Chương 762: Sao còn chưa lên hết
Chương 762: Sao còn chưa lên hếtChương 762: Sao còn chưa lên hết
Chương 762: Sao còn chưa lên hết
Bữa tối hôm đó vẫn là cơm chiên đơn giản như cũ, nhưng để đổi khẩu vị, Diệp Trường Thanh vẫn đặc biệt làm ra món cơm chiên ba vị.
Hương vị rất ngon, mà chúng đệ tử đều ăn đến vô cùng thoải mái. Mà cùng lúc đó đám người Dư Mạt và Hồng Tôn cũng đến.
"Ta nói này, tại sao Dư Mạt cũng có ở đây vậy, sao hôm nay các ngươi không ở đó dùng tiệc đi, tự nhiên chạy đến đây giành cơm ăn với chúng ta vậy?"
"Ăn cái rắm, bữa tiệc hôm nay nhường cho hai tên sư đệ kia của ta."
Nghe vậy, Dư Mạt bi phẫn mà nuốt một ngụm lớn cơm chiên ba vị kia vào bụng, không hài lòng nói.
Theo ý kiến của hắn, mặc dù yến hội rất ngon, nhưng dựa trên kinh nghiệm từ Bát Trân yến trước đó, một bàn thức ăn có lẽ chỉ đủ cho Vương Mãn và Nguyên Thương.
Vì để một buổi tối này không còn khó chịu như vậy, đám người Dư Mạt đương nhiên là phải ăn chút cơm chiên trước, ít nhất là nếu bọn họ ăn no rồi thì sẽ không còn cảm thấy khó chịu như vậy.
Nghe vậy, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì cũng gật đầu.
Hai người cũng biết tâm quan trọng của bữa tiệc rượu này đối với Đạo Nhất tông như thế nào, cho nên bọn họ không nói gì nữa.
Nhưng trong lúc ăn cơm, cả hai người cũng cảm thấy tò mò mà lên tiếng hỏi chuyện.
"Vừa hay nhân dịp buổi tối này, không bằng chúng ta cùng trao đổi kiến thức với nhau đi?"
Dù không ăn được nhưng qua xem mà đỡ nghiện được cũng tốt chứ sao, nhìn xem yến hội do Cơm Tổ làm ra rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào.
Cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy yến hội của Diệp Trường Thanh, cho nên hai người mới cảm thấy rất tò mò như vậy, không ăn được nhưng được xem qua cũng tốt.
Nghe vậy, đám người Dư Mạt cũng không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì ngay cả bản thân mình cũng không được ăn, cho dù có ăn thì nhất định là ăn không đủ no, muốn đi xem cũng được, dù sao thì tất cả mọi người cũng chỉ có thể xem mà không được ăn thôi mà.
Rất nhanh, sau bữa tối, rất nhiều đệ tử của Đạo Nhất tông lần lượt rời đi, mà một đám tu sĩ cũng nước mắt lưng tròng mà rời khỏi phủ Thành chủ.
Một đám súc sinh, mấy ngày rồi, đã mấy ngày rồi, một ngụm canh cũng không thể uống, có cần phải nhẫn tâm như vậy sao?
Khoảng thời gian đã từng được cơm bưng nước rót kia đâu? Chẳng lẽ nó thực sự đã một đi không trở lại rồi sao? Tại sao chính mình lại không phải là đối thủ của đám đệ tử của Đạo Nhất tông chứ? Chết tiệt.
Tâm lý của một đám tu sĩ này có thể nói là cảm xúc lẫn lộn, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
Sau khi mọi người rời đi, một chiếc bàn lớn cũng đã sớm dược chuẩn bị xong ở trong sân sau.
Cái bàn này phải lớn hơn cái trước đó rất nhiều, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đi theo sau Dư Mạt và bọn người Tê Hùng thấy vậy thì tò mò hỏi.
"Ta con mẹ nó, Dư Mạt đạo hữu, cũng đâu cần phải chơi cái bàn quá mức như vậy đâu?”
