Chương 766: Ngươi xác định đây là tới tiến công sao?
Chương 766: Ngươi xác định đây là tới tiến công sao?Chương 766: Ngươi xác định đây là tới tiến công sao?
Chương 766: Ngươi xác định đây là tới tiến công sao?
Giá trị tức giận của ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên đã sớm bạo phát, cho nên bọn họ tấn công ve phía ba người Dư Mạt như phát điên.
"Hôm nay, lão phu phải làm thịt các ngươi."
Thậm chí là ngay cả lôi kiếp từ trên trời bổ xuống mà ba người cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ, dù sao bọn họ cũng bị lôi kiếp ảnh hưởng, cả Vương Mãn và Nguyên Thương cũng giống như thế.
Theo thời gian trôi qua, lôi vân cũng dần tan biến.
Mắt thấy mọi việc cũng đã gần xong, Dư Mạt hướng về phía Vương Mãn và Nguyên Thương mà hét lớn một tiếng.
Sư đệ, rút lui.'
"Muốn di sao? Đứng lại đó cho ta."
"Muốn đi đâu."
Thấy vậy, ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên đều không đành lòng buông tha, một bộ tư thế không chết không thôi.
Tuy nhiên, ba người Dư Mạt hoàn toàn hông để ý đến những thứ này, lòng bàn chân giống như bôi dầu, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
Cho dù ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên liều mạng dây dưa, nhưng dưới tình huống một chọi một này thì cũng khó mà giữ bọn họ lại.
Cuối cùng, mặc dù ba người Dư Mạt đều bị thương nhưng lại không nghiêm trọng lắm, hơn nữa còn có thể an toàn rút lui.
Sau khi thiên lôi ở trên trời tan hết, ba người Dư Mạt cũng biến mất không một dấu vết.
Ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên truy đuổi bọn họ mấy trăm vạn dặm, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ ba người bọn họ lại được.
Sau khi trở về đoàn tinh hạm lần nữa, lúc ba vị lão tổ nhìn thấy một đám đệ tử bị tác động đến bị thương, cùng với thi thể của những đệ tử đã ngã xuống đó, khiến cho khóe miệng của bọn hắn tức đến giật tăng tăng.
Trên đời này làm sao có một loại người quỷ quyệt như vậy chứ, ngay cả lôi kiếp cũng không buông tha.
"Đạo Nhất tông, lão phu vĩnh viễn cùng các ngươi không chết không ngừng."
Lửa giận ở trong lòng của bọn họ càng lúc càng dâng cao, sau đó là mệnh lệnh cho mọi người thu dọn chiến trường, cuối cùng là xông về phía Vạn Yêu quan.
Lần này nhất định phải san bằng cho bằng được cái Vạn Yêu Quan này, nếu không Thánh địa Kình Thiên thề sẽ không bỏ cuộc.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Thánh địa Kình Thiên lại lên đường, một đám tình báo ở phía sau đều thất thần nhìn nhau.
Mọi người đều có cùng một ý nghĩ trong đầu, chính là Thánh địa Kình Thiên thực sự là đối thủ của Đạo Nhất tông sao?
"Các ngươi nói xem trận chiến kết quả của trận chiến này có thể..."
"Không thể nào, chưa từng có người dám khiêu chiến đến sự uy nghiêm của Thánh địa."
"Nói thì nói như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại xem, từ đầu đến cuối có phải Thánh địa Kình Thiên chưa từng chiếm được tiện nghỉ ở trên tay của Đạo Nhất tông không?”
"Đừng nói là thực sự sắp đổi trời rôi đó?"
Kể từ khi Tam Đại Thánh địa của Nhân tộc sừng sững cho đến bây giờ, chưa từng có thế lực nào có thể uy hiếp được địa vị của Tam Đại Thánh địa, chứ đừng nói là thay vào đó.
Nhưng bây giờ sự xuất hiện của Đạo Nhất tông dường như đã muốn phá vỡ luật thép này.
