Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 1037: Hay Cho Một Tên Đệ Tử Tạp Dịch.

Chương 1037: Hay Cho Một Tên Đệ Tử Tạp Dịch. Chương 1037: Hay Cho Một Tên Đệ Tử Tạp Dịch.Chương 1037: Hay Cho Một Tên Đệ Tử Tạp Dịch.

Chương 1037: Hay Cho Một Tên Đệ Tử Tạp Dịch.

Hứng thú của Diệp Trường Thanh đối với Hoa khôi gì đó không lớn, dù sao mấy năm nay đi theo bọn người Từ Kiệt sư huynh vào nam ra bắc, cái dạng trường hợp gì mà chưa thấy qua, cho nên hắn sẽ không đến mức vì một vị hoa khôi mà ghé mắt.

Hơn nữa, với tư sắc của Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, đừng nói là hoa khôi gì đó, chính là hiện giờ ở Trung Châu, ngay cả sự tôn tại của danh sách tiên tử cũng đều đã bước lên rồi.

Mà danh sách Tiên tử này cũng tương đương với danh sách Bách Hoa ở Đông Châu.

Nó không có ý nghĩa thực chất, hoàn toàn do nhóm nam tu sĩ tự mình sáng tạo ra.

Tuy nhiên, những người có thể lọt vào danh sách tiên tử không có chỗ nào là không phải tuyệt sắc nhân gian.

Hắn đang định quay người bỏ đi thì đột nhiên ở trên bục cao của Thiên Vương Các trước mặt, một nam tử trung niên bụng phe lộ ra vẻ mặt tươi cười mà bước lên lôi đài, sau đó nói với những người xung quanh.

"Chư vị đợi lâu, võ đài sẽ lập tức bắt đầu, người thắng cuộc lân này không chỉ có thể nhận được một nụ hôn, mà còn có thể chọn bất kỳ bảo vật nào trong Thiên Vương Các của ta, chỉ cần ở trong Thiên Vương Các ta có thì đều có thể tùy ý chọn bất cứ một kiện bảo vật nào cũng sẽ được chấp nhận."

Hả?

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh vốn đã bước ra bước chân lại thu về.

Thiên Vương các lần này chơi lớn đấy.

Đừng nhìn Thiên Vương Các này chỉ là một cái câu lan, nhưng có thể làm được câu lan lớn nhất ở Thánh thành Đạo Nhất này, đương nhiên không thể dùng lẽ thường mà phán đoán.

Thực lực và tài lực kia càng không có một chút hoài nghi nào.

Đây chính là lý do tại sao, mặc dù mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ lui tới Thánh Thành Đạo Nhất, trong đó cường giả cũng không ít, nhưng cho đến nay vẫn không có ai dám gây chuyện ở Thiên Vương các này.

Thứ hai, tuy rằng Thiên Vương Các chỉ là một cái câu lan, nhưng trong đó bảo bối thu thập được ở trong đó chắc chắn không ít.

Điều này có thể thấy được chỉ từ cách trang trí của Thiên Vương các, ngay cả một món đồ trang sức nhỏ nhặt không đáng chú ý cũng có giá trị rất lớn.

Nghĩ tới đây, Diệp Trường Thanh lập tức hạ quyết tâm, Thất Hương Quả này mình định chắc rồi.

Nếu đã là thứ không cần tiêu tiền thì tại sao còn phải tự móc tiền túi chứ?

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy nghi hoặc của hai gã đệ tử tạp dịch, Diệp Trường Thanh quay đầu nói với hai người.

"Trong các người ai sẽ lên, thắng được lần tỷ đấu này?"

"Hả? Ý Trường Thanh trưởng lão là..."

"Ta muốn Thất Hương quả. Hoa khôi là của các ngươi, thắng là được."

Mặc dù hai người không hiểu tại sao lại muốn lên đài so đấu, cho nên bọn họ nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, nhưng khi tỉnh táo lại cũng không nói gì thêm.

Diệp Trường Thanh kêu bọn họ làm gì thì bọn họ sẽ lập tức làm thế đó.

