Chương 769: Gặp mặt trực tiếp, giới chỉ của ta đâu?
Chương 769: Gặp mặt trực tiếp, giới chỉ của ta đâu?Chương 769: Gặp mặt trực tiếp, giới chỉ của ta đâu?
Chương 769: Gặp mặt trực tiếp, giới chỉ của ta đâu?
Sự lo lắng ban đầu rất nhanh đã bị tức giận thay thế, nếu đã không có phù trận và trận bàn, đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đã gặm lấy đan dược mà xông ve phía trước.
Cho dù có nói cái gì, hôm nay bọn họ nhất định phải giết chết đám chó chết này, mịa nó khinh người quá đáng.
Nhìn thấy các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên lại một lần nữa không sợ chết mà lao tới, đám người Từ Kiệt càng cười to hơn.
Chỉ sợ các ngươi không xông lên thôi.
" Ai, vẫn là còn quá trẻ."
Từ Kiệt nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía mấy tên đệ tử của Thánh địa Kình Thiên có niên kỷ không khác gì chính mình, hắn lại lắc đâu cảm thán nói, dáng vẻ đó trông như ông cụ non.
Rõ ràng mọi người đều là cùng một thế hệ, nhưng từ trong miệng của Từ Kiệt, những tên đệ tử của Thánh địa này dường như đã trở thành đám vãn bối của hắn.
Tuy nhiên, vào lúc này nếu đổi lại là đệ tử của Đạo Nhất tông, bọn họ tuyệt đối không thể không thể nào bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc.
Rõ ràng ở trên thân không có phù triện và trận bàn, vậy mà còn muốn hung hăng xông tới? Cái này gọi là cái gì, cái này gọi đầu sắt.
Đông đảo đệ tử trong Đạo Nhất tông tuyệt đối sẽ không đánh một trận chiến nào mà không nắm chắc phần thắng.
Kết quả tiếp theo cũng có thể nghĩ, không có phù trận và trận bàn, lại phải đối mặt với càng nhiều cạm bấy như vậy, cho dù có đan dược hỗ trợ thì vẫn có không ít đệ tử của Thánh địa Kình Thiên bị trọng thương.
"Chết tiệt, phù trận của bọn họ không tốn tiền sao?"
"Ta cũng không tin, đều đã đến nơi này rồi, xông lên giết chết bọn họ."
Lúc này đệ tử của Thánh địa Kình Thiên giống như một đám con bạc thua đến đỏ cả mắt, càng đến gân Vạn Yêu quan thì càng muốn từ bỏ, điều này cũng giống với một cái đạo lý muốn thắng tiền ở trên bàn đánh bạc vậy.
Nhìn đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đang dẫn đầu kia, nụ cười của bọn người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt phải gọi là cực kỳ vui vẻ.
Tốt, tốt, đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên này so với sự tưởng tượng của bọn hắn còn muốn đầu sắt hơn, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn mà.
Ta không sợ cái đầu sắt của ngươi, ta chỉ sợ cái đầu của ngươi không đủ sắt thôi.
"Những tên đệ tử Thánh địa này..." Lúc này, Diệp Trường Thanh cũng đang đứng ở trên tường thành, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ như vậy, bọn họ đều mịa nó đã biến thành bộ dạng này rồi mà còn hung hăng như vậy sao?
Thánh địa Kình Thiên như vậy cũng không quá khó hiểu, dù sao bọn họ cũng đã kiêu ngạo quen rồi.
Ngoại trừ hai đại Thánh địa còn lại, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên xưa nay chưa từng để bất kỳ ai vào mắt, mà điều này cũng khiến bọn họ khó có thể thu liễm được ngạo khí ở trong lòng của mình ngay cả trên chiến trường.
Bởi vì bọn họ luôn cảm thấy mình vượt trội hơn người khác một bậc.
Chỉ là mịa nó một đường lao xuống này, còn chưa nhìn thấy đệ tử của Đạo Nhất tông mà đã bản thân đã bị trọng thương rồi, như thế thì còn đánh thế nào nữa?
