Chương 1069: Các ngươi không cảm thấy có chút xấu hổ nào sao?
Chương 1069: Các ngươi không cảm thấy có chút xấu hổ nào sao?Chương 1069: Các ngươi không cảm thấy có chút xấu hổ nào sao?
Chương 1069: Các ngươi không cảm thấy có chút xấu hổ nào sao?
"Người ta hoàn toàn không có đến ăn."
Nghe được Bách Hoa Tiên Tử nói như vậy, Diệp Trường Thanh cũng sửng sốt trong giây lát, không tới? Chẳng lẽ còn có tình trạng như vậy nữa sao?
Không phải là do Diệp Trường Thanh cảm thấy rất tự tin, mà là do trước nay chưa từng phát sinh ra chuyện như vậy, hắn rõ ràng là đã để lại đồ ăn cho đối phương, nhưng bọn họ lại không đến ăn, đây là có ý gì?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Trường Thanh, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng lộ ra vẻ mặt ghen tuông mà nói nói.
"Sao thế, người ta không có tới nên ngươi cảm thấy rất thất vọng sao? Thậm chí ngươi còn đặc biệt làm thêm một phần cho người ta, còn nữa, có phải là ngươi đang có có ý nghĩ gì đối với Tinh Linh tộc không?”
Hả? Ghen tuông này thật lớn mà.
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự dò xét của hai nữ, Diệp Trường Thanh vội vàng lắc đầu, sau đó lộ ra vẻ tràn đầy dục vọng cầu sinh mà nói.
"Không có, cái này còn không phải là do ngày hôm qua chính Thánh chủ đã tự mình nhắn nhủ qua rồi sao?"
Lúc này chỉ có thể chết đạo hữu bất tử bần đạo, Thánh chủ ngươi cũng không nên trách ta.
Nghe xong lời này, sắc mặt của hai nữ mới đẹp lên được một ít, nhưng vẫn là nát một ngụm.
"Lại là đại sư huynh.”
"Phi, già mà không đứng đắn, trong đầu chỉ toàn là nữ nhân."
Trán...
Đối với vấn đề này, Diệp Trường Thanh đương nhiên không thể trực tiếp trả lời được, nhưng trong lúc hai nữ nhân đang âm thầm mắng nhiếc, không biết Hồng Tôn đã xuất hiện từ lúc nào mà cầm một cái bát đi tới.
Nhìn đồ ăn còn sót lại trong nồi, hai mắt của Hồng Tôn đột nhiên sáng lên.
"Nha, sao vẫn còn thừa lại vậy? Đây là ai đang có khẩu vị không tốt thế? Thức ăn này cũng không thể lãng phí được, chi bằng để lão phu tới cố mà làm giúp đỡ một chút vậy."
"Sư huynh, ngươi làm gì vậy 2”
Nói xong, Hồng Tôn đang định xuất thủ thì đã bị Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh vội vàng ngăn lại.
"Sao thế? Đây không phải là còn thừa sao?"
"Cái này không phải là của ngươi." "Vậy là của ai?"
"Là Tinh Linh tộc...'
Diệp Trường Thanh giải thích sự việc ngắn gọn trong một lần, nhưng càng nghe, con mắt của Hồng Tôn càng sáng, chết tiệt, Trường Thanh tiểu tử ngươi được lắm đấy, nói thật đi, có phải là ngươi cũng có ý tưởng gì với người ta không?
Trong ánh mắt của Hồng Tôn còn lộ ra một bộ "ta hiểu mà”, thậm chí là hắn còn không ngừng nhướng mày với Diệp Trường Thanh, khiến Diệp Trường Thanh muốn tát chết hắn.
Đại ca ngươi phải biết xem trường hợp chứ, ngươi không nhìn thấy hai nữ còn ở sao mà còn nhướng mày làm dấu chứ.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, những người xung quanh cũng tụ tập lại đây, nhưng khi bọn họ biết hôm nay thế mà vẫn còn đồ ăn thừa, nguyên một đám đều không thể bình tĩnh được nữa.
Tất cả họ biểu thị chính mình có thể nhận thay.
Nhưng vào lúc này, Tê Hùng đã đứng lên.
