Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 79 - Chương 768: Đầu Sắt Là Cái Gì?

Chương 768: Đầu sắt là cái gì? Chương 768: Đầu sắt là cái gì?Chương 768: Đầu sắt là cái gì?

Chuong 768: Dau sat la cai gi?

Đối mặt với những cam bẩy liên tục được kích hoạt, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên vẫn lao về phía trước mà không sợ chết.

Các loại ánh sáng quay chung quanh, còn có Phòng Ngự Phù, cũng có cả trận bàn, không biết có nên nói hay không, những tên đệ tử Thánh địa này thật sự là giàu đến chảy cả mỡ.

Dù sao thì tu sĩ của các đại tông môn ở trên tường thành đã sớm nhìn đến đỏ mắt vô cùng.

Nếu đổi lại là bọn họ gặp phải như tình huống như vậy, chỉ sợ là đã sớm bị phù trận và trận pháp đầy trời kia oanh chết ngay tại chỗ.

Nhưng các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên thì sao, bọn họ cứ thế mà dựa vào một thân pháp bảo bảo mệnh mà một đường xông thẳng về phía trước.

Bọn họ nhìn đệ tử của Thánh địa Kình Thiên ở phía dưới, sau đó lại nhìn vê phía đệ tử của Đạo Nhất tông ở trên tường thành ngay bên cạnh.

Một chúng tu sĩ đột nhiên có một loại cảm giác như thần tiên đang đánh nhau, trong lòng cũng trở nên chua lòm.

Cái này hoàn toàn không liên quan gì đến tu vi hay chiến lực, ngay từ lúc bắt đầu trận chiến này, song phương đều đang đốt tiên.

Cho dù là Đạo Nhất tông hay là Thánh địa Kình Thiên, bọn họ đều đang liều mạng tiêu hao một thân bảo vật của mình.

Phù trận, trận pháp, đan dược, cái nào không cần tiền? Bên nào không có giá trị liên thành.

Nhưng mia nó khi đặt cái này ở trong tay của hai đại tông môn này, vậy đơn giản giống như không cân tiền vậy.

Thánh địa Kình Thiên quả thực là hào khí vô cùng, nhưng so hai cái này với nhau thì bên phía Đạo Nhất tông cũng không kém làm bao.

Không chỉ có những tu sĩ này, mà còn có rất nhiều tình báo một đường đi theo nữa, kể từ khi bọn họ theo dõi trận chiến đã bắt đầu ở Vạn Yêu quan, lúc này nguyên một đám cũng nghẹn họng đến mức nhìn trân trối.

"Cái này, cái này... Đây là đang đua tiền sao?"

"Thô tục, thứ mà người ta đang tranh giành chính là nền tảng."

"Nhưng Đạo Nhất tông có thể cạnh tranh với Thánh địa Kình Thiên sao."

"Khó mà nói ra được."

Sự giàu có của Thánh địa và bối cảnh của Thánh địa là thứ mà người bình thường rất khó có thể đoán được, đến tột cùng thì bên phía Đạo Nhất tông có khả năng cạnh tranh với Thánh địa Kình Thiên hay không? Trong lòng mọi người đều không có câu trả lời. Dù sao thì mở đầu của trận chiến này vẫn làm cho tất cả mọi người tron mắt há hốc mồm, bởi vì mỗi giây như vậy cũng là đang thiêu đốt linh thạch.

Thánh địa Kình Thiên đương nhiên cũng nhìn ra tình huống hiện tại, nhưng bọn họ cũng không có chút hoảng hốt nào.

Cạnh tranh với Thánh địa sao? Quả thực chính là tìm chết.

Ba vị lão tổ lạnh lùng mà nhìn phía dưới đang kích hoạt cạm bay không ngừng, sau đó là lạnh giọng quát nói với đông đảo đệ tử vẫn đang dũng mãnh xung kích kia.

" Tiến lên, phá những cạm bẫy này, giành chiến thắng trong trận chiến này."

