nơi này thân là câu lan lớn nhất của Thánh thành Đạo Nhất, sinh ý của Thiên Vương các đương nhiên là bùng nổ.

Cho dù là ngày sáng đêm tối, nơi đây vẫn là khung cảnh tấp nập, dòng người ra vào phải gọi là nối liền không dứt.

Nhưng hôm nay, khi ba người Diệp Trường Thanh tới nơi, bên ngoài Thiên Vương Các đã sớm bu đầy người.

Thấy vậy, Diệp Trường Thanh lộ ra vẻ nghi hoặc, sinh ý của nghề này hỏa bạo đến loại trình độ này luôn sao? Đi dạo cái câu lan thôi cũng phải xếp hàng?

"Vị đạo hữu này, xin hỏi hôm nay là có... ?"

"Ngươi người này... hả?"

Diệp Trường Thanh mang theo vẻ hiếu kỳ mà hỏi một vị tu sĩ ở bên cạnh, lúc đầu hắn còn đang hùng hùng hổ hổ, nhưng khi quay người lại và liếc mắt một cái là đã nhìn thấy tử kim đạo bào ở trên người của Diệp Trường Thanh.

Đây là chiếc pháp bào chỉ có những người cấp trưởng lão và phong chủ của Thánh địa Đạo Nhất mới có thể mặc.

Ngay sau đó, tên tu sĩ này cũng lập tức trở mặt rồi lộ ra vẻ chê cười nói.

"Đại nhân có chỗ không biết. Nghe nói hôm nay Thiên Vương Các có tới một vị hoa khôi tân tấn, lớn lên phải gọi là quốc sắc thiên hương, cho nên Thiên Vương các đã đặc biệt thiết lập một cái lôi đài, người thắng trận là có thể cùng chung đêm đẹp với vị hoa khôi này."

"Đó là lý do tại sao có rất nhiều người tụ tập xung quanh chờ lôi đài này mở cửa."

Hoa khôi sao?

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh cũng lập tức hiểu ra, thủ đoạn này cũng không phải hiếm thấy, rất nhiều câu lan đều như vậy.

Dù sao hoa khôi cũng không phải là mặt hàng bình thường có thể so sánh được, mà cũng có thể nói là mặt tiền cửa hàng của câu lan, cho nên tự nhiên bọn họ muốn làm chút loe loẹt như thế.

Thứ đồ nào càng khó có được nơi nay thì mới có thể càng khiến người ta cảm thấy trân quý đúng không?
Bình Luận (0)
Comment