Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 82 - Chương 771: Ta Đang Nằm Mơ Sao?

Chương 771: Ta đang nằm mơ sao? Chương 771: Ta đang nằm mơ sao?Chương 771: Ta đang nằm mơ sao?

Chương 771: Ta đang năm mơ sao?

Phiên Thiên ấn mới bị đập nát trong nháy mắt, nhưng trong giây lát liền bị khống chế. Lúc này tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Kình Thiên này có thể nói là đầu đầy dấu hỏi.

Cái này mịa nó không là loại thuật pháp có tính công kích sao? Tại sao nó còn mang theo tính khống chế nữa?

Còn Từ Kiệt thì lại không nhanh không chậm mà đi đến trước mặt hắn, trên mặt còn lộ ra một nụ cười nhạt rồi nói.

"Phiên Thiên ấn thực sự là loại thuật pháp có tính công kích, nhưng sau khi ta đột phá tới hoá cảnh thì đã cải biến nó một chút xíu mà thôi."

Hả?

Nghe vậy, cả người của tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này chết lặng.

Thuật pháp Thiên giai thượng phẩm, ngươi mịa nó đã tu luyện đến hóa cảnh rồi? Còn tại trên cơ sở vốn có của nó mà cải biến một chút sao?

Hắn nhìn về phía Từ Kiệt với ánh mắt tràn đầy phức tạp, tên này mịa nó là quái vật sao?

Phải biết việc tu luyện thuật pháp Thiên giai thượng phẩm là một chuyện cực kỳ khó khăn và tốn thời gian.

Mà xa hơn nữa không phải là thứ Hoàng giai, Huyền giai gì đó có thể đánh đồng được.

Muốn tu luyện một môn Thiên giai hay là thuật pháp thượng phẩm tới mức hoá cảnh như vậy, thì việc tiêu tốn thời gian và tinh lực tuyệt đối là chuyện khó có thể tưởng tượng được.

Đừng nói là hoá cảnh, ngay cả viên mãn cũng khó.

Về phần tu sĩ bình thường, cho dù thiên phú có cao đến đâu thì cũng không có khả năng dành toàn bộ thời gian của mình cho việc tu luyện thuật pháp.

Còn việc tu vi của bản thân vẫn không đề thăng được sao? Không có tu vi, cho dù tu luyện thuật pháp có cao đến đâu thì cũng chỉ là lâu đài xây trên cát, không có chút căn cơ nào.

Nhưng Từ Kiệt ở trước mắt, thế mà hắn lại tu luyện công pháp Thiên giai thượng phẩm tới hóa cảnh, thậm chí tu vi của hắn còn ở cấp Thiên Nhân cảnh, mẹ nó thật kinh người, cái này cân thiên phú cao cỡ nào chứ?

Dù sao, đệ tử thân truyền của Thánh địa này cũng biết mình không thể làm được.

Từ nhỏ đến lớn cho tới tận bây giờ hắn chưa từng hoài nghi thiên phú của mình, có thể tiến vào Thánh địa, rồi trở thành đệ tử thân truyền, thiên phú đương nhiên không cần phải hoài nghi.

Nhưng bây giờ, đối mặt Từ Kiệt, đây lần đầu tiên hắn hoài nghi chính mình, chẳng lẽ thiên phú của mình thật sự chênh lệch tới như vậy sao? Tuy nhiên, điều mà đệ tử thân truyền này không biết là thiên phú của Từ Kiệt thực sự không cao hơn hắn bao nhiêu.

Sở dĩ hắn có thể tu luyện Phiên Thiên ấn đến hoá cảnh, hơn nữa còn có thể cải biến, hoàn toàn là bởi vì Từ Kiệt hầu như đã dành toàn bộ thời gian của mình để tu luyện Phiên Thiên ấn.

Về phần tại sao tu vi của hắn vẫn không bị rơi xuống, cái này phải quy công cho Diệp Trường Thanh.