Chỉ là hai người bọn họ đều không có ý niệm gì về vị Hoa khôi này, trong thế giới của bọn họ chỉ có hai việc, một là tu luyện, hai là ăn cơm.

Về phân nữ nhân thì sẽ chỉ lãng phí thời gian.

Quy tắc của so đấu cũng rất đơn giản, lấy ba canh giờ làm hạn định, người đứng cuối cùng đứng ở trên võ đài là người chiến thắng.

Ngay khi cuộc so đấu bắt đầu, đông đảo tu sĩ có mặt đã sôi nổi nhảy lên lôi đài.

Nhưng ngay từ đầu bọn họ chỉ là một số tu sĩ cấp thấp, cường giả thực sự còn không có xuất thủ.

Theo một trận đấu bị thua, một tên đệ tử tạp dịch ở trong đó đã nắm lấy cơ hội mà nhảy lên.

Sau khi đối phương nhìn thấy người lên cư nhiên là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, mặc dù sắc mặt của người nọ hơi thay đổi, nhưng cũng không có đầu hàng.

Dù sao cũng là lôi đài luận bàn, chỉ cần không làm tổn thương đến tính mạng thì Thánh địa Đạo Nhất cũng sẽ không nói cái gì.

Tuy nhiên, cái đệ tử tạp dịch này chỉ với một chiêu đã hất văng đối phương ra khỏi võ đài.

Trong lúc nhất thời, mọi người ở xung quanh đều thầm cảm than, không hổ danh là đệ tử của Thánh địa.

Dù sao cũng chỉ là một trận chiến thắng đơn thuần, ngược lại không đến nỗi làm mọi người suy nghĩ gì nhiều.

Rất nhanh lại có người nhảy lên võ đài, sau đó lộ ra sắc mặt lạnh nhạt nói.

"Không hổ danh là đệ tử của Thánh địa, đáng tiếc ngươi cũng chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, muốn ôm mỹ nhân về, chỉ sợ còn chưa đủ."

Vị tu sĩ này không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.

Thực lực của đệ tử trong Thánh địa cường đại, nếu là đệ tử ngoại môn hoặc là nội môn thì hắn cũng không có khả năng đi lên tự rước lấy nhục.

Nhưng chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, cho nên hắn hoàn toàn có thể làm được.

Nghe vậy, tên đệ tử tạp dịch này cũng không nói thêm gì, sau khi ôm quyên thì chủ động khởi xướng tiến công.

"Ồ, đến đây."

Thấy vậy, tên tu sĩ ở phía đối diện này cũng không có ý định trốn tránh, sau khi hét lớn một tiếng còn chủ động tiến lên đón.

Thế mà một giây sau, đám người chỉ thấy một vệt bóng đen bay ngược mà ra, chính là cái tên tu sĩ này đã bị một quyền đánh bay ra khỏi lôi đài.

Hả?

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở xung quanh đều xem đến ngây ngẩn cả người, vừa rồi là sao?

Tên tu sĩ này có tu vi ở Tử Phủ Cảnh, nhưng chỉ một quyền là đi luôn sao?

Ánh mắt của không ít người nhìn về phía tên đệ tử tạp dịch ở trên lôi đài này đều phát sinh biến hóa.

Nhưng đây rõ ràng chỉ mới bắt đầu thôi, khi trận chiến tiếp tục, mọi người cũng trực tiếp tê rần.

Chỉ thấy những người khiêu chiến tiếp theo, cho dù có là ai, vừa lên lôi đài là đã lập tức bị hạ gục.

Thậm chí ngay cả một tên cuối cùng là tu sĩ đã tiến vào Pháp Tướng cảnh nhập môn cũng chỉ có thể chống không đến ba chiêu.

Pháp Tướng cảnh, cho dù chỉ là vừa mới nhập môn thì cũng không thể chống không đến ba chiêu được, đây là loại quan niệm gì?

Trong mắt của bọn họ hiện lên vẻ mặt như gặp phải quỷ, mẹ nó chẳng lẽ cái đám đệ tử tạp dịch của Thánh địa Đạo Nhất đều mạnh đến mức này luôn sao?

