Chương 1048: Ngày Vui Đừng Tức Giận
Chương 1048: Ngày Vui Đừng Tức GiậnChương 1048: Ngày Vui Đừng Tức Giận
Chuong 1048: Ngay Vui Dung Tuc Gian
Tê Hùng hận, chủ yếu là vì hiện tại Yêu Đế này quá mức trân quý, trong thời gian ngắn e rằng sẽ không có một Yêu Đế mới xuất thế.
Mà số lượng nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế ở bên trong Yêu tộc chỉ còn lại có năm con, nếu như dùng cách này để ăn, e rằng chỉ cần hai bữa là hết sạch.
Đối mặt với Tê Hùng giống như đang rơi vào trạng thái điên cuông, Thánh chủ Vân La cũng chỉ có thể liên tục cầu xin tha thứ.
"Tê huynh, ngươi bình tĩnh đã. Nếu có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói một chút đi."
"Nói cái rắm, hôm nay ta cao hứng, cho nên ta sẽ giết chết ngươi để tăng thêm niêm vui. Chỉ đơn giản vậy thôi."
Nhìn thấy hai người ra tay đánh nhau như vậy, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi cảm thấy kỳ quái, từ lúc đám người Thánh chủ Vân La tiến vào khu vực nuôi dưỡng nguyên liệu nấu ăn của Thánh địa Đạo Nhất, tất cả mọi người đều đã dự liệu được kết quả như vậy.
Khá lắm, chuyên chọn cao giai làm, Tê Hùng không phát bão tố mới là lạ.
Cho nên sau khi đám người Thạch Thanh Phong và Bạch Tổ liên thủ phong cấm không gian, bảo đảm dư âm trận chiến giữa hai người sẽ không tràn ra ngoài, mọi người lại tiếp tục cân làm gì thì làm cái đó.
Trong Thực Đường, Diệp Trường Thanh cũng đành chịu mà lắc đầu.
Từ khi Thánh chủ Vân La đặt nguyên liệu nấu ăn thả ở trước mặt mình tại một khắc này, Diệp Trường Thanh đã biết sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng khi đó muốn cản cũng đã chậm, đều mịa nó không còn thở.
Sau khi bị Tê Hùng phát tiết một trận, Thánh chủ Vân La cuối cùng cũng phải ưng thuận hứa hẹn.
"Ta... Qua hai ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi một nhóm Man thú là được rồi đúng không. Tuy không ngon bằng nguyên liệu nấu ăn Ma tộc nhưng cũng không kém hơn nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc."
"Hừ, ngươi tốt nhất là nói lời giữ lời, nếu không sớm muộn gì ta cũng sẽ liều mạng với ngươi."
Nhất định nhất định, tốt xấu ta cũng là Thánh chủ một phương, sao có thể nuốt lời được?"
"Hừ, là gì có Thánh chủ nhà nào lại làm ra hành động ăn trộm chứ?”
"Lời này của ngươi có chút khó nghe quá rồi. Chuyện này Thánh chủ thì sao có thể gọi là ăn trộm được?”
Sau khi thật vất vả lắm mới có thể trán an được Tề Hùng, lúc này nguyên liệu nấu ăn cũng đã gần như đã được xử lý xong, Diệp Trường Thanh mới bắt đầu nấu nướng. Bàn ghế ở bên trong Thực Đường cũng đã được sắp xếp sẵn, đám người lần lượt ngồi vào vị trí của mình chỉ là Tê Hùng ngôi ở phía trên chủ tọa lại lộ ra sắc mặt lạnh lùng.
Thánh chủ Vân La ở một bên thấy thế thì cười hì hì nói một câu.
"Te huynh, ngày vui, cho nên vui vẻ một chút."
"Ha ha, ngươi đợi một ngày nào đó ta đến chạy một vòng quanh bảo khố của Thánh địa Vân La nhà ngươi, đến lúc đó ngươi cũng muốn cười thôi."
“Ta... Ha ha...
Không lâu sau, một bàn mỹ thực được bưng lên, sau khi nhìn một bàn mỹ vị này, mọi người cũng không nhịn được nữa, tâm tình của Tê Hùng cũng đã khá hơn một chút.
