Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 75 - Chương 764: Nhịn Hết Cho Ta

Chương 764: Nhịn hết cho ta Chương 764: Nhịn hết cho taChương 764: Nhịn hết cho ta

Chuong 764: Nhin het cho ta

Cả bàn đồ ăn đều đã bị hai con súc sinh này ăn hơn một nửa, hiện tại mịa nó còn ở nơi đó ăn như điên, khiến cho Dư Mạt xem đến khóe miệng quất thẳng tới.

Mà quan trọng nhất là, các ngươi mịa nó rõ ràng là đã có thể đột phá, vậy mà còn dám áp chế mạnh mẽ? Chẳng lẽ lương tâm của các ngươi bị chó ăn hết rồi sao?

Với sự gia nhập của Dư Mạt, bọn người Tề Hùng, Hồng Tôn đương nhiên là không thể chịu đựng được nữa, bọn họ lần lượt bước lên, bắt đầu tranh giành điên cuồng.

Thấy vậy, hai người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì làm gì còn chỗ nào có thể nhịn được nữa, cũng tham gia chiến trường giống như thế.

"Mẹ kiếp, đây là yến hội của Đạo Nhất tông, hai người các ngươi tới đoạt cái gì?"

"Ai, có gì khác nhau đâu, tất cả mọi người đều là đạo hữu của nhau mà."

"Đúng vậy, đúng vậy, đều là Nhân tộc, đương nhiên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.'

"Biến đi."

"Đừng ép ta vận dụng tu vi."

Dù sao thì tu vi của Thánh chủ Vân La cùng Thánh chủ Dao Trì đều là cấp Đại Đế, muốn hai người muốn cướp đoạt, mọi người tự nhiên là không có lựa chọn nào khác.

Cuối cùng là trong lúc nhất thời, trên bàn ăn là một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều không thèm quan tâm đến hình tượng của mình mà bắt đầu lao vào cắn xé điên cuồng.

Hương vị của bữa tiệc rượu này thực đúng là nghịch thiên mà, thậm chí nó còn ngon hơn so với những bữa ăn bình thường.

"Ô ô ô, bữa tiệc rượu này sao lại ngon như vậy chứ?"

Thánh chủ Vân La ăn đến mức muốn khóc lóc thảm thiết.

Hơn một trăm món ăn ban đầu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đều đã bị mọi người đoạt sạch không còn một mảnh.

Trên bàn ăn bày ra một đống hỗn độn, Dư Mạt tức giận mà trừng mắt nhìn về phía Vương Mãn, Nguyên Thương, sau đó quát lớn.

“Còn không mau di đột phá."

"Ừ ừ"

Hai người nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn mà gật đầu, nhanh chóng trở về phòng của mình, bắt đầu bế quan đột phá.

Thực ra thì vừa rồi hai người cũng đã có cảm giác đột phá, cho nên đối với lần đột phá này, hai người có thể nói là tràn đầy tự tin. Nói đùa cái gì vậy, lúc trước là thịnh yến Yêu Đế, lúc này là một bàn tiệc rượu lớn, nếu như còn không có cách nào có thể đột phá, nói thật là gặp quỷ rồi.

Một bữa cơm, mọi người ăn đến mức vô cùng thoải mái, cho dù có nói gì đi nữa thì mọi người đều ăn đến sảng luôn rồi.

Về phía Diệp Trường Thanh, đương nhiên là hắn cũng giữ lại một ít cho mình, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh ăn.

Nữ nhân của mình, nói cái gì thì cũng phải được nếm thử.

Có thể nói, hiện tại người hạnh phúc nhất Đạo Nhất tông chính là Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh.

Từ khi đi theo Diệp Trường Thanh, hai nữ nhân này đã không còn biết giành giật đồ ăn là gì, dù sao Diệp Trường Thanh cũng sẽ để lại đồ tốt cho các nàng.