Hay là nói Thánh chủ Kình Thiên thật ngây thơ khi nghĩ rằng, ngay cả khi trên người bị thương, bọn họ vẫn có thể đánh bại được đệ tử của Đạo Nhất tông sao?
Nếu bọn họ thực sự nghĩ như vậy, chỉ có thể nói là do bọn họ quá mức ngây thơ rồi.
Ngay cả khi ngươi có ở trong trạng thái toàn thịnh thì cũng không nhất định có thể giành chiến thắng, huống chi trên người còn có thương tích, hơn nữa thủ đoạn của đệ tử Đạo Nhất tông...
Lúc nhìn thấy bọn họ cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng xông qua cạm bấy, thậm chí là còn có rất nhiều người phải bỏ mạng, khiến cho Diệp Trường Thanh chỉ cảm thấy cái bọn Thánh địa Kình Thiên này thật sự rất dũng cảm, dũng cảm nguyên một thớt.
"Vượt qua rồi."
Lúc mà một đám mật thám ở phía xa xa nhìn thấy Thánh địa Kình Thiên cuối cùng cũng cũng có thể xông phá cạm bấy, khiến cho nguyên một đám đều lộ ra vẻ rất chờ mong.
Bước tiếp theo chính là thực chiến, Đạo Nhất tông có thể ngăn cản đệ tử của Thánh địa Kình Thiên không?
Còn có, thực lực của Đạo Nhất tông đến tột cùng là như thế nào, bước tiếp theo chỉ sợ là sớm thấy kết quả thôi.
Thành thật mà nói, tất cả mọi người đều cảm thấy rất tò mò về thực lực của Đạo Nhất tông.
Dù sao thì điều này cũng đại biểu cho cấu trúc tương lai của Trung Châu, nếu Đạo Nhất tông có thể thực sự đánh bại được Thánh địa Kình Thiên, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ thay thế vị trí của Thánh địa Kình Thiên.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ không còn được gọi là Đạo Nhất tông nữa, mà là Thánh địa Đạo Nhất.
Hiện tại rốt cục bọn họ cũng có thể tận mắt chứng kiến thực lực của Đạo Nhất tông, cho nên làm gì có ai không mong đợi chứ.
"Đồ chó, lăn xuống đây nhận lấy cái chết cho ta." Mặc dù đã vọt tới Vạn Yêu Quan, cho dù trên người đã nhuốm đầy máu tươi, nhưng đệ tử của Thánh địa Kình Thiên vẫn tức giận rống to.
Hiện tại đã không có cạm bẫy, xem các ngươi có thể làm được gì nữa, trận chiến này nhất định phải do chính tay ta giết chết các ngươi.
Đối mặt với sự khiêu khích của đệ tử từ Thánh địa Kình Thiên, đệ tử của Đạo Nhất tông đương nhiên là không thể giả vờ không thấy, mắt thấy bọn họ đã lần lượt xông qua trận pháp, bọn người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt vừa cười vừa nói.
"Các sư đệ, động thủ đi."
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng sợ hãi trước đệ tử của Thánh địa Kình Thiên, theo giọng nói của một đám đệ tử thân truyền, chúng đệ tử đã lần lượt nhảy ra khỏi tường thành.
Lập tức hai bên lao vào nhau ngay tại chỗ.
Còn có một đám trưởng lão đỉnh phong cũng lần lượt xuất thủ.
Hai bên đã chính thức mở ra một trận chiến thực sự, dường như những cạm bẫy trước đó chỉ là món khai vị, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Mắt thấy đệ tử của Đạo Nhất tông thực sự không không trốn cũng không né, đi thẳng lên nghênh đón như vậy, khiến cho sát ý ở trong mắt của chúng đệ tử Thánh địa Kình Thiên càng thêm kinh khủng, đồng thời nguyên một đám còn phát ra tiếng cười lạnh.
"Chết đi."
Dưới cái nhìn của bọn họ, đệ tử của Đạo Nhất tông hoàn toàn không xứng để đấu với bọn họ một trận, nói đùa cái gì vậy, bọn họ chính là đệ tử của Thánh địa.
