Chương 1038: Tê Hùng Đột Phá
Chương 1038: Tê Hùng Đột PháChương 1038: Tê Hùng Đột Phá
Chương 1038: Tê Hùng Đột Phá
Nghe đệ tử này nói như vậy, nam tử trung niên sửng sốt một chút, sau đó cười nói.
"Thì ra là thế, không biết trưởng lão đến, cho nên không thể tiếp đón từ xa, thật là thất lễ."
Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của tên đệ tử này, nam tử trung niên đã nhanh chóng di tới trước mặt Diệp Trường Thanh, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Trường Thanh thì cũng sửng sốt.
Vốn cho rằng người tới chỉ là một trưởng lão bình thường, thật không nghĩ đến lại là trưởng lão chủ tọa, hơn nữa còn là Diệp Trường Thanh như mặt trời ban trưa.
Về phần Diệp Trường Thanh, nam tử trung niên đương nhiên là có nghe nói đến.
Dù sao Thiên Vương Các tọa lạc ở bên trong Thánh thành Đạo Nhất, mặc dù không nói là biết tất cả mọi thứ ve Thánh địa Đạo Nhất, nhưng chắc chắn là có biết một ít.
Ví dụ như một đám trưởng lão chủ tọa và phong chủ của Thánh địa Đạo Nhất, Thiên Vương các bọn họ đương nhiên là đã tiến hành điều tra đặc biệt.
Cho nên vừa mới nhìn thấy người tới chính là Diệp Trường Thanh, nam tử trung niên đã lập tức tỏ ra cung kính mời hắn vào bên trong Thiên Vương các.
Diệp Trường Thanh không cũng không nói nhảm mà trực tiếp nói thẳng ra ý đồ đến đây của mình.
Sau khi biết được thứ mà Diệp Trường Thanh cần chính là Thất Hương quả, nam tử trung niên cũng thành thật trả lời.
"Việc này không có vấn đề gì, chỉ là số lượng của Thất Hương quả này rất ít, một nhóm trước đó đã được luyện chế, cho nên hiện tại chỉ còn lại hai quả Thất Hương quả, nếu Diệp trưởng lão không chê thì có thể dùng trước, chờ sau khi một nhóm kế tiếp được mua về, ta sẽ đặc biệt để lại một ít cho Diệp trưởng lão, như thế nào?"
Thái độ của nam tử trung niên rất cung kính, hơn nữa ở trong lòng của hắn cũng muốn nhân cơ hội này để kết giao một phen với Diệp Trường Thanh.
Bởi vì hắn đã biết địa vị của vị trước mặt này ở Thánh địa Đạo Nhất.
Đừng nhìn tuổi còn trẻ, nhưng không ngoa khi nói địa vị của Diệp Trường Thanh ở Thánh địa Đạo Nhất chắc chắn không phải là thứ mà trưởng lão chủ tọa bình thường khác có thể so sánh được.
Có thể kết giao được với người này chẳng những không có hại gì mà còn có thể mang lại lợi ích không ngờ cho Thiên Vương Các.
Vì vậy, nếu có thể dùng Thất Hương Quả để kết giao tốt với Diệp Trường Thanh, đối với Thiên Vương Các sẽ có lợi lớn mà không hề có bất kỳ tổn hại nào.
Cho nên hắn tin tưởng ngay cả chủ nhân cũng sẽ không phản đối quyết định của mình.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh cũng hiểu ý của nam tử trung niên, sau đó gật nhẹ đầu đồng ý với lời de nghị của đối phương.
Rất nhanh, hai quả Thất Hương quả đã được giao đến tay Diệp Trường Thanh, về phần mẻ Thất Hương quả tiếp theo thì phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
"Diệp trưởng lão, ngươi thật sự không muốn gặp gỡ Yêu Yêu cô nương sao?"
Trước khi rời đi, nam tử trung niên còn chủ động mở miệng hỏi thăm, nếu Diệp Trường Thanh bằng lòng, hắn có thể lập tức kêu hoa khôi Yêu Yêu tới.
