Chuong 1066: Toan vien tinh thanh
Chuong 1066: Toan vien tinh thanhChuong 1066: Toan vien tinh thanh
Chuong 1066: Toan vien tinh thanh
Nhìn thấy Hồng Tôn đang tình chàng ý thiếp tiến vào viện cùng với tên Tinh Linh tộc kia, Tôn Minh lập tức nở một nụ cười rồi giơ ngón tay cái lên.
Không hổ danh là Thánh địa Đạo Nhất các ngươi, các phương diện đều phải trở nên nổi bật đúng không?
Đối với cái này, Diệp Trường Thanh trực tiếp không thèm để ý, nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy nghi ngờ, không biết Hồng Tôn thượng thủ từ khi nào.
Bởi vì trong trí nhớ của mình, hắn chưa từng đi qua Tinh Linh tộc, vậy tại sao đối phương lại có được một tình nhân Tinh Linh tộc chứ? Hơn nữa, Vương Thiết Thụ có biết việc này không?
Không khoa trương khi nói, nếu muốn được Tinh Linh tộc ưu ái thì địa vị và thân phận là không thể thiếu, bởi vì đối với người bình thường, Tinh Linh tộc thật đúng là cảm thấy chướng mắt.
Với sự xuất hiện của các Tinh Linh tộc, đêm nay, bên trong tổ địa của Nhân tộc có thể nói là náo nhiệt vô cùng.
Tuy nhiên hết thảy những chuyện cũng bị quang kính chiếu rọi rõ ràng ra thế giới bên ngoài.
Đông đảo Nhân tộc nhìn một đám đại lão của Nhân tộc đang vô cùng thân mật với Tinh Linh tộc như vậy, từng tên một hâm mộ và ghen tị đến mức hai mắt đỏ lên.
"Phi, già mà không đứng đắn."
"Ở ngay trong tổ địa, tất cả mọi người đều đang nhìn đây mà bọn họ cũng không biết xấu hổ, nếu đổi lại là ta thì đã biết đóng kín cửa rồi."
Nhưng đại bộ phận tu sĩ lại không có cơ hội âu yếm như vậy.
Dù sao dân số của Tinh Linh tộc vốn đã thưa thớt, còn lâu mới bằng Nhân tộc được, cho nên chỉ có nhân tài kiệt xuất chân chính mới nhận được đãi ngộ như vậy.
Trước đây không nhìn thấy còn chưa tính, nhưng bây giờ mọi người lại có thể thông qua quang kính nhìn thấy rành mạch được.
Ngay tại lúc đối mặt với Tinh Linh tộc, những người được gọi là các đại lão đó lộ ra dạng sắc mặt gì?
Thật đúng là ghen tị mà, nhìn những Tinh Linh tộc này đi, nguyên một đám thân giáo thể nhu dễ đẩy ngã biết bao nhiêu.
Sau một đêm qua đi là có thể có thể thấy rõ, đông đảo đại lão kia phải gọi là sảng khoái tinh thân.
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều nhận được loại đãi ngộ này, bởi vì có một số người giống như là phòng không gối chiếc.
Mà những người này cũng chỉ có thể là hóa bi phẫn thành thèm ăn, không phải chỉ là một Tinh Linh tộc thôi sao, cũng đâu có thơm bằng cơm của ta chứ?
"HAa, hôm nay Trần huynh tới vô cùng sớm nha."
"Ngươi cho rằng ta giống như ngươi đều mịa nó sắp bị mê ở trong hương ôn nhu sao? Chúng ta đang ở trong tổ địa đấy, cho nên ngươi kiềm chế chút đi."
"Chậc chậc chậc, Trân huynh ngươi nói vậy có chút không ăn được nho thì nói nho xanh."
"Ta mẹ nó...'
Đúng là có chút chua lè thật, nhưng vậy đây thì thế nào? Ta không gần nữ sắc không được sao?
Mà muốn nói người nào mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất lúc này chính là người của Thánh địa Đạo Nhất ở trước mặt này.
Bởi vì Thánh địa Đạo Nhất chưa từng tiếp xúc với Tinh Linh tộc, cộng thêm việc bọn họ thân là đệ nhất Thánh địa của Nhân tộc, sẽ không đến mức ngay cả Tinh Linh tộc cũng chưa từng chơi đùa với đấy, mà chuyện nó làm sao có thể chứ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của mọi người đều tràn đầy cảm giác vô cùng chờ đợi Thánh địa Đạo Nhất.
