Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 390 - Chương 1080: Mỗi Một Cái Tổ Địa Đều Là Một Cái Bay Rập

Chương 1080: Mỗi một cái tổ địa đều là một cái bay rập Chương 1080: Mỗi một cái tổ địa đều là một cái bay rậpChương 1080: Mỗi một cái tổ địa đều là một cái bay rập

Chương 1080: Mỗi một cái tổ địa đều là một cái bay rap

Tất cả lão tổ đều hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của Diệp Trường Thanh, mà Từ Kiệt cũng dựa trên cơ sở của Diệp Trường Thanh để làm ra bổ sung.

"Ngoại trừ Truyền Tống Trận ra, chúng ta cũng có thể tùy tay bố trí một ít bay rập. Dù sao chúng ta cũng cần có kí hiệu đặc thù để người một nhà đều hiểu."

Hả?

"Từ tiểu tử, ngươi nói bố trí bẫy rập trên toàn bộ tổ địa sao?"

"Đúng vậy, không phải vậy sao?"

Chết tiệt...

Lời này của Từ Kiệt khiến cho ngay cả chúng lão tổ cũng phải ngây ngẩn cả người, tên tiểu tử này có chút tàn nhẫn, tùy tiện bố trí bẫy rap trên toàn bộ tổ địa, nhưng thủ đoạn này ngược lại cũng không tệ.

Còn về phần tiêu hao tài nguyên, a, tài đại khí thô chính là tùy hứng.

Sau khi nôn ra lãnh địa của Bất Tử tộc, Nhân tộc ngày nay tuyệt đối là giàu chảy mỡ.

Cộng thêm lần này năm đại bá tộc đã liên thủ, như vậy thì cũng trách không được người khác tộc.

Sau khi rời khỏi tổ địa, cho dù có nói thế nào thì cũng phải đến thâm các chủng tộc một chuyến, đến lúc đó tài nguyên đã tiêu hao còn không phải là sẽ trở về rôi sao?

"Tốt, cứ làm như thế đi."

Chẳng bao lâu, lão tổ đã truyền đạt kế hoạch đi xuống.

Nghe được lời này, một đám cường giả của Nhân tộc đều giật cả mình, cái này có phải là có chút quá tàn nhãn rồi không? Tùy tiện bố trí bẫy rập lên toàn bộ tổ địa, cái này rõ ràng là không cho đường sống mà.

Nhưng hiện tại, Nhân tộc chắc chắn là cao thủ trong việc bố trí bẫy rập, mà tất cả những thứ này đều là do Thánh địa Đạo Nhất mang lại.

Hơn nữa là sau quá trình nghiên cứu không ngừng, không ít cường giả của Nhân tộc càng ngày càng thích cái cảm giác bố trí bẫy rập này.

Thật thoải mái, chẳng phải lão tổ tông đã nói chưa đánh đã tan, không chiến mà lui là như thế này sao?

"Không cần để ý đến tài nguyên, tài nguyên dùng xong còn có thể lại đi đoạt."

Cuối cùng, chúng lão tổ còn đặc biệt nhắc nhở, cái tài nguyên là thứ mà Nhân tộc hiện tại không thiếu, dù thiếu cũng có biện pháp lấy được.

Điều quan trọng nhất lúc này là phải vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại, nếu không bọn họ nhất định sẽ bị năm tên bá chủ còn lại an chết ở bên trong tổ địa này, cho dù có nhiều tài nguyên hơn nữa thì đến cuối cùng còn không phải vô cớ làm lợi cho người ta.

Sau khi quyết định kế hoạch, bước tiếp theo chính là chia ra hành động.

Tổng cộng có bốn đội, lão tổ cấp Đại Đế của Tam Đại Thánh địa sẽ phân chia nhau đi chỉ huy một đội, còn Khí Tổ và một đám Luyện Khí Sư sẽ chịu trách nhiệm chạm khắc hoạ Truyền Tống Trận.

Diệp Trường Thanh tự nhiên là sẽ đi theo đám người Tê Hùng, Vân Tiên Đài.

"Vậy thì hành động đi."

Sau khi ăn uống no đủ xong, mọi người đã nhau ra ngay tại chỗ, Nhân tộc ở thế giới bên ngoài vừa nhìn thấy một màn như vậy là lại bị chỉnh ngốc.

Tại sao lại bị tách ra nữa rồi? Đây là muốn làm gì?

Bọn họ không hiểu lão tổ và cường giả của nhà mình làm vậy là có ý gì, bởi vì loại tình huống trước mắt này...