Pháp Tướng cảnh, cho dù đặt ở bên trong Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng đã đạt đến cấp nội môn đúng nghĩa.

Nhưng hiện tại, một tên đệ tử tạp dịch của Thánh địa Đạo Nhất thế mà lại có thể hạ gục một tên tu sĩ cấp Pháp Tướng cảnh nhập môn chỉ trong ba chiêu thôi sao?

Đến cùng là tình huống gì đây, chẳng lẽ tu vi Pháp Tướng cảnh ở Thánh địa Đạo Nhất của ngươi chỉ có thể làm một tên đệ tử tạp dịch thôi sao?

Không phải, chẳng lẽ Thánh địa Đạo Nhất của ngươi mạnh đến loại trình độ này rồi sao?

Ngay cả đệ tử tạp dịch đều là như thế, vậy đệ tử ngoại và đệ tử nội môn thì còn thế nào nữa?

Thiên Nhân cảnh? Thánh cảnh?

Không có khả năng, người ta ở những tông môn khác, chỉ cần là Thánh cảnh thì đầu đã có thể làm một vị trưởng lão thực quyền rồi, yếu một chút thì có thể làm chấp sự cũng không chê vào đâu được.

Nhưng khi đến Thánh địa Đạo Nhất, Thánh cảnh cũng chỉ xứng làm một tên đệ tử nội môn thôi sao?

Nhưng làm gì có cái Thánh địa nào có đệ tử nội môn cấp Thánh cảnh chứ?

Tất cả mọi người đều đã bị tên đệ tử tạp dịch này làm cho choáng váng, còn số người khiêu chiến sau đó cũng ít đi không ít.

Cho dù có thì cũng đều là tu vi Pháp Tướng cảnh thuần một sắc.

Không có Pháp Tướng cảnh, đi lên chính là tự rước lấy nhục, mà điểm này mọi người đều biết rất rõ.

Khi tệ tử tạp dịch này liên chiến liên thắng, thời gian ba canh giờ cũng trôi qua rất nhanh.

Nam tử trung niên bụng phệ yeu điệu vừa rồi lại lần nữa bước lên võ đài.

Chỉ là ánh mắt nhìn về phía tên đệ tử tạp dịch này lại có chút phức tạp giống như thế.

Một tên một đệ tử tạp dịch... nhưng sau khi nghĩ lại lại cảm thấy không tệ.

Dù sao người ta cũng là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, ngươi không cần để ý đến việc hắn có phải là tạp dịch hay không, tại đây, tên đệ tử tạp dịch này có thể đạt đến tu vi Pháp Tướng cảnh, nhìn thế nào cũng đủ nghịch thiên.

Ngay sau đó, nam tử trung niên cũng không nói nhảm mà mở miệng nói thẳng.

"Chư vị, so đấu kết thúc, chúc mừng vị công tử này thành công ôm được mỹ nhân trở về."

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ mà nhìn tên đệ tử tạp dịch này, nhưng cũng không có ai nói gì, ngược lại còn có rất nhiều người chúc mừng hắn.

"Công tử, xin mời đi theo ta."

Sau đó tên nam tử trung niên này cũng lộ ra vẻ mặt hiền lành mà quay đầu nói.

Đừng nhìn hắn giống như chỉ là một tên quản sự ở Thiên Vương các, nhưng trên thực tế hắn vẫn là một vị Thánh giả hàng thật giá thật.

Một tên quản sự ở bên trong một nơi câu lan cư nhiên lại có tu vi Thánh cảnh, bởi vậy cũng có thể thấy được thực lực của Thiên Vương các.

"Đợi một chút."

"Lần này đến đây là do trưởng lão nhà ta có việc."

Tuy nhiên, tên đệ tử này ngược lại là không có đi theo hắn vào chung, mà trực tiếp nói rõ ý đồ mà mình đến, dù sao bản thân cũng không có ý tưởng gì với hoa khôi, đơn thuần cũng chỉ muốn hoàn thành chuyện Diệp Trường Thanh nhắn nhủ mà thôi
Bình Luận (0)
Comment