Chương 767: Nổi bật cũng là một cách thể hiện sự dũng cảm
Chương 767: Nổi bật cũng là một cách thể hiện sự dũng cảmChương 767: Nổi bật cũng là một cách thể hiện sự dũng cảm
Chương 767: Nổi bật cũng là một cách thể hiện sự dũng cảm
Ngay cả chúng tu sĩ là những người thân kinh bách chiến, quanh năm trấn thủ ở Vạn Yêu quan, cũng coi như là những người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.
Nhưng Thánh địa Kình Thiên ở trước mắt này, các ngươi xác định là muốn đến tấn công Vạn Yêu quan, chứ không phải là đi cầu viện binh không?
Chúng ta còn chưa đánh nhau đâu, mà các ngươi đều đã bị thương...
Ánh mắt của các tu sĩ lập tức trở nên cổ quái, đồng thời sự căng thẳng và sợ hãi ở trong lòng cũng bất tri bất giác mà chậm rãi tiêu tán đi không ít.
Một đám tàn binh bại tướng thì có gì phải sợ.
"Sư thức, xem ra kế hoạch của các ngươi rất thành công."
Bọn người Tê Hùng đương nhiên là cũng nhìn thấy, lúc này nguyên một đám cũng cười ha hả mà nói với ba người Dư Mạt.
"Ai, mặc dù bị thương rất nhiều, nhưng pháp bảo bảo mệnh ở trên thân của bọn gia hỏa này cũng không ít đâu.'
Kết quả ban đầu cần phải thành công hơn, ít nhất cũng phải tru sát càng nhiều đệ tử hơn một chút nữa mới đúng.
Nhưng mỗi một tên đệ tử của Thánh địa quả thật là giàu đến chảy cả chảy mỡ, điểm này đúng là không thổi không đen, thật không ngờ pháp bảo bảo mệnh ở trên người bọn họ lại có nhiều như vậy.
Nếu đổi lại là đệ tử của một tông môn bình thường, chỉ cần dính một đòn giống như ngày hôm qua, e rằng sẽ tạo thành thương vong sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
"Dù sao bọn họ cũng là đệ tử của Thánh địa, cho nên đây cũng là chuyện bình thường."
Giang Sơn nghe vậy thì vừa cười vừa nói.
Người của Thánh địa Kình Thiên đã tới rồi, nhưng mọi người vẫn cười nói vui vẻ, tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Vào thời điểm này, những người quen thuộc với Đạo Nhất tông, bọn họ chắc chắn sẽ không tấn công một cách hấp tấp, bởi vì với tính khí của Đạo Nhất tông, giờ này khắc này, bên ngoài Vạn Yêu quan chắc chắn là đã bày ra thiên la địa võng.
Nhưng Thánh địa Kình Thiên hiển nhiên là không biết đến những thứ này, hơn nữa ba vị lão tổ cũng đã sớm bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc, cho nên sau khi nhìn thấy người của Vạn Yêu quan, bọn hắn của lúc này cũng đã lên nộ hỏa.
"Chúng đệ tử nghe lệnh, san bằng Vạn Yêu quan, tru sát Đạo Nhất tông, chó gà không tha."
"Giết." "Giết."
Khí thế rất mạnh, có lẽ cho tới tận bây giờ, đệ tử của Thánh địa Kình Thiên này vẫn tồn tại loại cảm giác cao cao tại thượng.
Bọn họ chỉ nghĩ Đạo Nhất tông ở trước mặt này cũng sẽ giống như những tông môn đã bị tiêu diệt trước đó, đứng ở trước mặt Thánh địa cũng sẽ dễ dàng bị nghiền nát như vậy.
Theo tiếng nộ hống của ba vị lão tổ, rất nhiều đệ tử Thánh địa nhảy ra khỏi tinh hạm và lao về phía Vạn Yêu Quan.
“Thật sự là không nhớ lâu mà."
Từ Kiệt thấy vậy thì vừa cười vừa nói, bởi vì mấy ngày nay bọn họ cũng không nhàn rỗi.