Trong Đạo Nhất tông hiện nay, hầu như tất cả các đệ tử đều rất ít khi dành thời gian để đề cao tu vi của mình.

Chỉ cần mỗi ngày có thể ổn định ăn được đồ ăn của Diệp Trường Thanh, tu vi tăng lên nhất định là sẽ ổn định, từ đó chúng đệ tử hoàn toàn có thể thời gian bị trống ra kia để tu luyện thuật pháp, đề cao chiến lực.

Nói thẳng ra, sự tồn tại của Diệp Trường Thanh gần như có thể nói là để đệ tử của Đạo Nhất tông có nhiều thời gian gấp đôi để tiêu hao hơn so với đệ tử của tông môn khác.

Nhìn thấy sự và khó hiểu của cái tên đệ tử Thánh địa kia, Từ Kiệt lại cười nói.

"Kế tiếp nên bào chế ngươi thế nào? Hay là giết chết?"

"Ngươi dám, ta là đệ tử của Thánh địa."

"Hắc... Ta mịa nó làm sao không biết ngươi là đệ tử Thánh địa?"

Hắn lập tức tát một cái qua đó, đều là đến lúc này rồi mà ngươi còn nói mấy lời ngu xuẩn này, cho dù có là đệ tử của Thánh địa Kình Thiên thì cũng phải chất.

Từ Kiệt ở nơi này đang chiếm ưu thế áp đảo, mà những nơi khác cũng không kém là bao.

Phương pháp mà các đệ tử của Đạo Nhất tông sử dụng thực sự quá mức quỷ dị, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên chưa từng thấy qua, cho nên trực tiếp bị đánh cho trở tay không kịp.

Đặc biệt là sự phối hợp của Thám Vân Thủ và Long Trảo Thủ, cái đó thực sự là một trận đấu hoàn hảo, khiến cho rất nhiều đệ tử của Thánh địa nhất thời không có biện pháp ứng đối.

Nỗi đau xuyên thấu đó quả thực là khắc cốt ghi tâm, nỗi thống khổ khi bị nhổ bỏ tử tôn căn đó khiến người ta phát điên.

Trong lúc nhất thời, chiến cục bất ngờ có xu thế nghiêng về một bên.

Trên tường thành, tu sĩ của các đại tông môn còn chưa kịp xuất thủ, lúc này đều nhìn đến ngẩy ngẩn cả người, một đám đệ tử nhìn về phía trưởng lão và tông chủ của tông môn, yếu ớt hỏi.

"Chúng ta còn cần xuất thủ nữa không?"

Vốn dĩ bọn họ đã hạ quyết tâm, cho dù là đối mặt với Thánh địa Kình Thiên, nhưng nếu đã đầu phục Đạo Nhất tông, đến lúc đó bọn họ cũng tuyệt đối là tử chiến không lùi.

Mặc dù đều đã ôm lấy quyết tâm như vậy, nhưng ngay từ đầu trận chiến đã trực tiếp vượt qua khỏi dự liệu của tất cả mọi người.

Cái này mẹ nó không nên như vậy, Thánh địa Kình Thiên yếu như vậy sao? Vừa lên là đã bị áp chế toàn diện luôn sao?

Về phần hiện tại chúng tu sĩ nghĩ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng bọn họ vẫn không thể hạ quyết tâm được.

Chủ yếu là về tình hình trước mắt, bọn họ còn có chỗ nào có thể ra tay giúp đỡ đâu?

Nghe vậy, tất cả tông chủ và trưởng lão cũng lộ ra sắc mặt phức tạp, không biết nên trả lời như thế nào.

Mặc dù bọn họ đã đầu nhập vào Đạo Nhất tông, nhưng cho tới nay lại như thể chưa từng phải làm qua chuyện gì.

Lúc đối mặt với Yêu tộc cũng như vậy, việc săn bắt và guyên liệu nấu ăn đều do chính Đạo Nhất tông tự mình thực hiện.