"Chư vị, vừa rồi Trường Thanh cũng đã nói, những thức ăn này vốn là chuẩn bị cho Tinh Linh tộc, nhưng bởi vì Tinh Linh tộc không có đói bụng, như vậy dựa theo cách nói gả cho gà thì theo gà, ga cho chó thì theo chó, vậy thì đồ ăn này tự nhiên là sẽ để chúng ta tới nhận thay."
Hả?
Ngươi mẹ nó mặt đâu? Đây mà gọi là cưới gà theo gà, lấy chó theo chó sao?
Hơn nữa, người ta không có cảm thấy thèm ăn sao? Còn không phải bị các ngươi lừa thành què sao?
Chỉ là những gì mà Tề Hùng nói là nói có sách mách có chứng.
Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy chúng nữ của Tinh Linh tộc ở bên cạnh dù có thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng, nhưng sửng sốt không có tới sao?
Cho nên bọn họ đúng là đã từ bỏ, còn đám người Tê Hùng thân là đạo lữ của các nàng, đương nhiên là có thể đến nhận thay, mà việc này giống như cũng không có gì vấn đề... Cái rắm.
"Tê Hùng, ít nhất thì ngươi không thể, cũng không nên một chút thể diện cũng không cần như vậy chứ?”
"Tại sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy? Ngay cả đạo lữ của chính mình mà cũng từ bỏ luôn sao?"
"Nếu như ngươi muốn nói như vậy, ta cũng có một vị là đạo lữ Tinh Linh tộc, vậy có phải phần cơm này ta cũng có thể đến một ngụm đúng không?"
"Cái này... Trong lúc nhất thời, đám người tranh luận không dứt, dù sao đồ ăn này cũng do Diệp Trường Thanh nấu, hơn nữa còn được làm từ nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh, làm sao có đủ để cho có bao nhiêu người đến thì có bấy nhiêu người ăn chứ?
Cuối cùng, sau một hồi tranh luận, mọi người đã đi đến thống nhất, phàm là những người có được đạo lữ Tinh Linh tộc thì có thể thay mặt đạo lữ Tinh Linh tộc của mình lại ăn một chén, còn những người không có đạo lữ Tinh Linh tộc, vậy thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đây là phương pháp công bằng nhất, dù sao chính Diệp Trường Thanh cũng đã tự mình nói, phần đồ ăn này cũng là vì Tinh Linh tộc mà chuẩn bị.
Trong lúc nhất thời, lại có không ít người mang theo cảm giác vô cùng vui vẻ mà đến lấy thêm một bát nữa. Về phần những người không có đạo lữ Tinh Linh tộc, mặc dù lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được ngoài việc chỉ có thể ở trong lòng âm thâm hối hận, mẹ nó, tại sao lúc trước chính mình lại không đi tìm một vị đạo lữ Tinh Linh tộc nào đó chứ?
Đặc biệt là ở Thánh địa Dao Trì, từ lão tổ đến trưởng lão đều sửng sốt không ai không ai là không lên.
Nhưng còn một đám nữ nhân thì đi nơi nào tìm một vị đạo lữ Tinh Linh tộc chứ?
Nữ tử của Tinh Linh tộc là hàng bán chạy nhưng nam tử lại là hàng kém chất lượng, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghe nói có nữ tử của Nhân tộc nào gả cho nam tử của Tinh Linh tộc.
"Mẹ nó, tại sao lão nương lại có cây gậy đó chứ?”
"Thánh chủ, chú ý lời ăn tiếng nói."
Thánh chủ Dao Trì tức giận đến mức chửi thề một câu, các trưởng lão ở bên cạnh nghe vậy thì vội vàng che miệng của nàng ta lại, lời này có thể tùy tiện nói ra sao? Ngươi là Thánh chủ đấy, phải biết chú ý hình tượng của mình vào.
Đạo lữ của nhà mình ở bên cạnh thèm đến nước miếng chảy ròng, điên cuồng ăn Tích Cốc Đan.