"Phải thắng"

"Phải thắng."

Trong mắt của ba vị lão tổ, chỉ cân phá được những cái bẫy này của Đạo Nhất tông thì bọn họ sẽ không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.

Một tông môn man di đến từ Đông Châu, ngoại trừ sử dụng một số thủ đoạn xảo quyệt không coi là gì ra, còn có thể dùng vào việc gì nữa?

Bọn họ cũng không tin, chẳng lẽ đệ tử Đạo Nhất tông còn có thể so sánh với đệ tử của Thánh địa Kình Thiên bọn họ sao?

Vì vậy, nếu không có cạm bấy, Thánh địa Kình Thiên chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Đối mặt với tiếng nói của lão tổ, các đệ tử của Thánh địa cũng oai phong như cầu vồng, nguyên một đám không chút sợ hãi mà đánh thẳng vào trận pháp.

"Còn muốn phá trận sao? Suy nghĩ nhiều rồi."

Từ Kiệt nhìn đệ tử của Thánh địa Kình Thiên ở phía dưới, mặc dù hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ muốn đột phá trận pháp thì cũng không có dễ dàng như vậy đâu.

Bây giờ, nó phụ thuộc vào việc bên nào có nhiều phù trận và trận pháp hơn.

Về vấn đề này, bọn người Từ Kiệt cảm thấy rất tự tin.

Lần này, toàn bộ trận bàn và phù trận của tông môn đều đã bị bọn họ lấy ra hết, nếu cái này còn không thể đấu lại Thánh địa Kình Thiên, thì đúng là không còn gì phải nói nữa.

Bởi vì Thánh địa Kình Thiên không có khả năng lấy sạch toàn bộ bảo khố của mình ra được.

Hơn nữa đây còn là sự va chạm giữa trận pháp và trận pháp, phù trận và phù trận.

Các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đang tiến về phía trước không ngừng, càng tiến về phía trước, cạm bay của Đạo Nhất tông càng dày đặc.

Từ lúc mới bắt đầu còn lòng tin tràn đầy, nhưng thời gian trôi qua, tất cả các đệ tử ở Thánh địa Kình Thiên đều cảm thấy có chút tê liệt

Bọn họ không biết mình đã tiêu tốn bao nhiêu pháp bảo bảo mệnh nữa, nhưng mẹ nó những cạm bay ở trước mặt này thật giống như vô cùng vô tận vậy, căn bản là không có điểm dừng.

"Rốt cuộc thì bọn này súc sinh này đã bố trí bao nhiêu trận pháp?”

"Ta mịa nó một bước cũng không dám nhúc nhích, nhưng đã phát động mười cái cạm bẫy rồi."

“Còn ta là hai mươi cái.'

"Cùng một chỗ mà có đến tận hai mươi cái sao?"

"Hai mươi mốt, súc sinh."

Vừa dứt lời, một trận ánh sáng ở dưới chân của một tên đệ tử Thánh địa Kình Thiên lại sáng lên, thấy vậy, hắn cũng chết lặng, khóe miệng co giật, nhưng động tác thì vẫn rất nhuần nhuyễn mà lấy ra một tấm phù trận, trực tiếp sử dụng.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy một người điên rồ như vậy, ở cùng một nơi, mịa nó lại có hơn 20 cái cạm bẫy, mà còn không biết là đã hết hay chưa nữa.

Đến tột cùng không biết là loại súc sinh gì mới có thể tạo ra một loại trận pháp điên rô đến mức này.

"Chết tiệt, ta cũng không tin cạm bẫy của bọn chúng là không có giới hạn."

"Không phải chỉ là đua tiền sao, Thánh địa ta sẽ sợ các ngươi sao?"

Tất cả các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên cũng bị chỉnh cho ra chân hoả, bởi vì một đường mà bọn họ đi lên đều bị bẫy rập cuồng oanh loạn tac đến mức như vậy, cho dù là ai thì cũng có thể nhịn được cục tức này cả.