Ý tưởng này rất hoang đường, nếu đổi lại là trước đó có người nói như vậy, vậy thì nhất định là đã bị mọi người cười nhạo rồi.
Nói đùa cái gì vậy, thay Thánh địa sao, cái này làm sao có thể?
Nhưng bây giờ, đủ loại biểu hiện của Đạo Nhất tông dường như hay hơn rất nhiều so với Thánh địa Kình Thiên.
Hơn nữa, hai đoàn lôi kiếp vừa rồi kia hiển nhiên là lôi kiếp Đế cảnh, nói cách khác, ở trong Đạo Nhất tông lại có thêm hai tôn Đại Đế rồi sao?
Cộng với Dư Mạt trước đó, vậy thì ở trong Đạo Nhất tông hiện đã nắm giữ ba tôn Đại Đế tọa trấn.
Ít nhất là ở trên cấp Đế cảnh, bọn họ đã có thể ngang hàng với Thánh địa Kình Thiên.
Nghĩ đến đây, tâm tình của nguyên một đám tình báo đều lộ ra vẻ phức tạp, đồng thời cũng cảm thấy khá hưng phấn.
Chứng kiến sự ra đời của một tôn Đại Đế hoàn toàn mới, đây chắc chắn là một chuyện khiến người ta mong đợi.
"Mau mau, chúng ta cũng đi đến Vạn Yêu quan đi."
"Mau truyền tin này về tông môn."
Trong lúc nhất thời, một đám tình báo cũng lần lượt đuổi theo, mà ở bên trong nhóm tinh hạm của Thánh địa Kình Thiên, ba vị lão tổ trông có vẻ ảm đạm, giống như vừa với ăn cứt vậy.
"Chết tiệt, hay cho một cái Đạo Nhất tông, bổn tọa nhất định phải tiêu diệt bọn hắn."
Thề rằng sẽ giết chết Đạo Nhất tông. Bọn họ che giấu sự tức giận ở trong lòng, sau đó Thánh địa Kinh Thiên hướng thẳng đến Vạn Yêu quan.
Về phân đám người Dư Mạt, tốc độ đương nhiên là càng nhanh hơn, bọn họ đã quay trở lại Vạn Yêu quan trước, vừa kịp thời gian ăn sáng.
"Hô, cũng may là đuổi kịp."
"Sao thế sư thúc, hết thảy thuận lợi sao?"
Te Hùng ngồi ở bên cạnh vừa thoải mái ăn mì Phúc Kiến do Diệp Trường Thanh làm, vừa hỏi.
“Thuận một thớt."
"Vậy là tốt rồi."
Rõ ràng là bầu không khí ở đây hoàn toàn khác với ở Thánh địa Kình Thiên, từ đầu đến cuối bên phía Đạo Nhất tông dường như không cảm thấy quá lo lắng.
Chúng đệ tử cũng là nên tu luyện thì tu luyện, nên ăn cơm thì ăn cơm.
Ngược lại là tu sĩ của các đại thế lực, mặc dù ngoài mặt không nói ra, nhưng trong lòng thực sự chịu áp lực cực lớn.
Dù sao cái đó cũng là Thánh địa một phương, hơn nữa còn rất nhanh sẽ tới đây.
Không biết Đạo Nhất tông có thể chịu nổi hay không, nếu Đạo Nhất tông thua, thì kết cục của những người như bọn hắn không cần nghĩ cũng biết.
Đối với Thánh địa Kình Thiên mà nói, bọn họ đều là những tên phản đồ.
" Ai, cũng không biết liệu mình có thể thắng trận chiến này hay không nữa."
Trong lòng của mấy tên tu sĩ phụ trách thủ thành cũng tràn đầy lo lắng mà nói ra.
Bọn họ nhìn vê phía chân trời xa xăm, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một mảng lớn toàn là tinh hạm, nghĩ đến đây thôi cũng làm tâm lý người ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Vừa mới nói tới đây, sắc mặt của đồng bạn ở bên cạnh đã đại biến, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy.