Nghe vậy, đám người Dư Mạt cũng sửng sốt, bởi vì lúc chế tạo Bát Trân yến trước đây không có cái bàn nào lớn như vậy cả? Khoa trương như vậy sao?
Nhưng tất cả mọi người vẫn phải mang bộ mặt chê cười rồi nói.
"Dù sao cũng là tiệc rượu, cho nên nhất định phải khiến bau không khí này tốt một chút."
Đám người Dư Mạt vẫn đang nhìn từ góc độ của Bát Trân yến mà đánh giá Khổng Phủ yến này, mặc dù Bát Trân yến trước đó có rất nhiều món ăn, nhưng chúng lại hoàn toàn không thể so sánh với hơn 190 món của nhất đẳng Khổng Phủ yến này.
Chỉ có thể nói là sự chênh lệch giữa hai bên thực sự là múa rìu qua mắt thợ*, khó trách hệ thống chỉ đưa ra số tiền cho một bàn.
Đám người Dư Mạt của lúc này vẫn còn không biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Theo thời gian trôi qua, Vương Mãn và Nguyên Thương đã ngôi vào vị trí.
Hai người đang ngồi ngay ngắn ở phía trước chiếc bàn lớn, khiến cho nó dường như lộ ra sự rỗng tuếch của toàn bộ cái bàn. Lúc Vương Mãn nhìn thấy đám người Dư Mạt ở bên cạnh thì có chút đỏ mặt.
Sư huynh, hay là các ngươi cũng tới đây luôn đi?”
Vương Mãn quả thật là có chút xấu hổ, tiệc rượu mà, ai mà không trông đợi chứ, nhưng hiện tại cái bàn này lại lớn như vậy, nhưng lại chỉ có hắn và Nguyên Thương ngồi ở trên bàn, thật sự là có chút ngượng ngùng.
Huống chỉ, trước đó hai người còn đều không có đột phá đến Đế cảnh, cho nên hiện tại vẫn cảm thấy rất áy náy.
Thế nhưng đối với cái này, Dư Mạt lại tức giận trả lời.
"Xem ra hôm nay hai người các ngươi có thể ăn đến toét miệng rồi, tốt nhất là có thể đột phá, nếu không thì ta sẽ lộng chết các ngươi."
Bản thân mình không thể ngồi vào bàn này là vì cái gì, còn không phải là do hai người này không có manh mối gì sao?
Mẹ kiếp, đứng ở đây thôi mà đã không thể chịu nổi rồi, lên đó ngồi vào bàn chẳng phải là gấp đôi cực hình sao?
Nếu đã quyết định lần này phải nhịn đau mà bỏ những thứ yêu thích, chỉ vì để cho hai người bọn họ đột phá, cho nên Dư Mạt tự nhiên sẽ không khiến chính mình cảm thấy khó chịu.
Vương Mãn và Nguyên Thương cũng biết trong lòng của Dư Mạt đang nghĩ gì, trong lòng của bọn họ cũng vô cùng cảm động, từng người một nghiêm túc nói.
"Sư huynh yên tâm. Sau bữa cơm tối này, hai chúng ta nhất định sẽ đột phá, nếu không chúng ta tình nguyện tự sát."
Thịnh yến Yêu Đế cũng được ăn, tiệc rượu cũng được ăn, nếu vẫn không thể đột phá, vậy thật mẹ nó có thể tìm khối đậu hũ nào đó đâm chết mình đi là được rồi.
Nghe vậy, Dư Mạt nghiến răng gật đầu.
"Điều đó là tốt nhất."
Chính mình đều đã hy sinh nhiều như vậy, nếu như hai người các ngươi lại không thể đột phá, vậy thì thật đúng là muốn tức chết người.
Nếu muốn bàn về việc Đạo Nhất tông làm thế nào để chứng minh tình nghĩa giữa các sư huynh đệ với nhau, vậy thì không hề nghi ngờ chính là ăn cơm.