Biết rất rõ người mà mình phải đối mặt là Thánh địa, cho nên làm sao có thể không chuẩn bị đầy đủ được, thủ đoạn nào có thể sử dụng đều đã được dùng tới.
Nhưng trước mắt đây, lúc nhìn những tên đệ tử Thánh địa này không chút do dự mà xông tới như vậy, đây chẳng phải là cảm giác thuần túy muốn tìm chết sao?
Ngay cả tu sĩ của các đại tông môn, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Thánh địa Kình Thiên này thực sự dũng cảm đến mức đó luôn sao? Mẹ nó ngay cả việc dò xét thực hư cũng không làm mà đã xông lên như vậy? Chẳng lẽ ngươi thì không nghĩ tới sẽ có những thứ như cạm bẫy sao?
Sự khủng bố của cạm bấy ở bên ngoài thành đã đạt đến trình độ nào, tu sĩ của các đại tông môn đương nhiên đều biết rất rõ ràng.
Nói như vậy, sự chênh lệch so với lúc bọn họ đối phó với Xích Long Yêu Đế và Thánh chủ Thiên Long quả thực là một trời một vực, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa, tất cả các cạm bấy lần này đều do đệ tử của Đạo Nhất tông tự mình bố trí.
Lúc ấy khi tất cả các tu sĩ được tận mắt nhìn thấy thì đều không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác da đầu tê dại, bởi vì bọn họ thật sự không phải là con người.
Dưới ánh mắt đồng tình và soi mói của mọi người ở trên tường thành, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên rốt cuộc cũng xông vào phạm vi của cạm bấy.
Không có gì bất ngờ, cạm bấy trực tiếp bị xuất phát.
"Đáng chết, cẩn thận cạm bẫy..."
Một nhóm đệ tử xông lên phía trước trực tiếp bị ánh sáng của trận pháp và phù trận bao phủ, mà các đệ tử ở phía sau cũng lớn tiếng kêu lên.
Vốn là lúc này, nếu Thánh địa Kình Thiên bình tĩnh lại một chút, lựa chọn tạm thời rút lui, có lẽ có thể giảm bớt một ít thương vong.
Tuy nhiên, Thánh địa Kình Thiên rõ ràng đã đề cao một từ dũng cảm, còn ba vị lão tổ thấy thế thì lại hừ lạnh một tiếng, quát nói. "Xông tới, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà còn muốn ngăn cản Thánh địa Kình Thiên ta sao?"
"Giết."
"Giết."
Nhìn thấy đệ tử của Thánh địa Kình Thiên có ý lùi bước, vẫn như cũ dũng mãnh tiến lên, khiến cho tất cả mọi người ở trên tường thành đều có chút ngốc trệ.
"Mẹ kiếp, dũng cảm đến mức đó luôn sao?"
"Dù sao người ta cũng là Thánh địa, mà điểm nổi bật nhất của nó chính là một nơi thẳng tiến không lùi."
"Hay cho một câu thẳng tiến không lùi."
Chẳng bằng một cái bẫy đơn thuần mà muốn ngăn cản đệ tử của Thánh địa sao?
Nhưng điều mà rất nhiều đệ tử của Thánh địa không ngờ tới chính là, chỗ cạm bẫy ban đầu vốn đã bị phát động một lần, đệ tử ở phía trước vì kích hoạt cạm bẫy mà đã bị trọng thương rồi chết, nhưng khi đệ tử phía sau xông lên, mẹ nó lại phát động cạm bẫy.
Lúc nhìn thấy ánh sáng của trận pháp và phù trận lại sáng lên lần nữa, tất cả đệ tử của Thánh địa đều ngây ra như phỗng.
Tình huống gì đây? Vừa rồi không phải đã bị phát động qua rồi sao?
Không chờ bọn họ suy nghĩ nhiêu, ánh sáng của phù trận và trận pháp lại bao trùm lên mọi người thêm lần nữa.
"Đi vòng qua, đi vòng qua.”
Thấy vậy, các đệ tử ở phía sau kéo cổ rống lên, nếu ở đây có cạm bấy, vậy thì đi vòng qua.
