Chương 763: Mẹ Nó Đừng An Nữa
Chương 763: Mẹ Nó Đừng An NữaChương 763: Mẹ Nó Đừng An Nữa
Chương 763: Mẹ Nó Đừng An Nữa
Nhìn năm mươi, sáu mươi món ăn lần lượt được mang lên, nhưng bọn người Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, Triệu Nhu vẫn không có dấu hiệu dừng lại, không chỉ có Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì, mà ngay cả bọn người Dư Mạt, Tê Hùng cũng cảm thấy có chút bối rối.
Bát Trân yến trước đây không có nhiều món như vậy mà?
"Kỳ lạ, tình huống gì đây?"
Hồng Tôn buồn bực nói, bởi vì cho tới tận bây giờ, trong lòng mọi người vẫn cho rằng bữa tiệc rượu này vẫn giống như bữa Bát Trân yến của trước đó.
Nhưng mọi người vẫn có chỗ không biết, tiệc rượu lần này là nhất đẳng Khổng Phủ yến, hơn nữa bên phía hệ thống chỉ đưa ra yêu cầu có một bàn.
Sau đó, bọn người Liễu Sương và Lục Du Du mới thực sự bắt đầu đưa món chính lên.
Vịt tiên gì đó, hải sâm thượng hạng, vây cá mập nhỏ, than củi trong tuyết, thịt khô ngoài cửa, cá mè trong giỏ hoa, một màn đậu phụ...
Bọn chúng lần lượt được đặt lên bàn, mà điều này làm cho đám người Dư Mạt nhìn đến trợn tròn mắt.
Đây mẹ nó là món gì vậy? Sao nhìn nó thơm quá vậy, khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
"Cái này, cái này... Cái này không giống với yến hội lần trước."
"Không những chỉ có từng đó, mà hình như còn thơm hơn."
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới nhận ra, đây hoàn toàn không phải là bữa tiệc rượu trước đó.
Tiệc rượu lần này so với cái trước đó càng xa hoa hơn, khó trách Trường Thanh tiểu tử chỉ chuẩn bị có một bàn.
Mà lúc này Vương Mãn và Nguyên Thương cũng đã sớm ăn đến quên cả trời đất, hoàn toàn coi như không nhìn thấy bọn người Dư Mạt, Tê Hùng đang đứng ở bên cạnh.
Đũa ở trong tay hai người đều đã không kịp dùng, bọn họ lập tức bắt đầu dùng tay để ăn, ăn đến mức cứ gọi là thoải mái.
Nhìn thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của hai người. Mặc dù bọn người Dư Mạt và Te Hùng đã chuẩn bị từ lâu, cũng đã cố gắng hết sức để kiêm chế, nhưng lúc này vẫn bị sự thèm thuồng làm cho nuốt nước bọt không thôi.
Món này trông ngon thật, tại sao lại thơm như vậy chứ?
"Chết tiệt, rốt cuộc thì có tổng cộng bao nhiêu món chứ?” Nhìn đám người Liễu Sương và Lục Du Du vẫn đang mang thức ăn lên không ngừng, mà điều này khiến cho đám người Dư Mạt quả thực là muốn phát điên lên luôn rồi.
Có lẽ phải lên đến hàng trăm món ăn rồi, một chiếc bàn khổng lồ ban đầu cũng đã sớm được mang lên đến đầy ắp, nhưng có vẻ như bọn người Liễu Sương không hề có ý định dừng lại.
"Sư thúc, ta có chút chịu không nổi nữa rồi."
Te Hùng nói với vẻ mặt chật vật, Dư Mạt nghe vậy nhưng không trả lời, bởi vì hắn của hiện tại cũng giống như vậy.
Nhìn thấy số lượng đồ ăn ngày càng ít đi, khiến cho Dư Mạt có một loại cảm giác nhịn không được mà muốn tiến lên cướp lấy.
