Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 76 - Chương 765: Lôi Kiếp Thật Lớn

Chương 765: Lôi kiếp thật lớn Chương 765: Lôi kiếp thật lớnChương 765: Lôi kiếp thật lớn

Chương 765: Lôi kiếp thật lớn

Dư Mạt, Vương Mãn, Nguyên Thương, ba người họ thẳng tiến đến nhóm tỉnh hạm ở Thánh địa Kình Thiên.

Ý tưởng của Dư Mạt rất đơn giản, có tiện nghỉ mà không chiếm thì chính là tên khốn kiếp, dù sao đây cũng là lôi kiếp Đế cảnh, cho nên không thể lãng phí.

Kể từ lần trải nghiệm qua uy lực của lôi kiếp Đế cảnh ở Thập Vạn Đại Sơn trước đó, Dư Mạt đã cảm thấy nó rất thú vị.

Nghĩ nhớ ngày đó khi mình chỉ mới vào Đế cảnh, nếu không phải nương tựa theo sức mạnh của lôi kiếp Đế cảnh, sợ là không có khả năng làm Thánh chủ Kình Thiên chạy trối chết.

Cho nên, nhân lúc lần này có đồng thời hai đạo lôi kiếp Đế cảnh, nhất định không thể lãng phí.

"Sư huynh, đã tới chưa? Ta sắp nhịn hết nổi rồi."

Ba người chạy một đường, nhưng lúc này vẻ mặt của Vương Mãn và Nguyên như bị táo bón mà nói.

Lôi vân ở trong đỉnh đầu càng lúc càng dày, phảng phất có thể tùy thời chém xuống.

Nghe vậy, Dư Mạt tức giận nói.

“Nhịn đi, lập tức tới ngay, còn một triệu dặm nữa là tới.'

"Cái quái gì thế này?"

Vẫn còn xa tận một triệu dặm nữa sao? Nghe thấy lời này, cả Vương Mãn và Nguyên Thương lập tức sửng sốt, cái này mịa nó làm sao chịu được?

"Ta nói trước, kìm nén lại cho ta, các ngươi mà dám bổ xuống là sau này đừng hòng ăn cơm, đây chính là cơ hội tốt ngày năm có một."

Nếu như bọn họ dám lãng phí lôi kiếp này, Dư Mạt thật muốn tự tử cho xong.

Khoảng cách trăm vạn dặm nhìn thì có vẻ rất xa, nhưng với tu vi Đế cảnh của cả ba người, thực ra thì muốn đến nơi đó cũng không cần quá nhiều thời gian.

Ở phía bên kia, Thánh địa Kình Thiên hoàn toàn không nhận ra được sự nguy hiểm đang đến gần mình.

Nói cách khác, theo quan điểm của họ, Đạo Nhất tông hoàn toàn không có khả năng chủ động tấn công.

Nói đùa cái gì vậy, đối mặt với Thánh địa, Đạo Nhất tông không chạy trốn thì đã coi là tốt lắm rồi, lại còn dám chủ động chạy đến đây sao? Cho nên đối việc ba người kia sắp tới, Thánh địa Kình Thiên có thể nói là không có một chút đề phòng nào.

Trên một chiếc tinh hạm khổng lồ cầm đầu, lúc này ba tên lão tổ cấp Đế cảnh của Thánh địa Kình Thiên đang ngồi uống rượu và trò chuyện với nhau.

"Sư huynh, phía sau vẫn luôn có ba cái đuôi đang đi theo."

Dọc theo con đường này, tình báo của các thế lực lớn ở Trung Châu vẫn luôn không gần cũng không xa mà theo sát phía sau, nhưng đối với cái này thì một tên lão tổ ở trong đó lại cười lạnh.

"Thì để bọn hắn đi theo đi, đây không phải là kết quả mà chúng ta muốn sao?"

Bọn họ không có định đuổi đi, bởi vì vừa hay có thể dùng miệng của những người này để truyền bá uy danh của Thánh địa Kình Thiên ra ngoài.

"Lần này nhất định phải khiến Đạo Nhất tông chó gà không tha."

