Chương 772: Chiến cục nghịch chuyển rồi sao?
Chương 772: Chiến cục nghịch chuyển rồi sao?Chương 772: Chiến cục nghịch chuyển rồi sao?
Chương 772: Chiến cục nghịch chuyển rồi sao?
Cùng là thánh địa, cho nên đám người Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đương nhiên càng thêm hiểu rõ Thánh địa Kình Thiên.
Thân là đệ tử của Thánh địa, thực lực của bọn họ không chỉ có như thế, vừa rồi bọn họ chỉ là do bị Đạo Nhất tông đánh trở tay không kịp mà thôi.
Thành thật mà nói, ngay cả Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì cũng chưa từng gặp qua loại thủ đoạn như vậy, nếu đổi là bọn họ thì trong lúc nhất thời cũng khó mà thích ứng được.
Nhưng chỉ cần có thể điều chỉnh xong, Đạo Nhất tông muốn giành chiến thắng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì có thể nhìn thấy rõ ràng, mà ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên vẫn đang chiến đấu ác liệt với ba người Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương.
Sau khi bọn họ nhìn xuống các đệ tử của Thánh địa tựa như binh bại và núi đổ, trên mặt của bọn họ lại không có một tia lo lắng.
Mặc dù có phan nộ, nhưng lại không có tuyệt vọng, cho nên bọn họ càng rõ ràng về sức mạnh thực sự của các đệ tử nhà mình.
Lúc này chỉ cân cho bọn hắn một chút thời gian mà thôi.
Đúng như mọi người nghĩ, sau lần đàn áp toàn diện ban đầu, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên cũng dần dần thích ứng với thủ đoạn của các đệ tử Đạo Nhất tông.
Tuy rằng cái giá phải trả rất lớn, đặc biệt là các nam đệ tử, mỗi một cái đũng quần đều dính đầy máu tươi.
Tuy nhiên, trong vô thức, cục diện trận chiến đã lặng lẽ thay đổi.
Bên phía Từ Kiệt đang định động thủ chém giết tên đệ tử thân truyền này, nhưng vào lúc này, cái đệ tử thân truyền này vốn đang cảm thấy rất tức giận lại đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Nói thật, trước đó đích thật là ta đã xem thường Đạo Nhất tông ngươi, nhưng cái này cũng không đại biểu là ngươi đã giành chiến thắng rồi..."
Nói xong, linh khí ở quanh thân tên đệ tử này đã bắt đầu trở nên cuồng bạo, một thân khí tức cũng không ngừng tăng vọt.
Thấy vậy, Từ Kiệt khẽ cau mày, bởi vì người này khiến cho hắn có cảm giác khác với người vừa nãy.
Mặc dù vẫn bị Phiên Thiên ấn vây khốn như cũ, nhưng không biết tại sao Từ Kiệt lại đột nhiên có một loại cảm giác căng thẳng, đó là cảm giác mà như lâm đại địch mới có.
"Mặc dù những năm gần đây Thánh địa Kình Thiên của ta có chút xuống dốc, thậm chí là bị thế nhân cho là Thánh địa yếu nhất trong Tam đại Thánh địa, nhưng không có nghĩa là thực lực của chúng ta chỉ có như thể."
Vừa nói chuyện, vị đệ tử thân truyền này vừa chậm rãi đứng lên, tuy rằng cả người lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ kiên định.
"Thuật pháp Thiên giai thượng phẩm cấp hoá cảnh xác thực là rất lợi hại, chí ít là ta không có làm được, nhưng nó cũng không bẫy được ta."
Vừa nói, hai tay của tên đệ tử này cũng niết động ấn quyết, một cỗ khí tức bá đạo theo niết động ấn quyết bắt đầu chậm rãi khuếch tán.
"Đây là...
Cảm nhận được cỗ khí tức này, đồng tử của Từ Kiệt đột nhiên giãn ra, có lẽ là hắn đã đoán được cái gì.
Lúc này, cái tên đệ tử của Thánh địa này cũng trực tiếp đưa ra đáp án.
"Thân là tông môn của Đông Châu đến đây, thực lực của các ngươi xác thực là nằm ngoài dự liệu của người ta, nhưng có một số nền tảng mà Đông Châu các ngươi tuyệt đối không có."
"Ví dụ như, trong Đạo Nhất tông của ngươi không có công pháp và thuật pháp cấp Thánh giai và Đế giai này đúng không? Mặc dù thuật pháp Thiên giai thượng phẩm cấp hóa cảnh rất lợi hại, nhưng so với Thánh giai thì vẫn có một sự khác biệt một trời một vực."
"Đây không phải là thứ mà trình độ tu luyện có thể bù đắp, mà là phẩm giai áp chế tự nhiên."
Nói đến đây, tên đệ tử này ngừng nói, ngay sau đó là lạnh lùng quát.
"Thiên Kiếp Chỉ"
Lời vừa nói ra, một cái ngón tay hình thành từ linh lực hội tụ trên trời đè ngang xuống, rồi che khuất bầu trời, khiến cho người ta có cảm giác tận thế sắp ập đến.
Dưới sự tấn công của Thiên Kiếp Chỉ này, Phiên Thiên ấn hoá cảnh của Từ Kiệt mỏng manh như tờ giấy, bắt đầu sụp đổ từng khúc một ngay tại chỗ.
Xem ra, thật đúng như lời của tên đệ tử thân truyền này nói, cho dù ngươi tu luyện thuật pháp Thiên giai thế nào thì cũng vĩnh viễn không có cách nào có thể so với công pháp Thánh giai, mà đây chính là sự chênh lệch về nền tảng.