Về phần Vương Mãn và Nguyên Thương, trong lúc ăn nhất đẳng Khổng Phủ yến của Diệp Trường Thanh, tu vi cả đời của bọn họ cũng tăng lên không ngừng.
Lúc này Vương Mãn đang ăn uống thả cửa thì đột nhiên cảm thấy ở bên trong cơ thể của mình có một sự xao động muốn đột phá, khiến cho hắn lập tức sững sờ, sau đó hưng phấn là một mặt hưng phấn mà nhìn về phía Nguyên Thương.
Còn Nguyên Thương đương nhiên là biết ý của Vương Mãn, bởi vì hắn cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ là Vương Mãn còn chưa kịp mở miệng, Nguyên Thương đã dùng linh lực truyền âm để nói trước.
"Cam miệng."
"Hả? Sư huynh làm vậy là có ý gì?"
"Ngươi còn muốn ăn cơm nữa không?"
"Muốn."
"Vậy thì chịu đựng đi.'
"Tại sao?”
Vương Mãn cảm thấy có chút không hiểu, vì để có thể đột phá Đế cảnh mà hai người bọn họ đã phải vắt hết óc suy nghĩ, dốc hết toàn lực, cuối cùng thì hiện tại hắn cũng đã có sự xao động muốn đột phá, mà đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao còn phải nhịn nữa chứ?
Trước sự khó hiểu của Vương Mãn, Nguyên Thương lại lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy kẻ ngốc.
Hiện tại bọn họ muốn đột phá Đế cảnh đã là chuyện chắc như định đóng cột, nhưng nếu thật sự đột phá, hai người bọn họ mẹ nó còn có cơ hội để ăn sao? Rõ ràng là không thể.
Vì vậy, lựa chọn khôn ngoan nhất chính là kìm hãm mọi thứ, chờ ăn hết lại nói, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy bầy sói ở xung quanh đang dòm ngó sao?
"Chịu đựng một chút đi, trên bàn có nhiều món như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn ăn nữa sao?"
"Muốn."
"Vậy thì đừng nói nhảm nữa, ăn nhanh đi."
Sau khi nghe Nguyên Thương nói như vậy, Vương Mãn cũng nhanh chóng phản ứng lại, đúng vậy, một cơ hội như vậy cũng không nhiều, hơn nữa trên bàn tiệc rượu này thật sự là có hơn trăm món ăn, mỗi một món đều thuộc loại cực phẩm, mà một cơ hội tốt như vậy thì cũng không biết lần sau sẽ phải đến khi nào nữa.
Ha ha, hiện tại hai người cũng không chút do dự mà lập tức ăn uống thỏa thích.
Về phần cảm giác xao động muốn đột phá ở trong cơ thể kia, nó đã bị hai người bọn họ gắt gao áp chế.
Ngay từ đầu, bọn người Dư Mạt, Tề Hùng thật đúng là không nhìn ra cái gì, hơn nữa còn là do đang cảm thấy thèm muốn chết, nhưng vì để hai người bọn họ có thể đột phá, cho nên mọi người đều cố gắng hết sức để chịu đựng.
Mà hiệu quả của yến hội do Diệp Trường Thanh làm ra thì khỏi phải nói.
Huống chỉ bàn tiệc rượu này chỉ có hai người bọn họ cùng ăn, khiến cho sự thôi thúc của đột phá ở trong cơ thể bọn họ cũng càng lúc càng nồng đậm.
Thời gian trôi qua, khiến cho cả hai dần có chút áp chế không được nữa.
Mà linh lực ở trong cơ thể của hai người bọn họ trước khi đột phá cũng đã có dấu hiệu bạo loạn, không chịu sự khống chế mà bắt đầu bộc phát ra ngoài.
Đám người Dư Mạt, Tê Hùng, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì vẫn luôn không nhận thấy được có cái gì không đúng, lúc này cũng đều đã nhanh chóng nhận thức sâu sắc về linh lực đang bạo động của bọn họ.
