Chương 780: Tại sao ta chưa từng nếm qua món ngon này?
Chương 780: Tại sao ta chưa từng nếm qua món ngon này?Chương 780: Tại sao ta chưa từng nếm qua món ngon này?
Chương 780: Tại sao ta chưa từng nếm qua món ngon này?
Nghe Tề Hùng nói, Ngô Thọ ngay lập tức trở nên mất kiên nhẫn, sao con hàng này lại có thể vô liêm sỉ đến mức nói được những lời này vậy.
Mặc dù Ngô Thọ hắn mang danh hiệu là Đại trưởng lão, nhưng mịa nó thứ hắn phải làm lại là việc của một tông chủ nên làm.
Sờ lấy lương tâm của mình mà nói, khoảng thời gian mà Ngô Thọ đã bỏ ra để quản lý tông môn ít nhất là gấp mấy lần Tề Hùng, hiện tại con hàng này lại dám nói mình không phải lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý như thế nào?
Đến cùng là ai không lo liệu việc nhà?
Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Ngô Thọ, Tề Hùng lại tỏ ra thông minh, lòng bàn chân giống như được bôi dầu mà lập tức bỏ của chạy lấy người.
“Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta."
Nhìn vào tấm lưng của Tê Hùng, Ngô Thọ giận dữ chửi rủa, nhưng Tề Hùng lại hoàn toàn không thèm để ý tới hắn.
Cùng thương hội Thạch Sơn hợp tác không thể nghi ngờ sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho tông môn.
Cho nên Te Hùng cũng lên kế hoạch để chiêu đãi một đoàn người của thương hội Thạch Sơn một chút rồi tổ chức đại một bữa tiệc rượu nào đó cho bọn họ.
Hắn nói qua chuyện này với Diệp Trường Thanh một lần, đối với cái này thì Diệp Trường Thanh cũng không từ chối, dù sao mỗi năm 5000 vạn linh thạch cực phẩm, cộng thêm một đám thiên tài địa bảo, quả thực là một khách hàng lớn.
Cuối ngày hôm đó, Tề Hùng đã cử người mời mọi người từ thương hội Thạch Sơn trước.
Đối với cái này, phó hội trưởng của thương hội Thạch Sơn cũng không từ chối, mà lập tức đồng ý ngay.
Là một thành viên của thương hội, so với các tông môn và tu sĩ thuần túy hơn ở Thánh địa đó, khí tức thị trường ở trên người của bọn họ rõ ràng là càng nặng hơn.
Mấy cái giống như tiệc rượu hay Câu Lan gì đó, bọn họ càng là khách quen.
Thương hội Thạch Sơn có không ít tửu lâu cùng câu lan nằm dưới sự bảo trợ của nó, tất nhiên, mà đối với những thứ này sản nghiệp, thương hội Thạch Sơn cũng không quá chú ý đến, có chút ít còn hơn không có mà thôi.
Trụ cột chính của bọn họ cũng không phải là những thứ này.
Khi đến thời gian ước định, một đoàn người của thương hội Thạch Sơn dưới sự chỉ huy của phó hội trưởng đã đến cuộc hẹn đúng giờ.
Ở hậu viện, hai bàn ăn đã được sắp xếp xong xuôi, bọn người Tề Hùng, Ngô Thọ và Hồng Tôn cùng đi đến đó, nhưng đám người Dư Mat vẫn không có xuất hiện.
Thương hội Thạch Sơn còn không đến mức để ba người Dư Mạt hiện thân, có Te Hùng ra mặt là đã nể tình lắm rồi.
"Tới tới, chư vị mời ngồi. .
Bởi vì nể mặt của tiên, Tê Hùng đã cư xử rất tử tế, nở một nụ cười trên môi mà mời mọi người ngồi xuống.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, người của thương hội Thạch Sơn đã sớm thành thói quen, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì lúng túng.
Sau khi mọi người đã yên vị, bọn họ bắt đầu tán gẫu câu được câu không, nói về những điều không liên quan.