Một đêm trôi qua cũng không có chuyện gì đặc biệt, sáng sớm hôm sau lại xảy ra một trận tranh giành dã man vô nhân đạo, cuối cùng vẫn là đệ tử của Đạo Nhất tông mang theo vẻ mặt hưng phấn mà xông vào phòng bếp, bắt đầu ăn sáng.

Về phần nhóm tu sĩ thì dĩ nhiên là trông mòn con mắt, khóc không ra nước mắt rồi.

Đám người Dư Mạt cũng vừa ăn bánh bao thịt lớn, vừa uống sữa đậu nành thơm ngon và ngọt ngào.

" Hai vị sư thúc còn chưa đột phá được nữa sao?"

Lúc này Tê Hùng cảm thấy có chút lo lắng hỏi, mặc dù hôm qua cướp về thì có cướp thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lo lắng về vấn đề đột phá của Vương Mãn và Nguyên Thương, dù sao đây cũng là đại sự liên quan đến sự tồn vong của Đạo Nhất tông.

Nhưng Dư Mat lại tỏ ra không thèm chú ý mà nói ra.

"Yên tâm đi, hôm qua là do hai cái lão gia hỏa này cố ý áp chế xúc động đột phá, lân này tuyệt đối không có vấn đề gì đâu."

Dư Mạt vừa nghĩ đến sự quỷ quyệt của hai lão già này là đã hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng bọn họ đã có thể đột phá, nhưng mẹ nó còn cố ý áp chế, ta mẹ nó là sư huynh của các ngươi đấy.

Tê Hùng nghe vậy thì gật nhẹ đầu, sau đó trong lòng của hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể nắm chắc đột phá là được rồi.

Bởi vì Vương Mãn và Nguyên Thương đều không có xuất hiện trong cả bữa sáng và bữa trưa, quả thật là đang bế quan.

Mãi cho đến sau buổi cơm trưa, trên bầu trời của Vạn Yêu quan đột nhiên bắt đầu ngưng tụ những đám lôi vân dày đặc, đồng thời ở trong phủ Thành Chủ cũng xuất hiện hai luông uy áp đáng sợ phóng lên bầu trời. "Thật sự đột phá rồi sao?"

Lúc cảm nhận được hai cỗ uy áp này, cả Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đều giật cả mình, chẳng lẽ Đạo Nhất tông đã thật sự thành công rồi sao?

Nếu mà như vậy thì Đạo Nhất tông đã nắm giữ ba tôn Đại Đế rồi.

Mặc dù bọn họ đều đã tiến vào Đế cảnh, bao gồm cả Dư Mạt ở bên trong thì đều là Đại Đế nhập môn, nhưng vẫn có một sự chênh lệch nhất định so với ba vị lão tổ cấp Đại Đế ở Thánh địa Kình Thiên kia.

Nhưng thành thật mà nói, Đạo Nhất tông hiện giờ quả thực là đã có thể tự thân chống lại Thánh địa Kình Thiên.

Bởi vì cho dù mới chỉ là Đại Đế nhập môn, nhưng sự tồn tại vê sinh mệnh lực của Đại Đế rất mạnh, nếu dưới tình huống một chọi một, cho dù có cao hơn hai cái cảnh giới nhỏ thì cũng cực kỳ khó có thể đơn thương độc mã mà giết chết sự tồn tại của một Đại Đế.

Không thấy ngay cả Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì, nếu bọn họ muốn giết chết Thánh chủ Kình Thiên thì cũng phải ác chiến trong ba ngày ba đêm mới làm được.

Huống chỉ là còn có sự chuẩn bị trước đó nữa.

Cho nên dưới tình huống một chọi một bình thường, nếu muốn giết chết một tôn Đại Đế thì hầu như không có khả năng.

Nói cách khác, cho dù tu vi của ba người Dư Mạt có thể không bằng cường giả Đại Đế có nhãn hiệu lâu đời, nhưng nếu bọn họ cẩn thận đọ sức thì cái đó hoàn toàn có thể làm được.