Đưa cho bát cơm bình thường cho thì đã là hết tình hết nghĩa rồi, càng đừng nói đến chuyện, lần này Dư Mặc Nhiên tổ chức một bữa tiệc yến tốt như vậy, tình nghĩa ở trong đó đương nhiên là không cần phải nói.
Có thể nói, Dư Mạt có thể có được một loại giác ngộ như vậy, thực sự khiến người ta khóc tức tưởi.
Ngay cả Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì ở bên cạnh cũng cảm thấy khâm phục, đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ăn của Đạo Nhất tông nữa, cái này phải hy sinh nhiều tới mức nào thì mới có được giác ngộ như vậy.
Khi Dư Mạt vừa dứt lời, các nữ đệ tử Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao và Triệu Nhu cũng tu mình mang thức ăn lên bàn.
Chỉ là sắc mặt của chúng nữ tử này đều có chút cổ quái, đặc biệt là sau khi nghe nói về tình thâm nghĩa trọng của sư thúc tổ Dư Mạt thì càng là như vậy.
Bọn họ chỉ hy vọng đợi chút nữa sư thúc tổ Dư Mạt sẽ không cảm thấy hối hận.
Khi các món ăn được dọn lên bàn, lúc nhìn thấy những món ăn ngon với đủ màu sắc và hương vị này, Dư Mạt, Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì và bọn người Tê Hùng đều vô thức mà nuốt nước bọt.
Mẹ nó nhìn ngon quá, vốn dĩ ngày thường ba bữa cũng đủ hấp dẫn rồi, nhưng so với tiệc rượu ở trước mắt này quả thực là không cùng đẳng cấp.
"Dư Mạt đạo hữu, đây là chính là tiệc rượu của Đạo Nhất tông ngươi sao?"
"Đó là đương nhiên.” Dư Mạt nuốt một ngụm nước bọt, một mặt giấy giụa mà trả lời.
Hắn đã từng nếm qua Bát Trân yến, đương nhiên là biết rất rõ tiệc rượu này khác với thường ngày như thế nào.
Ở trong đó không chỉ là bởi vì nguyên liệu nấu ăn được hệ thống ban thưởng không gì sánh được, mà còn bởi vì Diệp Trường Thanh đã dốc toàn lực để tổ chức bữa tiệc rượu này.
Huống chi, Khổng Phủ yến lần này cũng chỉ có một bàn, cho nên Diệp Trường Thanh càng làm tốt hơn, càng dốc toàn lực hơn.
Cho nên sự chênh lệch này so với một ngày ba bữa của ngày thường, đương nhiên là rất lớn rồi.
Nói trắng ra là, lúc Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì nhìn mấy món ăn được bày ra trước mặt này, bọn họ đều cảm thấy thứ này chỉ có hơn chứ không kém so thịnh yến Yêu Đế trước đó.
Tiếng nuốt nước bọt dạt dào.
Về phần Vương Mãn và Nguyên Thương, cảm giác tội lỗi trước đó cũng bởi vì đồ ăn ở trước mắt này mà đã tiêu tan từ lâu.
Sau đó còn làm bộ nói một câu với Dư Mạt.
"Sư huynh, vậy chúng ta bắt đầu đi đây?"
"Ăn đi ăn đi, đừng nói nhảm."
"Vậy chúng ta không khách khí nữa."
Bọn họ còn không đợi món ăn đã được dâng lên đủ, hai người bọn họ đã bắt đầu ăn một cách say sưa, còn đám người Dư Mat ở bên cạnh khi nhìn cảnh này thì deu chảy nước miếng, mẹ nó, thật sự là rất muốn ăn một miếng.
Còn bọn người Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao và Triệu Nhu vẫn đang mang thức ăn lên không ngừng.
Không lâu sau, năm sáu mươi món ăn đã được dọn lên bàn, Vương Mãn và Nguyên Thương ăn đến miệng chảy cả mỡ, Thánh chủ Vân La thấy các nàng vẫn còn chưa có dừng lại thì nghi ngờ hỏi.
"Còn chưa lên hết sao? Rốt cuộc thì cái tiệc rượu này có tổng cộng bao nhiêu món vậy?"