Việc đã đến nước này cũng không thể cứu vãn được, hi chỉ có thể biến bi phẫn của mình thành thức ăn.
Sau khi liếc mắt nhìn Thánh chủ Vân La một cái, Tê Hùng vốn là định quay đầu khiêu chiến với đối phương, nhưng hôm nay hắn lại muốn dùng cả tấm lòng mà ăn.
Nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, mẹ nó cái thứ chó chết này đã bắt đầu ăn cơm rồi.
"Đồ ăn còn chưa lên đủ, tại sao ngươi lại bắt đầu ăn rồi?"
"Ô ô ô, Tề huynh, huynh đệ hai ta, không nói những thứ này, không nói những thứ này..."
Hắn vừa ăn như gió cuốn, vừa mồm miệng nói không rõ.
"Ta nói cái rắm, ăn chậm một chút cho ta."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tê Hùng làm gì còn có chỗ nhịn được nữa, thậm chí không thèm để ý đến đôi đũa mà cho tay vào làm luôn.
Tên chó chết này thật đúng là chó thật, giết chết nguyên liệu nấu ăn của hắn xong rồi chạy đến cướp, thật đúng là chẳng có chút phép lễ nghĩa nào cả.
Trong lúc nhất thời, bên trong toàn bộ Thực Đường vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang bận ăn cơm.
Lần này nguyên liệu đều là thượng hạng, cộng thêm tay nghề nấu nướng của Diệp Trường Thanh còn tốt hơn trước, khiến cho mọi người ăn phải gọi là quên cả trời đất.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người mới hài lòng rời đi.
Vào ngày thứ hai, Thánh chủ Vân La để lại một chiếc không gian giới chỉ, ngay cả việc chào hỏi Tê Hùng cũng không dám mà chỉ lặng lẽ bỏ chạy.
Sau khi nhìn thứ ở bên trong không gian giới chỉ này một chút, Tê Hùng đã lập tức giận mắng.
"Chỉ bằng những thứ này là đã muốn xong việc sao. Nếu nguyên liệu nấu ăn Man thú không đưa đến, ta sẽ liều mạng với ngươi giống như vậy."
Mặc dù ở bên trong không gian giới chỉ được Thánh chủ Vân La đưa tới quả thực là đựng không ít bảo vật.
Giá trị cũng không thua kém gì nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Để.
Không chỉ có một mình Thánh địa Vân La, mà ngay cả Thánh địa Dao Trì và các đại tông môn khác đưa tạ lễ đến đây, hơn nữa đều có giá trị không nhỏ.
Suy cho cùng thì sẽ không thấp hơn những nguyên liệu nấu ăn trong yến hội của ngày hôm qua.
Nhưng trong nội tâm của Tê Hùng Tâm vẫn cảm thấy thua thiệt.
Rốt cuộc thì mặc dù thứ này vừa hiếm vừa quý, trước đây còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi số lượng Yêu Đế của Yêu tộc giảm mạnh thì cái này đã hoàn toàn khác biệt.
Trước đây, ở bên trong Yêu tộc có hơn mười con Yêu Đế, nhưng hiện tại ở bên trong Yêu tộc chỉ còn lại năm con.
Điều này làm cho Te Hùng ngay cả ăn cũng không dám ăn, nếu ăn rồi là sẽ trực tiếp không còn, vậy làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, sau khi nhận được nhiều thứ tốt như vậy, tâm tình của Tê Hùng ngược lại là tốt hơn nhiều.
Sau đó hắn ném toàn bộ không gian giới chỉ cho Ngô Thọ.
"Cất vào trong bảo khố đi."
Sau khi yến hội ở Thánh địa Đạo Nhất kết thúc, tình hình ở Trung Châu cũng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Các tộc đều không có động tĩnh gì bất thường, Ma tộc và Bất Tử tộc cũng trở nên đàng hoàng.