Về phần bọn họ, chỉ cần ở lại Vạn Yêu quan, giống như đám phế vật chờ tới giờ ăn cơm là được.

Đối mặt với Thánh địa Kình Thiên lần này, vốn cho rằng cuối cùng bọn họ cũng có thể báo đáp ân tình của Đạo Nhất tông, nhưng thật không nghĩ đến, mẹ nó thế mà vẫn vô dụng như vậy.

Điều này khiến mọi người ngày càng cảm thấy mình vô dụng, một đám đầu sắt phế vật thuần túy.

Mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, có vẻ như Đạo Nhất tông người ta hoàn toàn không cân bọn họ, còn bọn họ thì lại cân sự che chở của Đạo Nhất tông, quả thực giống như là một loại nhi tử ngốc dư thừa kia của nhà địa chủ, làm gì cái gì cũng không được, ăn cái gì cũng không được.

"Ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ."

"Ai cũng thế thôi. Kể từ khi thượng tông đến Vạn Yêu quan, dường như chúng ta không phải làm gì cả, ngay cả đám yêu thú công thành cũng không có nốt."

" Đúng vậy đấy, trước kia còn có thể đối phó với một số yêu thú, nhưng bây giờ..."

Thậm chí chính mình còn cảm thấy có chút khinh bỉ chính mình, so với tâm tình phức tạp của các đại tông môn, lúc này bọn tình báo bên kia cũng đã sớm bị doạ cho ngây người rồi.

Vốn tưởng rằng sẽ là một trận kinh thiên động địa, song phương đánh đến mức khó phân thắng bại, nhưng ai ngờ Thánh địa Kình Thiên vừa mới tiến lên liên bị áp chế toàn diện như vậy chứ?

"Cái này... Có phải mắt của ta bị hoa rồi đúng không?”

"Ta mịa nó không phải đang nằm mơ chứ?"

"Thánh địa Thiên Đình sắp bại trận rồi sap?" "Cái này, cái này... Đây là thuần tuý nghiên nát mà."

Chiến đấu kịch liệt chưa từng xuất hiện, hoàn toàn là đơn phương nghiền ép, nghe một đám đệ tử của Thánh địa Kình Thiên gào khóc thảm thiết, cái này mẹ nó làm gì giống với sức chiến đấu mà các đệ tử Thánh Địa nên có.

Chẳng lẽ thực lực của Đạo Nhất tông đã mạnh đến tình trạng như thế rồi sao?

Chúng mật thám chỉ cảm thấy một cơn sóng to gió lớn đang nổi lên ở trong lòng của mình.

Bên phía bọn họ vẫn cảm thấy không hiểu, nhưng bọn người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì vẫn luôn núp ở trong bóng tối đã có cái nhìn sâu sắc hơn.

"Thánh địa Kình Thiên đã bị đánh đến mức một trở tay không kịp, thủ đoạn này của Đạo Nhất tông thật đúng là... Thật sự là...

Ngay cả Thánh chủ Vân La cũng không biết nên miêu tả như thế nào, không ngờ lại có phong cách chiến đấu như vậy? Quả thực là ma tu hơn cả ma tu, thuật pháp có thể thi triển cũng là đạo thuật pháp đường đường chính chính, mà cái này còn làm người khác cảm thấy xoắn xuýt.

Sắc mặt của Thánh chủ Dao Trì ở bên cạnh cũng trở nên đỏ ửng, sau đó thấp giọng trả lời.

"Nhưng mà nếu bọn họ muốn muốn dùng cách hạ lưu này để đánh bại Thánh địa Kình Thiên cũng không dễ dàng như vậy, chờ bọn họ thích ứng được, mới là sự khởi đầu của phiền phức.'

"Đúng là như thế, cũng không biết bên phía Đạo Nhất tông còn có thủ đoạn nào khác hay không.'
Bình Luận (0)
Comment