Chỉ là suy nghĩ của bọn họ quá đơn giản rồi, cho dù có đi vòng qua cũng vô dụng, bởi vì hiện tại ở bên ngoài Vạn Yêu quan này không tôn tại một chỗ nào có thể đi vòng qua được.
Vì vậy mà cho dù một chúng đệ tử đã có tâm cố ý tránh đi nơi có cạm bẫy ở phía trước, nhưng kết quả vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào, một giây sau liền bị cạm bẫy nuốt chửng.
Mặt đất tựa hồ đầy rẫy cạm bấy, khiến cho bên phía Thánh địa Kình Thiên vừa mới xông ra chưa được bao xa cũng đã là nửa bước khó tiến.
"Chết tiệt, sao lại có nhiều cạm bẫy như vậy?"
"Mẹ kiếp, ta đã liên tục đạp trúng ba cái, ta còn không có nhúc nhích đâu."
"Đều cẩn thận một chút."
"Mịa nó cẩn thận thì có ích lợi gì?"
Bên ngoài Vạn Yêu quan, đủ loại ánh sáng bắn lên tận trời, nếu nhìn từ xa, tràng diện kia cực kỳ hùng vĩ.
Nhưng có nên nói hay không, đám đệ tử Thánh địa này thật sự rất khó giết. Nếu đặt ở Đông Châu, với quy mô cạm bẫy như này thì đã gây thương vong nặng nề rồi.
Nhưng những tên đệ tử Thánh địa này, nguyên một đám không chỉ có tu vi phi thường, mà ở trên thân còn có một lượng bảo vật nhiêu đến mức không hợp thói thường.
Sau khi liên tiếp phát động cạm bấy vài lân, những tên đệ tử của Thánh địa này vẫn ngây ngốc sống sót cho đến tận bây giờ nhờ vào sự chống đỡ của một thân thủ đoạn bảo mệnh.
Tuy có một số lượng người đã chết nhưng tỷ lệ lại không cao, thậm chí có thể nói là rất nhỏ.
"Hai chữ Thánh địa này quả nhiên không phải là tin đồn không có căn cứ."
Ngay cả Triệu Chính Bình cũng nhịn không được mà nói ra, mấy tên đệ tử của Thánh địa này, không có một tên nào là đèn cạn dầu cả.
Từ Kiệt đứng ở bên cạnh nghe vậy thì cười nói.
"Đại sư huynh đừng nóng vội, phía sau còn có rất nhiều, đến lúc đó liền xem là bọn họ có nhiều pháp bảo mệnh, hay là cạm bẩy của chúng ta có nhiều."
Từ Kiệt nói như vậy, nhưng suy nghĩ của Thánh địa Kình Thiên thực sự lại trùng khớp với hắn.
Đạo Nhất tông của ngươi không phải có rất nhiều cạm bẫy sao, vậy xem xem, là Đạo Nhất tông của ngươi có nhiều cạm bẫy hơn hay là thủ đoạn bảo mệnh của Thánh địa Kình Thiên ta có nhiều hơn?
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Thánh địa Kình Thiên lại can đảm dám xông thẳng vào và không có chút nào thèm để ý đến chuyện có bẫy rap hay không.
Dù sao thì đông đảo đệ tử của Thánh địa, mỗi một người đều nắm giữ không ít thủ đoạn bảo mệnh, chỉ cần bọn ta có thể đột phá cạm bẫy của Đạo Nhất tông ngươi, đến lúc đó xem các ngươi còn có thể làm gì.
Song phương cứ mạc danh kỳ diệu mà tiêu hao như vậy, Đạo Nhất tông hiển nhiên không biết Thánh địa Kình Thiên đang suy nghĩ cái gì, nếu không, bọn hắn nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên, sau đó nói một tiếng là các ngươi thật dũng cảm.
Xét vê số lượng cạm bấy, Đạo Nhất tông tuyệt đối không yếu hơn bất cứ người nào, còn xét trong toàn bộ thế giới Hạo Thổ này, e rằng cũng không có ai điên cuồng giống như bọn họ.