Nhưng là đối với cái này, Diệp Trường Thanh lại không mấy hứng thú, cho nên đã lắc đầu từ chối.
Sau khi mua sắm hết những vật dụng cần thiết, Diệp Trường Thanh quay trở về Thánh địa Đạo Nhất.
Cùng lúc đó, ở trên bầu trời của Thánh địa Đạo Nhất theo chạng vạng tối bắt đầu thì chậm rãi có tâng mây dày đặc hội tụ.
Lúc đầu đám người còn không có phản ứng gì, nhưng phải đến khi một cổ khí tức theo phong cách cổ xưa và rất có uy áp đang không ngừng tăng cường thì mọi người mới ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Không biết từ lúc nào, toàn bộ Thánh địa Đạo Nhất đều bị mây mù dày đặc bao phủ, cảm giác như có một cơn bão sắp kéo đến.
Dưới tầng mây bao phủ, mọi người đều cảm giác được áp lực, ngạt thở.
“Chuyện gì đây?”
"Đúng vậy đột nhiên ta cảm thấy khó chịu quá."
Vẻn vẹn chỉ là một đạo khí tức cũng đã đủ để khiến đông đảo đệ tử cảm giác trong tim giống như đột nhiên bị một khối đá lớn đè xuống.
Lúc đầu là chúng đệ tử, nhưng sau đó ngay cả chúng trưởng lão cũng cảm thấy hít thở không thông.
Trên chủ phong, Đám người Thạch Tùng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
"Đây là Thiên kiếp sao?"
"So với Thiên kiếp của Đại Thánh cảnh còn kinh khủng hơn."
"Đại sư huynh...'
Sư huynh đệ mấy người gần như đã đoán ra điều gì đó ngay lập tức, mặc dù lúc này trong tầng mây dày đặc này không có chuyển động gì.
Nhưng sự uy áp ẩn tàng này cũng đủ để khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, khó có thể tưởng tượng một khi bộc phát sẽ tạo ra uy lực như thế nào.
Điều quan trọng nhất là áp lực của Thiên kiếp vượt quá Đại Thánh Cảnh, cho nên đây chỉ có thể là Thiên kiếp của đột phá Đại Đế lúc sinh ra Đại Đế thôi. Mà lúc này, người duy nhất ở Thánh địa Đạo Nhất có tiềm lực đột phá đến cảnh giới Đại Đế cũng chỉ có một mình Tề Hùng.
Nghĩ đến đây, sư huynh đệ mấy người lắc mình một cái là đã tập trung đông đủ ở bên ngoài động phủ của Tề Hùng.
Quả nhiên, linh khí xung quanh từ bên trong động phủ đang không ngừng tràn ra ngoài.
Ca linh khí này cực kỳ không ổn định, lúc mạnh lúc yếu, rõ ràng là lúc đột phá mới xảy ra trạng thái này.
"Đại sư huynh thật sự muốn đột phá sao?"
Không ngờ Tề Hùng lại thật sự thành công, mà tất cả mọi người không khỏi vui mừng khôn xiết.
Trên thực tế, tu vi của Tề Hùng vẫn luôn là chướng ngại vật ở trong lòng của hắn.
Tuy rằng Tề Hùng không nói ra, nhưng thân là sư huynh đệ với nhau, Ngô Thọ và Thạch Tùng đều biết.
Tam đại Thánh địa có tam đại Thánh chủ, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đều có tu vi Đại Đế.
Chỉ có Tê Hùng thân là Thánh chủ của Thánh địa Đạo Nhất còn là tu vi Đại Thánh, cho nên trong lúc vô hình cái này giống như ám chỉ việc hắn thấp hơn hai người bọn họ một bậc vậy.
Mà điều này vẫn luôn khiến tâm lý của Tề Hùng rất khó chịu, cho nên trong khoảng thời gian này, sự khổ luyện và nỗ lực của Tề Hùng đều được mọi người thấy rõ.