Cho tới nay, tất cả mọi người có vẻ như đều bị Thánh địa Đạo Nhất đàn áp.
Mặc dù mọi phương diện đều giống nhau, nhưng đánh nhau thì đánh không lại, ngấm ngâm giở trò cũng chơi không lại, thậm chí ngay cả đoạt cơm cũng đoạt không nổi.
Nhưng hiện tại, chúng người thật giống như cuối cùng cũng có thể trút được cơn tức giận này rồi.
Thánh địa Đạo Nhất của ngươi không rất lợi hại sao? Sao thế, chẳng lẽ ngay cả Tinh Linh tộc cũng chưa từng chơi đùa qua sao?
Nhưng ngay khi mọi người có mặt muốn xem Thánh địa Đạo Nhất bị chê cười, lúc mà người của Thánh địa Đạo Nhất lần lượt xuất hiện, lúc đầu mọi người còn vừa nói vừa cười trêu chọc đối phương vài câu.
Nhưng dần dần, đám người đã nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Đầu tiên là Hông Tôn, hắn lộ ra một bộ dáng vẻ giống như một tên đại lão gia, trong tay ôm một tên Tinh Linh tộc đi tới, ngay lúc hắn nhìn nhiều người như vậy, còn cười nói.
"Nha, nhiều người như vậy sao. Mọi người đến cũng sớm quá rồi đó."
Hả?
Nguyên một đám lộ ra vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn vê phía Hồng Tôn và tên Tinh Linh tộc kia ở trong lòng ngực của hắn, mẹ nó cái này là thượng thủ rồi sao?
Đám người tự nhiên đều không biết rõ về quá khứ giữa Hồng Tôn và tên Tinh Linh tộc này, chỉ thắc mắc là tên gia hỏa này đã thượng thủ như thế nào, dù sao thời gian mà Thánh địa Đạo Nhất đến Trung Châu tính toán đâu ra đấy cũng không có bao lâu mà.
Hồng Tôn còn chưa tính, nhưng sau đó mấy cái tên cường giả Tê Hùng, Thanh Thạch, Lâm Phá Thiên và Thạch Tùng của Thánh địa Đạo Nhất này, thế mà ở trong ngực của nguyên một đám đều ôm lấy một tên Tinh Linh tộc.
Cái này không chỉ là đám người chấn kinh, ngay cả Diệp Trường Thanh đang ở trong bếp cũng cảm thấy bối rối.
Tối hôm qua không phải chỉ có một mình Hồng Tôn thôi sao? Tại sao hiện tại mẹ nó trong tay mỗi người đều có một tên Tinh Linh tộc vậy?
Tôn Minh ở một bên đang giúp đỡ hắn cũng quay đầu lại, sau đó trầm trồ nói một câu.
"Trường Thanh huynh, ngươi, Thánh địa Đạo Nhất ngươi quả thực là chuẩn mực cho thế hệ chúng ta noi theo.
'Xéo đi.
Diệp Trường Thanh tức giận trả lời một câu, tình huống gì đây? Một đêm này, cứ như vậy sao?
"Sư đệ có cần ta giúp đỡ không?"
Trong lúc hắn còn đang không hiểu ra sao thì đột nhiên giọng nói của Từ Kiệt vang lên, sau khi tìm theo tiếng nhìn lại, cuối cùng chỉ thấy con hàng này thế mà cũng đang ôm theo một tên Tinh Linh tộc.
“Tam sư huynh, ngươi...
"Ồ, đây là đạo lữ Tác Á của ta. Tác Á, đây là sư đệ của ta, Diệp Trường Thanh."
"Ngươi chính là Diệp Trường Thanh, Cơm Tổ của Nhân tộc sao?"
“Ngạch... Đúng vậy.'
"Bảo bối, đi bên ngoài chờ ta, ta giúp ta sư đệ làm một chút."
"A, được, tam ca ngươi nhanh trở về đó."
"Được, ngoan."
"Ừm, ừm”"
Nhìn Từ Kiệt đang âu yếm dỗ ngọt Tô Nha rời đi, Diệp Trường Thanh chỉ cẩm thấy toàn thân tê dại, sau đó nói với Tôn Minh.