Hắn nhẹ giọng nỉ non một câu, mọi người ở phía sau nghe vậy thì cũng lộ ra vẻ sửng sốt, ngay sau đó nguyên một đám đều dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn về phía Thánh chủ Dao Trì.

"Còn muốn đi một chuyến nữa không? Nhưng không còn nguyên liệu nấu ăn nữa đâu."

Bởi vì đám Tiên Linh của Cổ tộc đã sớm bị tất cả mọi người một lưới bắt hết, dẫn đến nguyên liệu nấu ăn đều không còn, cho nên trong mắt của mọi người xem ra, cái thứ này đã trở thành một thứ hoàn toàn vô giá trị.

Nếu đã không còn nguyên liệu nấu ăn thì không xứng để Nhân tộc động thủ.

Đối với cái này, Thánh chủ Dao Trì lại khẽ cười nói.

"Dù sao cũng là chuyện thuận tay, lấy một chút khí vận cũng được."

Nói xong, Thánh chủ Dao Trì đã lặng lẽ dẫn mọi người tiến gần về phía tổ địa của Cổ tộc, bọn họ đang chuẩn bị chúng cường giả của Cổ tộc rời đi là lại đến làm một tay.

Một chúng lão tổ của Cổ tộc vẫn còn chưa biết tổ địa của nhà mình lại bị nhắm đến, lúc này bọn họ đã dẫn dắt đám cường giả thủ hạ của mình nhanh chóng chạy đến đích.

Dọc theo đường đi, sát ý ở trong lòng của nguyên một đám phải gọi là càng ngày càng mãnh liệt.

Tìm lâu như vậy, nhẫn lâu như thế, lần này cuối cùng bọn họ cũng có được cơ hội, cho nên đám người muốn xem lần này Nhân tộc có thể chạy trốn như thế nào.

Vừa nhận được tin tức, chúng lão tổ đã dẫn người của mình chạy tới.

Cho dù Nhân tộc có giải quyết được trận chiến, nhưng trong thời gian ngắn thì cũng không thể chạy được bao xa, cho nên lần này tất nhiên muốn một lưới bắt hết đối phương.

Nghĩ tới đây, chúng lão tổ của Cổ tộc đều nhịn không được phát ra một tiếng cười lạnh, Nhân tộc, chờ chết đi.

Một đường bay nhanh, thậm chí là vì không cho Nhân tộc có cơ hội, chúng lão tổ càng là một ngựa đi đầu, rất nhanh đã chạy đến đích.

Tuy nhiên, khi chúng lão tổ của Cổ tộc đến nơi, trận chiến hiển nhiên là đã kết thúc, trên mặt đất ngoại trừ thi thể của một số cường giả của Cổ tộc ra thì không còn thấy bóng dáng của Nhân tộc.

Nhưng đối với điều này, chúng lão tổ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ băng mấy cái tiểu đội Cổ tộc thì đương nhiên là không thể ngăn cản được Nhân tộc, càng đừng nói đến việc bên phía Nhân tộc rất có thể còn có lão tổ cấp Đại Đế xuất thủ.

Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại mà nói, trận chiến hẳn là chưa kết thúc được bao lâu, nói cách khác, Nhân tộc không thể chạy xa được.

Nghĩ tới đây, chúng lão tổ của Cổ tộc đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Thánh niệm triển khai, Thánh niệm cấp Đại Đế bao trùm một phạm vi rộng lớn, chúng lão tổ của Gổ tộc tin tưởng chắc chắn rất nhanh thôi là có thể tỏa định sự tồn tại của Nhân tộc.

Nhưng theo Thánh niệm triển khai, sắc mặt của chúng lão tổ Cổ tộc cũng dần dần thay đổi.

"Không đúng, tại sao không có ai?"

Một tên lão tổ cảm thấy có chút mơ hồ mà lên tiếng, trận chiến này vừa mới kết thúc, cho nên Nhân tộc không có khả năng đi xa, nhưng tại sao dưới sự bao phủ của Thánh niệm lại sửng sốt không phát hiện ra một chút dấu vết để lại nào chứ?

Chẳng lẽ nói Nhân tộc đã đi xa rồi sao?

Chúng lão tổ của Cổ tộc vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục cố gắng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như cũ, làm gì còn chỗ nào có bóng dáng của Nhân tộc nữa.

Lúc này chúng lão tổ đã không thể chịu đựng được nữa, mẹ nó người đâu?

Bọn họ đã đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng tại sao còn có thể để đám Nhân tộc đó trốn thoát? Hơn nữa, bọn hắn từ nơi nào lấy được một tốc độ nhanh như vậy, lúc này mới bao lâu đâu mà đã biến mất không thấy bóng người chứ?