Phù trận và trận pháp được thi triển như không cần tiên, nương theo sự thiêu đốt linh thạch điên cuồng, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên vẫn đang vững bước tiến lên.

Lúc này bọn họ đã xông phá được một nửa, chỉ cân xông phá thêm nửa còn lại nữa là có thể đến Vạn Yêu quan, đến lúc đó không biết Đạo Nhất tông còn có thủ đoạn gì nữa.

Ánh mắt kiên định của bọn họ tiếp tục trùng kích về phía trước, nhưng bọn họ vừa đánh sâu vào một khoảng cách nhất định, lúc này khoảng cách đến Vạn Yêu quan chỉ còn vài trăm mét.

Nhưng lại nảy sinh một vấn đề cực kỳ khó xử, đó chính là trên người của rất nhiêu đệ tử trong Thánh địa Thanh Thiên đã không còn phù trận và trận bàn nữa.

"Mẹ kiếp, vẫn còn cam bẫy sao?"

Bọn họ đã tiêu hết của cải của mình rồi, nhưng vẫn chưa thể xông tới Vạn Yêu quan, hơn nữa, cạm bẫy ở xung quanh vẫn còn đang được kích hoạt không ngừng, đồng thời xem ra mật độ dày đặc này chỉ có hơn chứ không kém so với trước đó.

Trong lúc nhất thời, một đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều cảm thấy phiền muộn.

Mẹ nó Đạo Nhất tông lấy đâu ra nhiều phù trận và trận pháp như vậy? Rõ ràng là không khoa học. Một tông môn man đi đến từ Đông Châu, tại sao lại có nhiêu tiên được như vậy?

Thực ra thì bọn họ không nghĩ tới một vấn đề, mặc dù bốn đại lục khác quả thực không cường thịnh như Trung Châu.

Nhưng ở một phương diện khác, cạnh tranh ở Trung Châu cũng lớn hơn, tuy tư nguyên dồi dào nhưng lang sói cũng có rất nhiều.

Cũng giống như Thánh địa Kình Thiên, mặc dù bá đạo nhưng bọn họ cũng không thể độc chiếm hết tư nguyên của toàn bộ Nhân tộc ở Trung Châu được.

Bởi vì ở nơi này vẫn còn có hai đại Thánh địa khác, cùng với vô số tông môn ở bên dưới, đều muốn có phần.

Về phần Đạo Nhất tông, mặc dù Đông châu kém hơn một chút so với Trung châu, nhưng Đạo Nhất tông lại thống trị Đông châu.

Nếu bọn họ tập hợp toàn bộ tư nguyên của Đông châu, thì trên thực tế Đạo Nhất tông thực sự không thua kém gì so với Thánh địa Kình Thiên là bao.

Huống chị, lân này Đạo Nhất tông còn à đập nồi dim thuyền, lấy ra toàn bộ phù trận và trận của pháp tông môn, có được kết quả như vậy thì cũng là chuyện trong dự liệu.

Mắt thấy sự tiến triển của đệ tử Thánh địa Kình Thiên càng ngày càng chậm, bọn người Từ Kiệt ở trên tường thành cũng không quên đổ dầu vào lửa, thêm mắm thêm muối mà nói.

" Cố lên, có gắng thêm chút nữa là thành công rồi."

"Đúng đúng, chỉ còn mấy trăm mét, đừng bỏ cuộc."

"Tin ta đi, phía trước không có cạm bay nhanh chân tới đây đi."

"Các ngươi là đệ tử của Thánh địa, làm sao có thể bỏ cuộc nửa đường được, đây không phải là làm mất mặt Thánh địa sao."

Đối mặt với sự giễu cợt của đám đệ tử Đạo Nhất tông, nguyên một đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sát ý, bọn chó má này thật mẹ nó không xứng làm người, các ngươi cứ chờ đó cho ta.
Bình Luận (0)
Comment