"Đương nhiên rồi, ngay cả chó cũng không bỏ qua."

Sát ý của ba vị lão tổ dành cho Đạo Nhất tông, đương nhiên là nông đậm đến cùng cực.

Ngay khi ba người đang nói chuyện, từ xa đã xuất hiện ba cái bóng đen ở phía chân trời và đang bay về phía họ với tốc độ rất cao.

"Sư huynh, đã tới chưa vậy? Ta thật sự sắp nhịn không được nữa rồi."

"Đến rồi, đến rồi, nhìn thấy rồi, đi thôi."

Nghe vậy, Dư Mạt lộ ra một nụ cười, nói.

Sau khi Vương Mãn và Nguyên Thương nghe thấy lời này, rốt cục thì cũng thở phào một hơi, bởi vì dọc con đường này khiến bọn họ thật sự là chịu đựng đến cực hạn.

Sau khi đã nhìn thấy nhóm tinh hạm của Thánh địa Kình Thiên từ xa, cả hai người đã không nói một lời mà lao lên.

"Kẻ xấu phương nào?"

Hai người vừa mới tiếp cận nhóm tinh hạm thì đã nhanh chóng bị cường giả Thánh của địa phát hiện.

Tuy nói Thánh địa Kình Thiên không có chút phòng bị nào, nhưng một đám trưởng lão cấp Đại Thánh và Thánh giả vẫn đang không ngừng dùng thánh niệm của mình để quét mắt ở chung quanh.

Vì vậy mà khi hai người Vương Mãn và Nguyên Thương vừa hiện thân, thì đã bị Thánh địa Kình Thiên phát giác ra trước.

Phát hiện thì phát hiện, nhưng hai người bọn họ cũng không có dừng lại mà xông thẳng vào nhóm tinh hạm của Thánh địa Kình Thiên. Ngay sau đó, một vị trưởng lão của Thánh địa đã phóng lên tận trời rồi bao vây lấy hai người bọn họ.

"Muốn chất."

.

Sắc mặt của các vị trưởng lão với người đám tự tiện xông vào tinh hạm của Thánh địa Kình Thiên trở nên lạnh như băng rồi hét lớn, nhưng vừa dứt lời, chỉ thấy trên đầu của bọn hắn nhanh chóng hình thành hai đám lôi vân dày đặc.

"Ha2"

Lúc cảm nhận được sức mạnh huỷ diệt kinh khủng ở trong đám lôi vân kia, nguyên một đám trưởng lão đều là ngây người, mẹ nó là lôi kiếp?

Hơn nữa, đám lôi kiếp này lại có thể khiến cho những tên trưởng lão cấp Đại Thánh như bọn họ có một loại cảm giác tim đập nhanh.

"Là lôi kiếp Đế cảnh?"

Ngay giây tiếp theo, ba vị lão tổ của Thánh địa Kình Thiên cũng xuất hiện ở giữa sân, sau khi nhìn hai đoàn lôi vân nặng nề ở trên đỉnh đầu của mình, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên âm trâm.

Mẹ nó lại là lôi kiếp Đế cảnh, cái này phiền rồi đây.

"Tản ra."

Không có quá nhiều do dự, một tên lão tổ ở trong đó lập tức quát lớn với đông đảo đệ tử của Thánh địa đang có mặt.

Bởi vì lôi kiếp Đế cảnh này tuyệt đối không phải là thứ mà bọn hắn có thể chống lại.

Chỉ là vừa dứt lời, thiên lôi thô tráng đỏ như máu kia đã hung hăng đánh xuống.

Tuy rằng nó vì Vương Mãn và Nguyên Thương mà đến, nhưng bởi vì lúc này hai người bọn họ đang ở ngay tại phía trên nhóm tinh hạm của Thánh địa Kình Thiên, cho nên không có gì ngạc nhiên khi mà Thánh địa Kình Thiên cũng bị ảnh hưởng.

"Chết tiệt, hai người các ngươi muốn chất..."

Vẻn vẹn chỉ là một đạo thiên lôi, nhưng nó đã ảnh hưởng đến không ít đệ tử của Thánh địa Kình Thiên, khiến cho bọn họ bị táng thân ở bên trong.