Lúc này, một chúng cường giả của Cổ tộc cũng chạy tới.

"Lão tổ, chúng ta..."

"Lục soát, lục soát cho ta. Trên người của đám người này nhất định là có bảo bối có thể tránh né Thánh niệm, cho nên bọn họ không thể đi xa được."

Chúng lão tổ cũng không nói nhảm mà lập tức ra lệnh.

Nếu Thánh niệm không tìm được thì trực tiếp lục soát, bọn họ không tin những tên Nhân tộc này còn có thể cứ thế biến mất.

Chẳng bao lâu, đông đảo cường giả của Cổ tộc bắt đầu đi điều tra. Cuối cùng, ở một chỗ sâu trong núi rừng, một chúng lão tổ của Cổ tộc nhìn thấy Truyền Tống Trận ở trước mặt thì lâm vào trâm mặc.

"Đây là Truyền Tống Trận của Nhân tộc..."

"Đê tiện, quả thực là đê tiện."

Ngay tại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Truyền Tống Trận, chúng lão tổ của Cổ tộc đã lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách ngay cả Thánh niệm của bọn họ mà cũng hoàn toàn không thể tìm được một chút bóng dáng nào của Nhân tộc, hóa ra là mẹ nó đối phương đã khắc họa Truyền Tống Trận từ trước.

Không phải sao, đám Nhân tộc này chắc chắn là có độc rồi, bởi vì làm gì có ai đi khắc hoạ trận pháp truyền tống ở tổ địa giống với Nhân tộc ngươi chứ?

Hàm răng của bọn họ cắn đến khanh khách rung động, một vị lão tổ ở trong đó đã vì tức giận quá mức mà xuất thủ trực tiếp phá hủy cái Truyền Tống Trận này.

Sự thật đã bày ra trước mắt, cho nên không cần nghĩ cũng biết lần này bọn họ lại để đám Nhân tộc này chạy mất, quả thực là đáng giận mà.

Vốn dĩ cái chuyện lại lân nữa để đám Nhân tộc chạy mất đã dủ để khiến cho tâm tình của chúng lão tổ từ Cổ tộc phiền muộn không thôi rồi.

Bởi vì bọn họ đã bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, nhưng còn không đợi chúng lão tổ kịp nghĩ nhiều thì từ bên phía tổ địa đã truyền đến tin tức, nói là tổ địa đã bị tập kích.

"Ngươi nói gì?

Sau khi nhận được tin tức, sắc mặt của một tên lão tổ ở trong đó đã lập tức tối sâm lại, nhà mình lại bị trộm nữa sao? Còn mẹ nó dây dưa chưa kết thúc.

Chỉ là còn không đợi tên lão tổ này kịp hỏi thêm vấn đề gì, ở phía đối diện đã nhanh chóng không còn phản hồi, liên lạc cũng lập tức bị gián đoạn.

Không cần phải nói, đối phương chắc chắn là đã bị đanh chết rồi.

Sau khi biết được tin tổ địa của mình lại lần nữa bị Nhân tộc đánh lén, chúng lão tổ cũng hoàn toàn phát điên.

Mẹ nó trước đó đã đến đây một lần rồi, hiện tại còn tới nữa sao?

Trong giây lát, một tên lão tổ ở trong đó đã hét lớn.

"Không tốt, Khí Vận Kim Long...

"Mẹ kiếp."

Một chúng lão tổ của Cổ tộc đã không một chút do dự mà lắc mình một cái, sau đó lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Con Khí Vận Kim Long trước đó đã bị Nhân tộc lấy mất, hiện tại thật vất vả lắm thì bọn họ cũng có được một con nhỏ, mặc dù còn kém xa rất nhiều so với trước đây, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì, nếu nó lại bị Nhân tộc làm cho biến mất thì có lẽ sức mạnh từ khí vận của Cổ tộc bọn họ sẽ trở nên không còn.

Nhưng hiện tại, Nhân tộc tuyệt đối là cao thủ trong việc bố trí bẫy rập, mà toàn bộ những thứ này đều do Thánh địa Đạo Nhất mang đến.

Hơn nữa, theo quá trình nghiên cứu không ngừng, rất nhiều cường giả của Nhân tộc càng ngày càng thích thích cảm giác bố trí bẫy rập này.

Thật thoải mái, chẳng phải chúng lão tổ đã nói không đánh binh mà thắng là như thế này sao?

"Không cần để ý đến tài nguyên, tài nguyên dùng xong còn có thể lại đi đoạt."

Cuối cùng, chúng lão tổ còn cố ý nhắc nhở, tài nguyên là thứ mà Nhân tộc hiện tại không thiếu, cho dù có thiếu cũng có biện pháp lấy được.