Kể từ khi bái nhập vào Thánh địa, cho tới nay bọn họ vẫn luôn được hưởng đãi ngộ tốt nhất, tư nguyên tu luyện cũng là loại cao giai nhất, cùng với công pháp và thuật pháp cao cấp nhất.
Thiên phú, hoàn cảnh tu luyện, tư nguyên, các phương diện đều là loại cao cấp nhất, như vậy còn có lý do gì để thua?
Chỉ là Thánh địa Kình Thiên không nghĩ tới một vấn đề, chính là, đãi ngộ của đệ tử Đạo Nhất tông, chẳng lẽ thật sự không bằng đệ tử của Thánh địa bọn hắn sao?
Dù sao, cả hai bên đều lao đầu về phía đối phương.
Có vẻ như bọn họ muốn bạo phát ra một trận huyết chiến.
Nhưng chỉ vừa đối mặt với nhau, hân pháp quỷ dị kia của đệ tử Đạo Nhất tông đã trực tiếp khiến cho các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên phải ngây ngẩn cả người.
"Thân pháp hoá cảnh sao?"
Mẹ kiếp, bọn gia hoả này bị làm sao vậy? Vì sao thân pháp của bọn họ lại là hoá cảnh chứ?
Ngay cả những tên đệ tử của Thánh địa, cũng có rất ít người trong số bọn họ có thể tu luyện thân pháp đến hóa cảnh. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nó sẽ hao phí tinh lực quá lớn, nếu có thời gian như vậy, còn không bằng tăng cao tu vi, đề thăng chiến lực của mình một chút.
Nghiên cứu thân pháp để làm gì chứ? Tu luyện tới hoàn mỹ là đã đủ lắm rồi.
Nhưng đối với đệ tử của Đạo Nhất tông, mẹ nó người nào người nấy cũng đều tới hoá cảnh, cái này thật con mẹ nó.
Nhưng đây cũng chỉ là kinh ngạc nhất thời, khi bọn họ định thân lại, đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đã cười lạnh một tiếng.
"Thân pháp cho dù tốt thì có ích lợi gì? Không phải cũng chỉ dùng để trốn thoát thôi sao, nhìn ... Hả?"
Vừa định xuất thủ, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lúc bọn họ cúi đầu nhìn, ta mịa nó không gian giới chỉ đâu? Thảo nào vừa nãy muốn lấy pháp khí ra cũng không lấy ra được.
Loại chuyện này cũng không phải là ngoại lệ, mà chính là không gian giới chỉ của rất nhiều đệ tử Thánh địa Kình Thiên đã không còn nữa.
"Sư huynh, ngươi có thấy không gian giới chỉ của ta không?”
"Không có, của ta cũng không có ở đây."
"Đi đâu rồi?"
"Mẹ nó gặp quỷ rồi? Không gian giới chỉ đâu?"
Một đám đệ tử Thánh địa lo lắng mà thì thầm, sau đó là tìm kiếm khắp xung quanh, không có không gian giới chỉ thì còn chơi cọng lông, bởi vì ở trong đó chứa đựng tất cả của cải của bọn họ.
Lúc đông đảo đệ tử của Thánh địa đang cuống cuồng tìm kiếm, nhóm đệ tử của Đạo Nhất tông ở phía đối diện đã một mặt chê cười mà lắc lắc giới chỉ sáng bóng ở trong tay, sau đó cười nói.
"Các ngươi là đang tìm vật này sao?”
Nghe theo tiếng nhìn qua, nhưng trong lúc nhất thời, khoé mắt của nguyên một đám các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đêu muốn nứt toác ra, bởi vì cái kia mịa nó là không gian giới chỉ của bọn hắn.
"Tiểu nhân hèn hạ, trả không gian giới chỉ lại cho ta."
"Tự tìm cái chết, ta sẽ giết hết các ngươi."
"Ta liều mạng với ngươi."
Trong một khoảnh khắc, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đã triệt để phát điên.