Đạo Nhất tông của ngươi rất mạnh, nhưng các ngươi có công pháp, thuật pháp Thánh giai và Đế giai hay không? Nếu không có thì nhất định là không bằng Thánh địa Kình Thiên.
Ngay khi Thiên Kiếp chỉ Thánh giai vừa ra, Phiên Thiên ấn lập tức bị phá giải, khiến cho Từ Kiệt cũng bị thương, một ngụm máu lớn đột ngột trào ra.
Nếu hắn có thân pháp cao siêu, nhanh chóng mở rộng khoảng cách, có lẽ đã khiến đối phương bị trọng thương rồi.
Nhìn thấy ngón tay kia mạnh mẽ đáp xuống mặt đất, trong nháy mắt để lại trên mặt đất một cái hố sâu lớn như hồ nước, làm cho sắc mặt của Từ Kiệt ngưng trọng. Bởi vì đây là lân đầu tiên hắn nhìn thấy thuật pháp Thánh giai này.
Trước mặt là bụi mù nổi lên bốn phía, nhưng trong đám khói này, một cỗ linh lực đáng sợ phóng lên trời, mặc dù tu vi của linh lực này là hiên Nhân cảnh, nhưng lại mang đến cho Từ Kiệt một áp lực cực lớn không có gì sánh kịp.
"Mới vừa rồi chính là khoảng cách giữa thuật pháp, còn công pháp, ngươi vẫn là nên tu luyện loại công pháp Thiên giai thượng phẩm đi."
"Mặc dù rất lợi hại, nhưng đối với Thánh địa đệ tử mà nói thì đây cũng chỉ là loại tôn tại cấp thấp nhất mà thôi, công pháp khủng bố của Đế giai là thứ mà cả một đời này của ngươi đều không cách nào tưởng tượng được, hôm nay ta liên phá lệ để ngươi mở mang kiến thức một chút vậy.'
Nói xong, một bóng người từ trong cát vàng chậm rãi đi ra, chỉ thấy thương thế khắp người của đối phương đã khôi phục hoàn toàn, ngay cả tử tôn căn ở dưới đũng quần cũng đều hoàn hảo không chút tổn hại.
" Đoạn chi trọng sinh...
Từ Kiệt vừa nhìn tên đệ tử này vừa lẩm bẩm nói.
Muốn đoạn chi trọng sinh thì chí ít cần phải đạt đến Thánh cảnh mới được, mà ngay cả Thánh giả cũng có rất nhiều hạn chế.
Ví dụ như nó cần rất nhiều thiên tài địa bảo để làm phụ trợ, đồng thời cũng phải trả giá rất lớn.
Chân chính có thể thi triển được đoạn chi trọng sinh này mà không có quá nhiều áp lực như vậy, vậy thì phương diện năng lực kia đã là cấp Đế cảnh.
Nhưng bây giờ, một tên tu sĩ chỉ ở Thiên Nhân cảnh, thấ mà lại có thể thi triển được đoạn chi trọng sinh.
"Đây chính là sự cường đại của công pháp Đế giai sao?"
Từ Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng sắc mặt của hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường, tay cầm trường kiếm, hai mắt kiên định mà nhìn về phía đệ tử thân truyền của Thánh địa đang không ngừng xông tới.
" Há, cho tới tận bây giờ mà ngươi còn cảm thấy chính mình có cơ hội chiến thắng sao?"
Thấy Từ Kiệt vẫn không chịu bỏ cuộc, tên đệ tử này có chút hăng hái mà cười nói.
"Ta từ bỏ, ngươi có thể đồng ý sao?"
"Có lý, vậy thì chết đi."
Nói xong, tên đệ tử này vừa tiến lên một bước, sau đó cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ, khiến cho hai mắt của Từ Kiệt lập tức mở to.
Không phải là thân pháp, mà hắn cũng không có thi triển bất kỳ thuật pháp nào, nhưng một người sống sờ sờ cứ thế mà biến mắt từ trong không trung ở ngay trước mặt mình. Tình cảnh quái dị như vậy, khiến Từ Kiệt cảm thấy nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trong giây tiếp theo, giọng nói của đệ tử đó lại vang lên bên tai Từ Kiệt.
"Cảm thấy rất khó hiểu sao?"
Ngay lập tức, còn không đợi Từ Kiệt kịp phản ứng, một cổ lực lượng khổng lồ đã bất ngờ đánh vào hông của Từ Kiệt, sau đó cả người của hắn liên bị tên đệ tử này một chân đạp bay ra ngoài.
Dưới một kích như vậy, Từ Kiệt có thể nghe thấy rõ xương trong cơ thể của mình phát ra kèn kẹt vỡ vụn, xương sườn của hắn đã bị đá gãy mất vài gốc.
Hắn bay rất xa rồi mới ngã mạnh xuống đất, mà tên đệ tử kia cũng không vội vàng xuất thủ, vẫn không nhanh không chậm mà đi tới chỗ của Từ Kiệt.
Đợi đến khi Từ Kiệt thất tha thất thểu mà đứng dậy, tên đệ tử này lại quỷ dị biến mất ngay tại chỗ thêm lần nữa.
Sau đó, hắn không có dấu hiệu nào mà xuất hiện ở ngay trước mặt Từ Kiệt, đánh ra một quyền, hung hăng đánh trúng ngực của đối phương.
Ngực của hắn lõm xuống, trong miệng lại lân nữa trào ra một ngụm lớn máu tươi.
"Cảm thấy rất kỳ lạ về chuyện vì sao ta không dùng đến thân pháp, nhưng lại có thể làm được một bước này sao?"
Từ Kiệt khó khăn đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, trên mặt vẫn không có chút vẻ sợ hãi nào mà nhìn chằm chằm vào tên đệ tử này.