Không lâu sau, thịt và rượu lần lượt được dọn ra, một cổ mùi thơm hấp dẫn khiến người của thương hội Thạch Sơn bất giác liếc thêm vài cái.
Tuy chưa được nếm thử, nhưng mùi vị kia thật là thơm quá.
Chỉ là thân là những người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn, cho nên một đoàn người của thương hội Thạch Sơn cũng không tỏ ra thất thố mà cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
Mãi cho đến khi Tê Hùng lên tiếng.
" Đầu đừng ngôi không, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, không cần câu lệ."
"Tê tông chủ nói đúng lắm, vậy chúng ta không khách khí nữa."
Ăn hay không thì đối với người của thương hội Thạch Sơn cũng không quan trọng, lần này có thể hợp tác thành công với Đạo Nhất tông, nhiệm vụ của bọn hắn coi như là đã hoàn thành viên mãn.
Cho nên mọi người ôm lấy thái độ thờ ơ, tùy ý kẹp một đũa.
Chẳng qua là trong một khắc này sau khi thức ăn ngon được vào miệng của bọn họ, sắc mặt của mấy tên thành viên trong thương hội Thạch Sơn đã lập tức thay đổi.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng là lại biến thành mừng như điên.
Hương vị này thật sự là quá mức hoàn mỹ, mà bọn họ chưa từng nếm qua món ăn nào ngon như vậy, hơn nữa hiệu quả cũng vô cùng nghịch thiên.
Không do dự nữa, mấy người bọn họ trực tiếp hóa thân thành nồi cơm, không ngừng nhét đủ loại món ngon vào miệng, thậm chí là bọn họ còn không có thời gian để nói chuyện với đám người Tề Hùng.
Còn phó hội trưởng của thương hội Thạch Sơn lúc nãy đang nói chuyện với Tê Hùng, sau khi quay đầu lại thì thấy nguyên một đám cấp dưới của mình đều mang dáng vẻ giống như quỷ chết đói đầu thai, khiến cho sắc mặt của hắn lập tức sa sầm lại.
" Các ngươi đang làm gì vậy? Có thể có chút tiền đồ được hay không?” Bọn họ đều là người đi khắp thiên hạ, mấy năm nay món ngon nào mà chưa từng được nếm qua, sao đến lần này lại có thể mất mặt như vậy, cái này chỉ là một bàn thịt rượu, các ngươi có cân phải làm đến mức như thế không?
Hay là nói ngày thường bên phía thương hội bạc đãi các ngươi rôi? Cho nên nguyên một đám mới như lang như hổ muốn làm gì thì làm sao?
Đối mặt với sắc mặt lập tức tối sam này của phó hội trưởng, các thành viên của thương hội Thạch Sơn vẫn không có chút ý định dừng lại, trong miệng chứa đầy đồ ăn ngon, còn mơ hồ nói không rõ.
"Phó hội trưởng, ngon... An ngon lắm, ngươi cũng mau nếm thử đi."
Hả?
Phó hội trưởng nghe vậy thì sắc mặt càng thêm khó coi, mấy con đồ chó này thật thật mẹ nó làm ta mất hết mặt mũi, chỉ là một bàn cơm bình thường như vậy mà thôi, có cần phải đến mức như thế không?
Thật sự là ném sạch mặt mũi của thương hội mà.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không tiện quát lớn bọn họ, phó hội trưởng cũng chỉ có thể miễn cưỡng vui cười mà quay đầu cười nói với Te Hùng.
"Để Tề tông chủ chê cười rồi, ngày thường bọn gia hỏa này thật sự là do buông thả đã quen."
Đối với điều này, Tê Hùng ngược lại tỏ ra không để bụng, đồ ăn của Đạo Nhất tông như thế nào, đương nhiên là hắn biết rất rõ.
"Không sao, hội trưởng cũng mời nếm thử, mùi vị của đồ ăn trong Đạo Nhất tông ta thật sự không tệ."