Mà tất cả những điều này là để có thể sớm ngày đột phá đến Đế cảnh, từ đó có đủ tư cách thực sự trở thành một tên Thánh chủ của Thánh địa.
Nhưng hiện tại, Tê Hùng trùng kích Đế cảnh tựa hồ đã thành công, mọi người tự nhiên đều vui mừng thay cho hắn.
Tuy nhiên, ngay khi đám người Ngô Thọ đang âm thầm mừng rỡ thì bốn người Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương đã chạy tới.
"Sư tôn, sư thúc..."
Nhìn thấy bốn người, đám người Ngô Thọ và Thạch Tùng vội vàng hành lễ với bọn họ, trong khi ngay từ đầu Vân Tiên Đài đã cảm thấy khó chịu mà mắng chửi.
"Tên nghịch đồ này điên rồi sao?"
"Ha? Sư tôn, ngươi đây là..."
"Thiên kiếp cấp Đại Đế, vậy mà hắn mịa nó muốn ở Thánh địa độ kiếp? Mẹ nó làm vậy rồi thì đám nhãi con kia có chịu nổi sao?"
Thiên kiếp cấp Đại Đế, đừng nói là chúng đệ tử ở phía dưới, cho dù là đám trưởng lão kia cũng chưa chắc có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa, một khi Thiên kiếp cấp Đại Đế rơi xuống, toàn bộ Thánh địa Đạo Nhất sẽ bị hủy diệt trong giây lát.
Còn nữa, nếu cái tên Tê Hùng đã đột phá, tại sao hắn không đề cập đi thông báo trước một tiếng để cho mấy tên lão già bọn họ cũng có thể vì đó mà tới hộ pháp chứ?
Không rên một tiếng, nói đột phá là đột phá luôn, ngươi mẹ nó phải biết chào trước để mọi người có cái chuẩn bị chứ?
Vân Tiên Đài hùng hùng hổ hổ nói ra, vừa dứt lời, hắn đã quay đầu nói với mọi người.
"Chuyện của Thánh địa giao cho các ngươi, chúng ta đi hộ pháp cho cái tên nghịch đồ này."
"Vâng."
Hiện tại Tê Hùng đã bắt đầu đột phá, bốn người Vân Tiên Đài tự nhiên sẽ không đứng ở ngoài quan sát, nhất định sẽ vì đó mà hộ pháp.
Nói xong, bốn người Vân Tiên Đài đã lập tức tiến vào bên trong động phủ, trong khi mấy người Ngô Thọ, Thạch Tùng cũng im lặng rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Thánh địa Đạo Nhất càng ngày càng trở nên áp lực, thậm chí một số đệ tử có tu vi nông cạn đã cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên cực kỳ khó khăn.
Không khí dường như trở nên dày đặc hơn, trong tim càng thêm nặng nề và vô cùng áp lực.
Tuy nhiên, chúng đệ tử cũng biết, nguyên nhân tâng mây này xuất hiện là do Thánh chủ đang trùng kích Đại đến Đế cảnh, cho nên mới chậm rãi ngưng tụ Thiên kiếp cấp Đại Đế.
Nhưng vừa nghĩ tới Tê Hùng thành công đột phá Đế cảnh, mặc dù chúng đệ tử cảm thấy rất khó chịu, nhưng nguyên một đám vẫn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Suy cho cùng, nếu Te Hùng thực sự thành công đột phá đến Đại Đế, vậy sự tồn tại của Đế cảnh ở trong Thánh địa Đạo Nhất sẽ có tới năm người.
Từ đó bọn họ sẽ có nhiều ra một tôn Đại Đế so với hai đại Thánh địa còn lại là Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì.
Đến lúc đó, Thánh địa Đạo Nhất cũng là danh xứng với thực đệ nhất Thánh địa của Nhân tộc.
Thêm ra một tôn Đại Đế nữa thì sẽ có quá nhiều chuyện có thể làm, nhưng nếu bỏ mặc một tôn Đại Đế không người có thể kiêm chế, vậy hậu quả tạo thành sẽ tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được.