Chương 770: Chiến cục hiện đã nghiêng về một phía
Chương 770: Chiến cục hiện đã nghiêng về một phíaChương 770: Chiến cục hiện đã nghiêng về một phía
Chương 770: Chiến cục hiện đã nghiêng ve một phía
Vừa đối mặt với sự biến mắt của không gian giới chỉ, mặc dù đệ tử của Thánh địa Kình Thiên vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt của bọn họ đều sắp phun ra lửa rồi.
Đặc biệt là nhìn bộ dáng đắc ý kia của các đệ tử Đạo Nhất tông, khiến cho lửa giận ở trong lòng của bọn họ càng không nhịn được mà như núi lửa phun trào.
"Tìm chết."
"Chết đi cho ta."
“Hôm nay có ngươi thì không có ta.'
Các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên rống giận xông tới, các đệ tử của Đạo Nhất tông thấy vậy thì cũng không sợ hãi chút nào, song phương lại giao chiến với lần thứ hai.
Các đệ tử của Đạo Nhất tông giống như dựa vào thân pháp cấp hóa cảnh của mình, mà khiến cơ thể của mình giống như quỷ mi.
Thoáng một cái đã qua, giống như không có chuyện gì xảy ra, thẳng đến từng trận gió thoảng qua, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên chỉ cảm thấy dưới hông mát lạnh, lúc bọn họ cúi đầu nhìn xuống, mẹ nó quân cũng mất luôn rồi?
Trong nháy mắt, sắc mặt của đệ tử trong Thánh địa Kình Thiên đỏ bừng, nam đệ tử thì còn khá hơn, nhưng nữ đệ tử thì trực tiếp hét râm lên.
Rồi lại nhìn vê phía đệ tử Đạo Nhất tông ở phía đối diện, trên tay bọn họ không biết từ lúc nào đã câm từng cái quần, mà những cái quần này cũng không cần phải nói, bởi vì bọn chúng là của bọn hắn.
'Lưu manh."
"Cầm thú."
"Bỉ ổi hạ lưu."
"Uy uy uy, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được, hơn nữa ta cũng không có hứng thú với ngươi, bởi vì ngươi quá xấu rồi."
Đối mặt với sự mắng mỏ giận dữ của một đám nữ đệ tử trong Thánh địa Kình Thiên, các đệ tử của Đạo Nhất tông lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Nói đùa, người đứng ở trước mặt đám Đạo Lâm chúng ta thì không phân biệt nam nữ, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất thủ của ta thôi.
Lời này vừa nói ra, một đám nữ đệ tử của Thánh địa Kình Thiên càng thêm tức giận, thậm chí có một số người quên cả thẹn thùng, bọn họ vừa mới nói cái gì? Nói mình quá xấu sao? Ta muốn liều mạng với bọn chó chết này.
Lúc này bọn họ cũng mặc kệ dưới hông mát mẻ, nguyên một đám giống như một con hổ cái điên cuồng, sau đó là giương nanh múa vuốt mà lao về phía các đệ tử của Đạo Nhất tông. Kết quả là chiếc áo đã biến mất.
_
"Ta sớm đã nói với ngươi rồi, ta không có hứng thú với ngươi, sao ngươi còn muốn ôm ấp yêu thương ta vậy?”
"Ngươi... Ngươi không phải người."
Chỉ là hai lần chạm đơn giản, không gian giới biến mất, mà quần áo cũng biến mất.
Sau khi cơn giận lắng xuống, có một vị đệ tử thân truyền của Thánh địa nói.
" Chư vị sư đệ đừng hoảng hốt, chẳng qua chỉ là quần áo mà thôi, cũng chỉ là những thủ đoạn âm hiểm không ra gì, đối với chúng ta mà nói cũng không tính là tổn hại chân chính nào, không cần để ý tới, trực tiếp giết chết bọn hắn là được."
Nghe sư huynh nói như vậy, tâm lý của chúng đệ tử mới bình tĩnh trở lại.
Nếu không phải nói là đệ tử của Thánh địa, tâm cảnh của bọn họ quả thật là không tệ, rất nhanh đã điều chỉnh lại bản thân.
Không có quần áo, xấu hổ thì xấu hổ, nhưng như vậy thì sao? Còn có thể lấy mạng của bọn họ sao?
Ngay cả khi tất cả quần áo đều đưa cho một đệ tử Đạo Nhất tông, vậy thì sao chứ? Đến lúc đó chỉ cần giết chết bọn họ, Thánh địa Kình Thiên sẽ giành chiến thắng.
Một lần nữa tràn đầy tự tin, nhưng Thánh địa Kình Thiên vẫn còn quá mức ngây thơ rồi.
Nếu như lúc này là các đệ tử Phật giáo của Tây Châu, sau khi bọn họ nghe xong quyết định này thì sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Vấn đề không phải là có quần áo hay không, bởi vì đó mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, còn điều đáng sợ hơn vẫn còn đang ở phía sau.
Đáng tiếc là đệ tử của Thánh địa Kình Thiên không biết bất cứ cái gì cả, ngay cả nữ đệ tử cũng thu lại sự thẹn thùng ở trong lòng, trong mắt của bọn họ lại tràn đây sát ý.
"Biết một chút thủ đoạn âm hiểm thì có ý nghĩa gì chứ? Chết đi."
Các đệ tử Thánh địa Kình Thiên lại lao tới lần nữa, song phương lại đánh nhau, sau mấy hiệp, hầu như tất cả đệ tử Thánh địa Kình Thiên đêu không còn mảnh vải che thân.