"Sư thúc, ngươi... Ngươi mau nhìn đi...'
Hắn chỉ vào nơi phương xa, lão tu sĩ nghe vậy thì cũng nhìn vê phương hướng của ngón tay, trong lúc nhất thời hai mắt của hắn cũng mở to, bởi vì một mảng lớn điểm đen ở nơi xa đang cấp tốc hướng về phía Vạn Yêu Quan mà lao tới.
"Thật sự tới rồi, nhanh lên, thông bẩm với Thượng tông, Thánh địa Kình Thiên tới..."
Đến lúc trực tiếp đối mặt Thánh địa Kình Thiên, trong lòng bọn họ vẫn không khỏi trâm xuống.
Rất nhanh, trên tường thành vang lên từng hồi tiếng chuông, mà sau khi nghe được tiếng chuông này, sắc mặt của tất cả các tu sĩ có ở trong thành đều kịch liệt thay đổi, bởi vì ai cũng biết âm thanh này đại biểu cho cái gì.
Đại biểu cho người của Thánh địa Kình Thiên đã tới.
"Yo, tới cũng khá nhanh đấy."
Trong phủ thành chủ, đám người Dư Mạt vừa mới ăn xong, vốn bọn họ đang tựa ở trên ghế nằm, sau khi nghe thấy tiếng chuông này thì Dư Mạt đã nhếch miệng cười một tiếng.
"Đi thôi, đi xem thử."
Tu sĩ của các đại tông môn, chúng đệ tử của Đạo Nhất tông, Dư Mạt, Tê Hùng và các cao tầng khác của tông môn cũng lần lượt đi đến tường thành.
Từ phía xa là đã có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của nhóm tinh hạm, mà đây thật đúng là của Thánh địa Kình Thiên.
Tu sĩ của các đại tông môn đều mang sắc mặt khó coi, ánh mắt dán chặt vào đoàn tinh hạm ở trước mặt.
Mọi người đều đã cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi sợ hãi ở trong lòng, cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Dù sao đại chiến sắp đến, nếu lúc này lại biểu lộ ra sợ hãi, nhất định sẽ đả kích rất lớn đến sĩ khí của mọi người, thậm chí là có khả năng chưa chiến mà đã e sợ trước, vậy thì đến lúc đó không cần phải đánh nữa.
Nhưng theo khoảng cách càng ngày càng gần, rất nhanh đã có người phát hiện ra có điểm không đúng, sau đó là có một tên Thánh giả mang theo ánh mắt quái dị lên tiếng.
"Các ngươi có cảm thấy cái tinh hạm này có chút không đúng không?"
"Hả? Để ta xem."
Thực sự là có gì đó không đúng, bởi vì chí ít có gân một nửa trong số những tinh hạm của Thánh địa Kình Thiên này đều có vết thương chồng chất, trông như thể chúng đã bị gặp phải một cuộc tấn công nào đó.
"Cái này..."
Khí thế hung hăng vốn có của Thánh địa Kình Thiên đã lập tức bị những chiếc tinh hạm bị tổn hại này làm cho yếu đi không ít.
Huống chỉ là ở trên khoang thuyền còn có rất nhiều đệ tử của Thánh địa Thanh Thiên, lúc này hiển nhiên đều đã bị thương.
Thậm chí là rất nhiều người có vết thương vẫn chưa lành, thoạt nhìn, thật giống như... Bọn họ trông như thể một đám tàn binh bại tướng vậy.
"Cái này... Bọn họ thật sự là tới đây để công kích Vạn Yêu quan sao?"
"Tại sao lại có cảm giác giống như chiến bại xong muốn chạy trốn vậy?" "Tình hình thế nào?" Chẳng lẽ bọ họ muốn mang theo một đám tàn binh bại tướng này đến đây để tấn công Vạn Yêu quan sao? Thánh địa Kình Thiên đã phát điên đến mức này rồi sao?