Điều quan trọng nhất lúc này là phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu không bọn họ nhất định sẽ thực sự bị năm đại bá tộc khác ấn chết ở tổ địa, dù có bao nhiêu tài nguyên thì còn không phải vô cớ làm lợi cho người ta sao?

Sau khi quyết định kế hoạch, bước tiếp theo là chia ra hành động.

Tổng cộng có bốn đội, các lão tổ cấp Đại Đế của Tam đại Thánh địa sẽ mỗi người chỉ huy một chi, còn Khí Tổ sẽ dẫn dắt một chúng Luyện Khí Sư phụ trách khắc hoạ Truyền Tống Trận.

Diệp Trường Thanh tự nhiên là sẽ đi theo đám người Tề Hùng và Vân Tiên Đài.

"Vậy hành động đi.”

Sau khi ăn uống no đủ, mọi người đã tách ra tại chỗ, sau khi Nhân tộc ở phía bên ngoài nhìn thấy một màn này lại trở nên bối rối.

Tại sao lại bị tách ra nữa vậy? Đây là muốn làm gì?

Bọn họ hoàn toàn không hiểu chúng lão tổ và cường giả của nhà mình làm vậy là có ý gì, bởi vì loại tình huống trước mắt này...

Nhưng chẳng bao lâu sau, đông đảo Nhân tộc đã hiểu ra.

Bởi vì từ sau khi tách nhau ra, đông đảo Nhân tộc đã nhìn thấy, dọc theo đường đi này những tên cường giả này của nhà mình quả thực là đang tự buông thả mình.

Dọc theo đường đi kia chính là đi đến đâu thì bố trí bẫy rập đến đó, quả thực là phát ro mà.

"Cái này, cái này... Cũng nhiều bẫy rập quá rồi."

"Chết tiệt, ngay cả phù trận cũng lấy ra bố trí bay rập sao?"

Mà lần này, Nhân tộc đúng là đã nảy sinh ác độc, ngay cả phù trận và trận bàn cao giai gì đó đều không chút bủn xỉn nào mà đem ra hết.

Thậm chí là không sợ sẽ trực tiếp bị giết chết, dù sao cũng đã thành ra như vậy thì còn có gì tốt để cố ky nữa.

Cứ như vậy, đông đảo cường giả của Nhân tộc đã ách ra hành động và điên cuồng bố trí bây rập ở bên trong tổ địa.

Ngoài ra còn có đám người Khí Tổ cũng đang ngựa không ngừng vó mà khắc hoạ trận pháp.

Sau khi hoàn thành việc khắc họa một đám Truyền Tống Trận này xong, mọi người có thể dựa vào trận bàn trước đó được Khí Tổ đưa cho mà lập tức liên thông với các Truyền Tống Trận này.

Còn các chủng tộc khác vẫn hoàn toàn không biết gì vê hành động của Nhân tộc phía bên này, lúc này bọn họ vẫn đang nỗ lực hết sức để tìm kiếm tung tích của Nhân tộc, nhưng cũng có chỗ phát hiện.

Một đội cường giả của Cổ tộc có số lượng người không nhiều lắm, cũng chỉ có bốn người mà thôi.

Lúc này bọn họ đã tìm được khí tức mà Nhân tộc để lại, sau đó lại một đường truy tung đến đây.

"Không thể sai được, loại khí tức này càng ngày càng nồng đậm, những Nhân tộc này nhất định cách đó không xa."

"Chúng ta có cần phải thông tri cho lão tổ biết không?"

"Chờ xác định được vị trí của Nhân tộc đã rồi lại nói. Dù sao, chúng ta cũng không vội ra tay.

"Ừm"

Nhóm Cổ tộc này đã phải cực kỳ cẩn thận mà truy tìm khí tức suốt cả chặng đường này, hoàn toàn không dám có chút bất cẩn nào.

Dù sao bọn họ cũng không dám rực tiếp đi lên công kích Nhân tộc, bởi vì đó chính là tự tìm chất.

Nhưng mặc dù không gặp được Nhân tộc, nhưng ở trong đó lại có một tên cường giả của Cổ tộc hoàn toàn không chú ý đến dưới chân của mình, ngay tại một bước rơi xuống, phía trên mặt đất đã lập tức bộc phát ra một đạo ánh sáng của phù trận.

"Hả?"

Ánh sáng của phù trận chói lóa lập tức bùng nổ, khiến cho tên Cổ Tộc này sửng sốt trong giây lát, thậm chí là hắn còn chưa kịp phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ thấy ánh sáng cao vút tận trời kia đã hoàn toàn bao phủ lấy chính mình.