Dù sao thì với khoảng cách gần như vậy, rất dễ bị mọi người phát hiện.
"Hả? Đây là dấu hiệu đột phá mà?"
Thánh chủ Vân La lên tiếng trước, nghe vậy, ánh mắt của mọi người cũng đều đổ dồn về phía Vương Mãn và Nguyên Thương.
Linh lực dao động này đúng là truyền ra từ hai người bọn họ, nếu nói như vậy thì hai người bọn họ thật sự có thể đột phá từ lâu rồi?
Thân là sư huynh đệ, bọn họ đương nhiên hiểu rất rõ tính tình của nhau, chỉ trong tích tắc, Dư Mạt đã đoán được âm mưu ở trong lòng của hai người.
Hắn lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, trực tiếp nghĩ đến việc xông tới bàn, tức giận nói.
"Đừng mẹ nó ăn nữa, có thể đột phá thì mau chóng đột phá đi."
Trên bàn có hơn một trăm món ăn, nhưng lại bị hai người bọn họ trực tiếp ăn hơn một nửa, cho nên phần còn lại đương nhiên Dư Mặc không thể chắp tay nhường cho người khác, mẹ nó lão tử ở bên cạnh đã thèm đến chảy cả nước miếng, các ngươi đều đã có thể đột phá, còn mẹ nó ăn cái gì nữa?
Đối mặt với Dư Mạt đột nhiên tức giận, Vương Mãn và Nguyên Thương cũng sững sờ, nhưng sau đó liên biện giải cho mình.
"Sư huynh, chúng ta còn chưa đột phá, phải ăn nhiều một chút đi, ăn thêm một chút nhất định có thể đột phá."
"Biến đi."
Sự dao động linh lực không thể kiểm soát vừa rồi khiến Dư Mạt chắc chắn rằng hai kẻ này có thể đột phá đến Đế cảnh vào bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ vẫn cố tình áp chế nó.
Mục đích là để có thể ăn thêm hai miếng nữa.
Giờ này khắc này, làm gì có chuyện Dư Mat sẽ cho bọn họ cơ hội, chộp lấy nửa con vịt còn lại, trực tiếp gặm.
"Các ngươi mẹ nó còn là sư huynh đệ sao, mẹ kiếp, không có nghĩa khí."
"Sư huynh, bỏ áp chế đi, chúng ta cách đột phá chỉ kém có một miếng vịt này thôi."
"Kém muội muội ngươi."
Hai con chó xấu không có điểm dừng, toàn thân chỉ có một bụng ý nghĩ xấu, mẹ nó xấu hổ thay mình còn phải đứng ở bên cạnh chịu đựng.
Đây là tiệc rượu, nếu là đồ ăn bình thường, mình có thể cho qua, nhưng tiệc rượu này mẹ nó sao có thể dung thứ?
Dư Mạt ôm hận mà cắn một miếng thịt vịt lớn, sau đó trong lòng cũng cảm thấy bất bình mà mắng.
Hương vị bá đạo của vịt tiên xông vào miệng lập tức bùng nổ, khiến cho Dư Mạt ngây ngẩn cả người.
Mịa kiếp, cái mùi này?
Mặc dù Dư Mạt đã từng ăn qua không ít đồ ăn được làm từ tay nghề của Diệp Trường Thanh, vốn dĩ là không nên có biểu hiện như vậy, nhưng hiện tại mùi vị này vẫn lập tức khiến hắn phát cuồng.
Vì hương vị này, nó ngon hơn rất nhiều so với đồ ăn thông thường.
Dư Mạt đã không còn biết phải diễn tả nó bằng lời như thế nào, lúc này chỉ biết há miệng lớn mà bắt đầu ăn.
Lúc Dư Mạt vô tình nhìn thấy Vương Mãn và Nguyên Thương vẫn đang ăn tiệc, hắn lập tức tức giận quát.
"Mẹ nó đừng ăn nữa, để lại một ít cho ta."