Nhìn thấy một màn này, hốc mắt của ba vị lão tổ muốn nứt toác ra, đồng thời cũng làm cho một tên trưởng lão của Thánh địa nhận ra thân phận của hai người Vương Mãn và Nguyên Thương.

"Các ngươi là người của Đạo Nhất tông."

Ba vị lão tổ nghe thấy lời này thì lửa giận càng sâu, Đạo Nhất tông, lại là cái bọn Đạo Nhất tông này.

Bọn họ còn chưa có xuất thủ, nhưng ai có thể nghĩ tới Dịch Tông sẽ động thủ trước, hơn nữa vừa lên đến chính là hai đoàn lôi kiếp Đế cảnh lớn như vậy.

"Lão phu phải làm thịt các ngươi."

Một vị lão tổ ở trong đó đã lập tức xông lên về phía hai người Vương Mãn, Vương Mãn và Nguyên Thương thấy vậy cũng không hoảng sợ, lập tức tiến lên tiếp đón, Dư Mạt cũng kịp thời chạy tới chặn một tên lão tổ ở trong đó.

Lôi kiếp ở trên bầu trời còn đang đánh xuống không ngừng, mặc dù người của Thánh địa Kình Thiên vẫn không ngừng né tránh, nhưng vẫn có thương vong nặng nề.

Một đường vẫn luôn đi theo Thánh địa Kình Thiên, nhưng sau khi đông đảo tình báo ở phía xa xa nhìn thấy một màn ở trước mặt này thì cũng bị làm cho sợ hãi đến choáng váng.

"Chết tiệt, chuyện gì đây?"

"Không biết, cái đó hình như là lôi kiếp?"

"Chẳng lẽ là người của Đạo Nhất tông sao?"

"Lá gan của bọn hắn lớn như vậy sao? Thánh địa còn chưa có xuất thủ, vậy mà bọn hắn đã động thủ trước rồi sao?"

Vốn cho rằng song phương sẽ nổ ra một trận đại chiến ở gần Vạn Yêu quan, ai ngờ Thánh địa Kình Thiên còn chưa tới Vạn Yêu quan, vậy mà Đạo Nhất tông đã đi trước một nước cờ như vậy.

Chủ yếu là uy lực của thiên lôi này thực sự rất khủng bố, cộng thêm việc Thánh địa Kình Thiên lại không có phòng bị gì, cho nên trong lúc nhất thời khó mà đối phó kịp.

Ngay cả trưởng lão của Thánh địa cũng đều đã có mấy người bị thiên lôi đả thương.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, Đạo Nhất tông các ngươi khinh người quá đáng."

Ánh mắt của ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên đỏ lên, tại sao Đạo Nhất tông hắn dám làm như vậy, bọn họ làm sao dám.

Giết chúng, nhất định phải giết chúng.

Ba vị lão tổ lúc này chỉ có một ý nghĩ chung, đó chính là giết chết ba người ở trước mặt này.

Nhưng bởi vì có thiên lôi, cho nên lúc này chung quanh Thánh địa Kình Thiên đã không còn một bóng người, tất cả mọi người đều đã trốn ở rất xa, căn bản không dám tới gần.

Nói đù cái gì vậy, tuy rằng ba vị lão tổ có thể gánh chịu được lôi kiếp Đế cảnh, nhưng những người khác lại không có bản lĩnh này.

Ngay cả Đại thánh dưới trướng cơ hồ là chạm vào là chết ngay, cho nên mịa nó lúc này làm gì có ai điên đến mức đi đâm đầu vào chỗ chết đâu.

Chỉ dựa vào ba vị lão tổ, mặc dù bọn họ chiếm một chút ưu thế này về mặt tu vi, nhưng số lượng người lại ngang nhau, cứ coi như ba người Dư Mạt có địch không lại thì bọn họ muốn rời đi cũng không có vấn đề gì.

Mà vị lão tổ của Thánh địa Kình Thiên này muốn ngăn cũng không ngăn được.
Bình Luận (0)
Comment