"Bay rập...'

"Đáng chết, chắc chắn là của đám Nhân tộc đê tiện đó."

"Đừng mẹ nó đáng chết nữa, hiện tại ta sắp chết rồi, đây mẹ nó là Phù trận cấp Thánh." "Cái gì?"

Ba tên Cổ tộc còn lại vẫn còn đang giận dữ chửi bới, nhưng cái tên Cổ tộc bị phù trận bao phủ này đã rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng.

Bởi vì mẹ nó đây không phải là phù trận bình thường, mà là phù trận cấp Thánh.

Tuy rằng tên Cổ tộc này cũng có tu vi cấp Thánh cảnh, nhưng phù trận và trận bàn cấp Thánh vẫn có thể tạo thành uy hiếp trí mạng cho hắn.

Đặc biệt ở khoảng cách gần như vậy, cộng với việc lại không có một chút phòng bị nào, cho dù có cứng rắn tiếp nhận, cho dù không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.

Cho nên lúc này hắn mới lập tức cầu cứu đồng bạn của mình, chỉ là sau khi nghe thấy thứ mà con hàng này đạp trúng lại là phù trận cấp Thánh, ba tên Cổ tộc còn lại hoàn toàn không có một tia do dự mà lập tức lựa chọn rút lui, tốc độ kia phải gọi là rất tuyệt vời.

“Cứu... Các ngươi mẹ nó chạy làm gì...

Hắn còn đang nghĩ đến việc nhờ đồng bạn tới chính mình, nhưng chỉ trong chớp mắt thì ba tên Cổ tộc kia đã trực tiếp chạy mất.

Chỉ để lại một mình tên Cổ tộc này đang đứng ngây người ở trong ánh sáng của phù trận.

Mẹ nó, chẳng lẽ không coi nghĩa khí ra gì sao?

"Nguy hiểm thật, thế mà là Phù trận cấp Thánh."

Trong khoảnh khắc ba tên Cổ tộc này chạy xa, bọn họ vẫn còn lô ra dáng vẻ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Nhân tộc này quả thực là có độc, ngay cả phù trận cấp Thánh mà cũng lấy ra bố trí bây rập? Chẳng lẽ các ngươi mịa nó là đốt tiền cũng không thấy hoảng sao?

Mặc dù Cổ tộc không biết luyện chế phù trận, nhưng bọn họ cũng biết giá cả của mỗi một tấm phù trận cấp Thánh của Nhân tộc đều cực kỳ xa xỉ.

Thậm chí là có rất nhiều tu sĩ của Nhân tộc, nếu có thể có được một tấm phù trận cấp Thánh, quả thực là sẽ dùng nó làm thành con át chủ bài cứu mạng.

Nhưng hiện tại, phù trận cấp Thánh quý giá như vậy, các ngươi lại mẹ nó dùng để bố trí bẫy rập thôi sao?

Hắn vừa dứt lời, một đạo ánh lửa phóng lên tận trời, phù trận bùng nổ, mà tên Cổ tộc bị bao phủ trong đó cũng trực tiếp trở thành không rõ sống chết.

Uy áp kinh khủng khiến cho ba tên Cổ tộc còn lại lại không nhịn được mà thối lui rất xa.

Sau khi ánh sáng của phù trận biến mất, lúc này ba người mới thận trọng bước về phía trước.

"Ngươi không sao chứ?"

Từ phía xa nhìn thấy có một vật thể đen nhánh, nhìn qua thì hình như là đồng bạn của chính mình, cho nên ba tên Cổ tộc này đã cẩn thận hỏi thăm.

Theo âm thanh, tên Cổ tộc bị đốt trọi này đã phải giãy giụa đứng lên, bởi vì vừa rồi hắn phải dùng hết toàn lực thì mới có thể bảo vệ được cái mạng.

Thế nhưng không có gì bất ngờ xảy ra khi hắn trực tiếp bị thương nặng, nhưng sau khi nhìn thấy ba tên đồng bạn không hề có một chút nghĩa khí nào, tên Cổ tộc này đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó run rẩy đi về phía trước rồi trong miệng còn nổi giận mắng.

"Vừa rồi các ngươi chạy làm gì?"

“Cái này... Cái đó....

"Ta hỏi các ngươi vừa rồi chạy làm gì?"

Trên mặt của hắn tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng vừa nói xong là cả người đã lập tức sững sờ nguyên tại chỗ, sau đó là dùng ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng mà nhìn xuống phía dưới chân của mình, cuối cùng chỉ thấy một đạo ánh sáng của trận pháp lập lòe.
Bình Luận (0)
Comment