"Không phải ngươi nói Tinh Linh tộc có tiêu chuẩn rất cao sao?"
Những lời này quả thực là do hôm qua chính Tôn Minh tự mình nói ra ngày, cái này mẹ nó gọi là tiêu chuẩn cao sao?
Về phần những người khác thì Diệp Trường Thanh không dám nói, nhưng riêng cái tên Từ Kiệt này, Diệp Trường Thanh dám khẳng định là trước đó hắn chưa từng có tiếp xúc gì với Tinh Linh tộc. Nói cách khác, cái vị Tác Á vừa rồi kia chỉ có thể là do Từ Kiệt bắt được trong một đêm.
Hoặc là nói hoàn toàn không cần đến một đêm, bởi vì nhìn dáng vẻ này của hai người bọn họ thì đã biết cái gì nên làm và không nên làm đều đã làm xong hết rồi.
Ngươi mẹ nó gọi đây là có tiêu chuẩn cao sao?
Nghe vậy, ngay cả bản thân Tôn Minh cũng cảm thấy không hiểu ra sao, bởi vì tất cả mọi người đều biết tiêu chuẩn của Tinh Linh tộc rất cao.
Giống như những tu sĩ bình thường đó, cho dù ngươi có liếm đến mức sông cạn đá mòn, người ta cũng cảm thấy ngươi chướng mắt.
Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?
"Từ Kiệt đạo hữu, trước đó ngươi có quen biết vị Tác Á này không?"
Tôn Minh mang theo vẻ nghi ngờ mà quay đầu lại dò hỏi.
Nghe vậy, Từ Kiệt lắc đầu, vừa đi tới cái ao ở bên cạnh vừa bắt đầu rửa rau.
"Không có, mới quen nhau vào tối hôm qua thôi, sao thế?"
"Tối hôm qua? Chỉ trong một đêm mà ngươi đã thượng thủ rồi sao?"
Tôn Minh lộ ra vẻ mặt có chút không thể tin được, bởi vì chuyện này không có khả năng xảy ra, làm sao hắn thượng thủ chỉ trong một đêm chứ? Dù sao cái đám Tinh Linh tộc này có tiếng là cao ngạo mà.
Nhưng đối với cái này, Từ Kiệt lại lắc đầu, Tôn Minh thấy vậy thì âm thâm thở phào nhẹ nhõm, ta đã nói rồi, làm sao có thể...
Nhưng còn không đợi hắn kịp vui vẻ bao lâu, sau đó chỉ nghe Từ Kiệt lại chẳng hề để ý mà nói ra.
"Không cần một đêm, nửa canh giờ là thu phục được. Tối hôm qua ta ở chỗ đó của nàng ngủ rất ngon."
"Ta mịa nó $#% $#@% $%@ $."
Tôn Minh nghe đến hoàn toàn trợn tròn mắt, nửa canh giờ? Hơn nữa còn đã mẹ nó chạy tới phòng của người ta ngay trong ngày hôm đó luôn sao?
Không nên như vậy, chẳng phải Tinh Linh tộc rất bảo thủ sao? Làm sao có thể cùng ngày đã ở bên nhau chứ?
Trong lúc nhất thời, Tôn Minh chỉ cảm thấy sự hiểu biết trước đây của mình về Tinh Linh tộc giống như đã xuất hiện một chút lệch lạc.
Cái Tinh Linh tộc này hoàn toàn không giống với những gì mà mình biết.
Sau đó lại nhìn về phía đám người Te Hùng, Thanh Thạch và Lâm Phá Thiên của Thánh địa Đạo Nhất, mỗi một người đều có mỹ nhân ôm ở trong lòng, hiện tại đang ở nơi đó cười đến mức không ngậm được miệng. Mà điều này cũng khiến trong đầu của Tôn Minh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, bọn gia hỏa này sẽ không mới quen nhau vào hôm qua đấy chứ?
Dù sao theo lý mà nói, Thánh địa Đạo Nhất hẳn là không có cơ hội tiếp xúc với Tinh Linh tộc ngoại trừ đêm qua thôi mới đúng.
Nhưng chỉ trong một buổi tối, nhiều người như vậy đã giành được như thế sao? Thánh địa Đạo Nhất này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là toàn viên tình thánh sao? Chi bằng cứ dứt khoát đổi tên thành Thánh địa Hợp Hoan là được rồi đó.