"Vậy ta sẽ không khách khí nữa.
Hai người tỏ ra khách khí với nhau, nhưng phó hội trưởng hắn thực sự cũng không tin tưởng lắm vào lời nói của Tề Hùng.
Nói đùa cái gì vậy, ta là ai? Ta chính là phó hội trưởng của thương hội Thạch Sơn, những thứ như tu vi và chiến lực của mình thì không dám nói, nhưng cả đời này của ta đã đi khắp nơi, có món ngon nào mà chưa nếm qua?
Một bàn ăn đơn giản này có thể cám dỗ ta được sao?
Nhưng những lời này rõ ràng là không thể nói ra được, cho nên phó hội trưởng cũng chỉ gật đầu cười, sau đó chậm rãi dùng đũa gắp một miếng đồ ăn, từ từ cho vào trong miệng.
Mới nhai nhấm nuốt có một hồi, sắc mặt vốn đang tỏ ra bình tĩnh của hắn đột nhiên trở nên khiếp sợ, con mắt cũng là trừng đến căng tròn.
“Cái này... Món ăn này...
Hoàn toàn không biết nên nói thế nào, chỉ trong cái chớp nhoáng này, phó hội trưởng giống như đã hiểu tại sao dáng vẻ của những người ở dưới quyền hắn lại giống như một bộ quỷ chết đói đầu thai rồi.
Hắn đã đi khắp thế giới được nhiều năm như vậy, cũng đã từng nếm qua không ít thứ tốt, trong đó còn có rất nhiều chí bảo có giá trị liên thành.
Nhưng ngay tại lúc này những thứ bảo bối đó lại kém xa so với những bữa ăn bình thường ở trên bàn.
"Ta... Tê tông chủ, cái này..."
"Thích thì ăn nhiêu một chút."
Tề Hùng vừa cười vừa nói, bởi vì hắn cũng đã sớm dự liệu được sẽ cho ra kết quả như vậy.
Mà phó hội trưởng của lúc này hiển nhiên cũng không đoái hoài tới khách khí là cái gì nữa, trực tiếp khởi động chế độ ăn cơm.
Chậm rãi bưng một bát cơm lớn, trực tiếp bưng cả mâm cơm lên, dùng đồ ăn phủ lên trên cơm, vừa ăn vừa kêu ngon.
Làm gì còn chỗ nào còn một điểm bình tĩnh của trước đó nữa, tốc độ kia còn nhanh hơn rất nhiều so với một đám thủ hạ.
"Hội trưởng, để dành một ít cho chúng ta."
"Đúng rồi, ao có thể đổ trực tiếp vào trong bát như vậy chứ, còn chúng ta ăn cái gì?"
Đối mặt với phó hội trưởng đang điên cuồng ăn cơm kia, nguyên một đám bọn thủ hạ đương nhiên cũng không bỏ cuộc, đồng loạt lớn tiếng phản đối.
Thế mà đối với cái này, phó hội trưởng lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm chút nào, nói đùa cái gì vậy, đang ăn cơm thì làm gì có chỗ nghe các ngươi nói nhảm chứ.
Căn bản không có một chút ý định dừng lại, tốc độ đó chẳng những không giảm mà còn tăng lên, một đám bọn thủ hạ thấy thế thì cũng cúi đầu ăn cơm, tốc độ lại tăng lên rất nhiều.
Khung cảnh trò chuyện và cười đùa ban đầu đột nhiên biến thành tràng diện cúi đầu ăn cơm.
Bọn người Tê Hùng cũng cũng không đoái hoài tới việc nói nhiều, đối mặt với thức ăn ngon như vậy thì làm gì có chỗ nói nhảm nhiều tới như vậy.
Sau một trận gió cuốn mây tan, lúc một đoàn người của thương hội Thạch Sơn đã ăn uống no nê, nguyên một đám lười biếng mà dựa vào thành ghế, vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn, bởi vì bữa cơm này bọn họ ăn thật thoải mái.