Ngoại trừ Thánh địa Vân La không biết tại sao lại phát điên, vậy mà lại đột ngột xông vào bên trong lãnh địa của Man tộc và mang về một đám Man thú, còn những cái khác ngược lại là một mảnh an lành.
Tại Thánh địa Đạo Nhất, húng đệ tử lại lần nữa trở về với cuộc sống bình yên.
Nên tu luyện thì tu luyện, nên làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, nên ăn cơm thì ăn cơm.
Mọi thứ dường như đã trở vê đúng quỹ đạo.
Chỉ có Tê Hùng và một đám Đại Đế khác đang bận bịu về vấn đề liên quan đến chiến trường vạn tộc.
Trong đại điện của Thánh địa Đạo Nhất, ngoại trừ năm người Tề Hùng, Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương ra, tất cả các vị lão tổ cấp Đại Đế của hai đại Thánh địa còn lại đều đã tê tụ một đường.
Chẳng qua những người khác đều là một đạo hư ảnh mà thôi.
"Trên chiến trường vạn tộc này, mỗi tộc chỉ có thể đưa vào tối đa một vạn người, cho nên cũng đã gần đến lúc xác định ứng viên rồi."
Thánh chủ Vân La thay đổi bộ dáng cợt nhả cười đùa tí tửng thường ngày mà trở nên nghiêm túc nói.
Chiến trường vạn tộc này có liên quan đến khí vận của một chủng tộc, không có chỗ cho nửa điểm sơ xuất.
Tuy rằng Nhân tộc có được cơ duyên trời giáng công đức, cho nên cảnh tượng hiện tại là một mảnh phồn vinh
Nhưng khí vận cũng không thể bỏ qua, trước đây đã từng có rất nhiều chủng tộc đều vì thất bại ở trên chiến trường vạn tộc, từ đó làm cho khí vận suy yếu, cuối cùng dẫn đến diệt tộc.
Vì vậy mà bất cứ một chủng tộc nào cũng đều cực kỳ trọng thị cái chiến trường vạn tộc này.
Về phân nhân tuyển thì cũng rất đơn giản, vậy dĩ nhiên là chọn lựa người mạnh nhất rồi, cho nên tông chủ, lão tổ và trưởng lão của mỗi tông môn đều phải vào.
Nghe được Thánh chủ Vân La nói như vậy, Te Hùng lại không có chút nghi ngờ nào, ngược lại còn hỏi thăm về chiến trường vạn tộc này.
"Thánh địa Đạo Nhất ta chưa từng tiến vào chiến trường vạn tộc, cho nên không biết có thể nói rõ chỉ tiết về tình huống của cái chiến trường vạn tộc này được không?"
So với Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, Thánh địa Đạo Nhất quả thực biết rất ít về chiến trường vạn tộc này.
Trong Thánh địa thì càng không có người từng tiến vào chiến trường vạn tộc.
Ngay cả Vân Tiên Đài cũng giống như thế, hắn cũng chỉ nghe tin đồn từ trong miệng của những người khác.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là Chiến trường vạn tộc được đồn đại kia là nơi khởi nguyên của thế giới Hạo Thổ và cũng là nơi sinh ra của mọi chủng tộc.
Khi Thiên địa sơ khai, vạn tộc sơ hiện, bọn họ cũng đã chém giết lẫn nhau ở trên chiến trường vạn tộc này.
Có thể nói đây là một nơi cực kỳ thảm liệt, sau này theo sự phát triển của thế giới Hạo Thổ, chiến trường vạn tộc cũng chậm rãi bị tháo rời ra và tạo thành một không gian độc lập.
Vạn tộc cũng theo chiến trường vạn tộc này sinh sống chính thức ở bên trong thế giới Hạo Thổ.
Nhưng đối với bất kỳ chủng tộc nào mà nói, chiến trường vạn tộc cũng giống như một sự tôn tại của việc đi thuê đất, Nhân tộc ở phía trên chiến trường vạn tộc cũng phải đi thuê đất giống như thế.
Cái đó chính là nơi tổ tiên của Nhân tộc đã từng sinh sống ở trên chiến trường vạn tộc, hay còn được gọi là tổ địa của Nhân tộc.