Toàn thân cứ như vậy mà sạch sẽ bóng bẩy, nhưng đối với việc này, chúng đệ tử đã sớm điều chỉnh lại tâm lý, sau đó lại cưỡng chế đè nén sự xấu hổ và tức giận ở trong lòng của mình lại, vẻ mặt đằng đằng sát khí nói.
"Sao thế, ngươi còn có thể làm cái gì?"
Không phải chỉ trộm quần áo thôi sao? Hiện tại lão tử đã không còn quần áo, các ngươi còn có thể làm gì, hơn nữa, ngay cả năng lực làm bị thương bọn ta mà ngươi cũng không có.
Sao thế, đừng nói là ngươi muốn dùng cách này để khiến ta chết vì xấu hổ đấy? Quả thực làm trò hề cho thiên hạ.
"Đến đi, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Hiện tại ngươi còn có thể... ô..."
Một tên đệ tử thân truyền của Thánh địa nhìn vê phía Từ Kiệt mà cười lạnh nói ra: Ta đã không còn quần áo, ngươi còn có thể trộm cái gì? Đến đón lấy chính là ngày chết của ngươi.
Nhưng mà, hắn còn chưa nói xong, tên đệ tử đột nhiên kêu lên một tiếng.
Còn Từ Kiệt thì sau khi hắn thi triển Long Trảo Thủ, hắn đã nắm chắc mệnh môn của hắn một cách chính xác.
"Cũng không còn cách nào khác, do nó dễ nhắm hơn thôi."
Từ Kiệt nhàn nhạt trả lời, một cơn đau xuyên thấu trực tiếp khiến tên đệ tử thân truyên của Thánh địa này lộ ra vẻ dữ tợn, ngũ quan đều đã biến dạng.
“Buông... buông tay...
Trong miệng mơ hồ không rõ nói, mẹ nó quá đê tiện, thật sự là quá đê tiện.
Từ Kiệt nghe vậy thì cười nói.
"Ngươi xác định muốn ta buông tay sao?"
"Mau mẹ nó buông ra cho ta. .
"Đây là do ngươi nói đấy."
Ngay sau đó, Từ Kiệt đột nhiên dùng một chút lực, một cổ kịch liệt càng thêm đau đớn hơn đã lập tức quét qua toàn thân hắn, ồi sau đó chính là một trận chết lặng.
Thở hổn hen, thật vất vả lắm thì hắn mới có thể khôi phục lại một ít, chỉ là có cảm giác dưới háng giống như thiếu thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn xuống, nhưng vừa nhìn là đã khiến cho tên đệ tử thân truyền này lập tức mở to hai mắt, gầm lên giận dữ.
"Nó đi đâu rồi?"
Ta mẹ nó mệnh căn của ta đâu? Nó đã đi đâu rồi?
Hai mắt của hắn lập tức đỏ như máu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Kiệt, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Từ Kiệt đang ném đi thứ dính máu kia, thật giống như ném rác vậy.
Đột nhiên, đệ tử thân truyền cảm thấy trong đầu có vô số tiếng sét đánh, nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng gầm lên thống khổ và phẫn nộ.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi đã làm gì?”
Nghe vậy, Từ Kiệt lộ ra vẻ nghi hoặc, ngây thơ nói.
"Không phải ngươi kêu ta buông tay sao? Không phải là ta đã buông lỏng rồi sao?"
"Ngươi, ngươi, ngươi... Ta liều mạng với ngươi."
Nói xong, tên đệ tử này đã lao như điên về phía Từ Kiệt. "Ta giết ngươi, đồ súc sinh."
"Yo, còn vội đến mức này sao?"
Mẹ nó, tử tôn căn đã không còn, nếu việc này đổi lại là xảy ra ở trên thân của nam nhân khác thì chẳng lẽ không vội sao?Tên đệ tử này rõ ràng là đã mất đi lý trí, giống như một con dã thú đã phát cuồng.
Nhưng Từ Kiệt lại không thèm quan tâm chút nào, mắt thấy tên đệ tử này đang xông tới, Từ Kiệt hắn chỉ cười lạnh một tiếng.
"Vừa hay có thể dùng ngươi để thử nghiệm thủ đoạn mới của ta."
Vừa nói, hai tay của Từ Kiệt đã kết ấn, theo sự niết động của ấn quyết, linh lực ở trong cơ thể của hắn không ngừng tăng lên.
" Phiên Thiên Ấn."
Đây là thuật pháp Thiên giai thượng phẩm của Đạo Nhất tông, mà lực công kích của nó còn cực kì khủng bố.
Thấy vậy, cái tên đệ tử thân truyền này cũng không chút do dự mà đánh ra một quyền.
" Bá Vương Quyền."
Đại ấn kim sắc và ánh quyên hung hăng chạm vào nhau, ngay sau đó đại ấn ầm am bị đánh tan.
"Chết đi cho ta."
Một quyền nổ nát Phiên Thiên Ấn của Từ Kiệt, tên đệ tử này vẫn không chút dừng lại, sát ý dạt dào mà lao đến.
Nhưng đối với chuyện này, Từ Kiệt vẫn không có chút kinh hoảng nào, thản nhiên nói.
" Chấn”
Ngay sau đó, Phiên Thiên ấn lẽ ra phải bị đập thành mảnh vụn nhanh chóng ngưng tụ thành vô số ấn ký nhỏ màu vàng, trong nháy mắt bao trùm lấy tên đệ tử này, trực tiếp trấn áp hắn ngay tại chỗ.
Vô số ấn ký nhỏ màu vàng thông qua kim quang mà liên kết với nhau, phảng phất tạo thành một tấm lưới lớn màu vàng óng, trong tấm lưới này, mặc cho tên đệ tử này có giãy giụa như thế nào cũng vô ích.
"Không thể nào, tại sao lại như vậy? Thả ta ra, đáng chết."