Kể từ đó, Thánh địa Kình Thiên muốn đối phó Đạo Nhất tông cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hai người Vương Mãn và Nguyên Thương đã đột phá thành công, cho nên bọn người Dư Mạt và Tê Hùng cũng lập tức chạy tới nơi ở của bọn họ trước.

"Hai người chúng ta sắp phải độ kiếp rồi."

Lúc này hai người Vương Mãn và Nguyên Thương đã sải bước lớn ra khỏi gian phòng, bởi vì lôi kiếp đã xuất hiện, chính vì thế mà hai người bọn họ đương nhiên là không thể vượt kiếp ở Vạn Yêu quan được.

Nếu không, lôi kiếp của Đại Đế sẽ hủy diệt toàn bộ Vạn Yêu Quan.

Đối với cái này, bọn người Tề Hùng không nói gì, nhưng Dư Mạt dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức mở miệng nói.

"Đợi một chút."

Hả?

Nghe vậy, hai người lộ ra vẻ mặt quái dị mà nhìn về phía Dư Mạt, đợi một chút sao? Hiện tại chúng ta mịa nó sắp độ kiếp, ngươi cho là đang đi j sao? Còn đợi một chút nữa? Lôi kiếp đã ở ngay trên đỉnh đầu, còn chờ cái rắm mà chờ.

Trong mắt của hai người tràn đầy oán hận, chẳng lẽ là bởi vì tiệc rượu của ngày hôm qua sao? Nhưng ngươi mịa nó phải phân rõ nặng nhẹ, đây là độ kiếp, ngươi cho rằng đây là chuyện để đùa giỡn sao.

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy u oán và cái nhìn chăm chú của hai người Vương Mãn và Nguyên Thương, Dư Mat lại biu môi mắng.

"Các ngươi mịa nó đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ cảm thấy nếu đã có lôi kiếp Đế cảnh, hẳn là không nên lãng phí."

Hả?

"Sau thế, chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn lôi kiếp sao?"

Nguyên Thương lộ ra vẻ mặt khó chịu mà nói.

"Cút đi, ta muốn nói là đưa cái này tới Thánh địa Kình Thiên, hai đạo lôi kiếp Đế cảnh này cũng đủ để bọn hắn uống một hớp."

Mẹ kiếp...

Nghe Dư Mạt nói như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, những cái khác khoan hãng nói, cho dù là cường giả cấp Đại Thánh, nếu chẳng may đụng phải lôi kiếp, không nói chạm vào là chết ngay, nhưng cũng tuyệt đối là sẽ bị trọng thương.

Thánh giả kia thì càng không cần phải nói, bất kỳ một đạo lôi kiếp nào cũng có thể trực tiếp oanh bọn họ thành cặn bã.

"Tốt, ý tưởng này rất hay."

"Tốt tốt."

Mọi người rất tán thành, nhưng Vương Mãn và Nguyên Thương lại trưng ra vẻ mặt tràn đầy đắng chát, khó chịu nói.

"Sư huynh, ngươi cho rằng lôi kiếp này là cái gì, chuyện này có thể nhịn nổi sao?"

"Mẹ kiếp, ngày hôm qua khi ngươi cưỡng chế không chịu đột phá, lúc đó sao ngươi nhịn được? Đừng nói nhảm nữa, nhịn cho ta."

"Ta...

Ngươi cho rằng là đang nín cứt sao? Cái này mịa nó là lôi kiếp, làm sao mà nhịn được?

Nhưng Dư Mat hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội phản bác, lập tức dẫn hai người ra khỏi Vạn Yêu quan, trên đường thì thuận tiện liên hệ với Thánh chủ Vân La để hỏi về vị trí hiện tại của Thánh địa Kình Thiên luôn.

Với mạng lưới tình báo của Thánh địa Vân La, việc biết được vị trí của Thánh địa Kình Thiên vào lúc này dĩ nhiên là cực kỳ đơn giản, hơn nữa nguyên cả một đoạn đường này bên phía Thánh địa Kình Thiên cũng chưa từng nghĩ đến việc che giấu nó.
Bình Luận (0)
Comment