Còn đám người Tề Hùng thì lại ăn đồ ăn ban đầu vốn thuộc về các nàng đến mức không còn một mảnh ở ngay trước mặt các nàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những kẻ ngu ngốc không có đầu óc này lại sửng sốt một chút cũng không kịp phản ứng, vậy mà nguyên một đám còn mẹ nó ở nơi đó khát khao tình yêu, cái thứ tình yêu như vậy có cái quần què mà khát khao.
Sau khi ăn xong một bữa cơm, lúc này đám người Tề Hùng mới đi đến chỗ của đạo lữ của từng người.
"Bảo bối, chờ lâu rồi chứ, ta ăn xong rồi."
"Không vội, Hùng ca ăn no rồi sao?"
"Vậy thì phải phụ thuộc vào việc ngươi muốn nói là cái gì. "Ta nói chính là... Ai nha, ngươi thật là xấu."
"Ha ha."
Vừa ăn xong lại mịa nó vặn vẹo ở cùng một chỗ, đám người trực tiếp nhìn không nổi nữa, đám người này chẳng khác gì một đám cầm thú.
Ăn của người ta, chơi người ta, còn mịa nó muốn lừa gạt người ta, ngươi không cảm thấy chút xấu hổ nào sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, những con hàng không có đầu óc này vẫn cứ ăn cái bộ này.
Thật mịa nó đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
Cho nên mọi người trực tiếp nhắm mắt làm ngơ rồi rời khỏi bếp.
Sau một hồi vuốt ve an ủi với nhau sau, sáu vị lão tổ cấp Đại Đế của Tinh Linh tộc cũng lo lắng ve chuyện của tổ địa, cho nên bọn họ muốn thảo luận về việc xuất binh với đám người Te Hùng và Thánh chủ Vân La.
Hiện giờ tổ địa của Tinh Linh tộc đã bị Cổ tộc chiếm giữ, cho nên bọn họ chỉ có thể trông cậy vào việc Nhân tộc xuất thủ.
Đối với cái này, bọn người Te Hùng đương nhiên là không cảm thấy có vấn đề gì rồi, dù sao chơi cũng chơi rồi, ăn cũng ăn rồi, cho nên cũng không thể ăn xong sạch sẽ là lại không nhận người được.
Vì vậy, chẳng bao lâu sau, lão tổ của hai chủng tộc đã tập trung ở bên trong đại điện của tổ địa.
Chỉ là, Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Vương Mãn, Nguyên Thương của Thánh địa Đạo Nhất ở phía bên này, mẹ nó trong lòng của từng người một đều đang ôm ấp một tên lão tổ của Tinh Linh tộc.
Thậm chí là đang ở trong đại điện mà nguyên một đám người này cũng không biết thu liễm một chút, vậy mà còn ở nơi đó nhỏ giọng cắn lỗ tai, cũng không biết đang nói cái gì đó, mà khiến cho mấy vị lão tổ của Tinh Linh tộc cười duyên không thôi.
Thỉnh thoảng còn tới một câu cho hôn một cái, sau đó chính là một tiếng đáng ghét.
Mà điều này cũng làm cho đám người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì nhìn mà tràn đầy bất mãn.
Tuy rằng Thánh chủ Vân La và Thạch Thanh Phong cũng có thân nhân của mình là cấp Đại Đế, nhưng mẹ nó mặc dù cùng là Đại Đế, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn xem, mặc dù người ta cũng là lão tổ cấp Đại Đế của Tinh Linh tộc, nhưng đối phương lại tựa như một con chim nhỏ nép mình trong vòng tay của bốn người Vân Tiên Đài, ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu như nước.
Nhưng khi bọn họ nhìn lại người ở bên cạnh mình, gương mặt của đối phương lại lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như là mẹ nó có người thiếu nàng ta tiền vậy. Đừng nói đến chuyện làm như đám người Vân Tiên Đài, chỉ cân chạm vào có một chút thôi thì đối phương đã ném cho ngươi một cái nhìn xem thường rồi, tại sao cùng là lão tổ của một tộc mà lại có sự phân biệt đối xử lớn như vậy chứ?
"Chúng ta đang nói chính sự đấy, các ngươi có thể nghiêm túc hơn được không?”
Thánh chủ Dao Trì thực sự là không thể chịu nổi nữa mà phải nghiến răng nghiến lợi nói.