Chương 781: Còn thật không sợ chết
Chương 781: Còn thật không sợ chếtChương 781: Còn thật không sợ chết
Chương 781: Còn thật không sợ chết
Thở phào nhẹ nhõm, phó hội trưởng lúc này mới tỏ ra ngượng ngùng mà nhìn về phía Tề Hùng, vừa rồi hắn mới không để ý tới một cái, hình như có chút mất mặt.
"Tề tông chủ, bữa cơm này..."
Đây chắc chắn là bữa ăn ngon nhất mà hắn từng ăn trong đời, tuyệt đối là không có cái thứ hai.
Thấy bộ dáng có chút lúng túng của phó hội trưởng, Te Hùng lại tỏ ra không thèm để ý mà Cười.
"Hội trưởng ưa thích là tốt rồi."
"Đa tạ Tề tông chủ đã chiêu đãi."
Sau khi dùng bữa, một đoàn người của thương hội Thạch Sơn đã hoàn toàn bị chinh phục, thậm chí là sau khi quay trở về chỗ ở, còn có người mở miệng nói ra.
"Hội trưởng, ta cảm thấy nếu chúng ta đã đạt được hợp tác thành công với Đạo Nhất tông, cái kia hẳn là nên để lại một người ở Đạo Nhất tông để tạo điều kiện cho việc liên lạc giữa hai bên."
"Tiểu nhân bất tài, nguyện vì thương hội mà quên mình phục vụ."
Người này lộ ra vẻ mặt thành khẩn mà lên tiếng, phó hội trưởng của thương hội Thạch Sơn nghe vậy thì nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái.
Còn quên mình phục vụ? Mịa nó những tính toán trong lòng ngươi, ngay cả ở Đông Châu mà ta cũng nghe thấy được.
Trước đó tại sao ngươi không nói quên mình phục vụ di? Hiện tại vừa ăn được một bữa mà đã muốn quên mình phục vụ rồi sao? Còn nguyện ý ở lại Đạo Nhất tông nữa chứ?
Nhưng sau khi suy đi tính lại, phó hội trưởng đột nhiên nảy ra một ý hay, sau đó hắn lại vừa cười vừa nói.
"Lời này của ngươi nói cũng có mấy phần có lý, chuyện mà chúng ta hợp tác với Đạo Nhất tông xác thực là rất quan trọng, mà cái này còn trực tiếp liên quan đến sự phát triển sau này của thương hội, thật đúng là cần có người ở lại Đạo Nhất Tông."
"Một mặt là để thuận tiện liên hệ, mặt khác là có thể thiết lập mối quan hệ càng tốt hơn với Đạo Nhất tông."
Nghe thấy lời này, trên gương mặt của mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong, sau đó nguyên một đám mồm năm miệng mười nói.
"Hội trưởng, tiểu nhân cũng nguyện quên mình phục vụ."
" Tiểu nhân nguyện vì thương hội mà ở lại Đạo Nhất tông.” "Hội thưởng xin cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của thương hội."
Ở lại Đạo Nhất tông tương đương với việc có cơm ăn, cho nên nguyên một đám đều tỏ vẻ ngươi tranh giành ta đoạt, không chút nào nhượng bộ.
Về phần phó hội trưởng thì hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đợi cho đến khi mọi người nói xong thì mới chuyển chủ đề.
"Các ngươi có lòng này thì ta đây rất vui mừng, nhưng chuyện hợp tác với Đạo Nhất tông rất quan trọng, cho nên nhất định phải có một người có đủ trọng lượng để ở lại mới được. Đồng thời, điều đó cũng có thể nói lên tâm quan trọng gắn liền với sự hợp tác này của thương hội."
Hả?
Nghe vậy, mọi người lập tức có dự cảm không lành, đây là có ý gì? Hàm ý ở trong lời nói của lão gia hỏa này có gì đó không thích hợp thì phải?
Quả nhiên là một giây sau, chỉ nghe phó hội trưởng không nhanh không chậm nói.
"Cho nên ta quyết định, đích thân ta sẽ ở lại tọa trấn và chịu trách nhiệm hoàn toàn về những vấn đề liên quan đến Đạo Nhất tông."
Quả nhiên, quả nhiên mà, trong lòng của cái tên lão thất phu này không có nhịn được cái rắm tốt.
Nghe vậy, mọi người lập tức tối sầm mặt, ngươi mịa nó cũng muốn tự mình ở lại thì cứ việc nói thẳng, ở chỗ này vòng vo tam quốc làm gì?
Chỉ là phó hội trưởng hoàn toàn không mọi người có cơ hội phản bác, sau khi thoại âm này rơi xuống thì liền tự mình trở vê phòng ngâm nga một ca khúc, có thể nhìn thấy được tâm tình của hắn đang rất tốt.
" Lão thất phu, không xứng làm người."
"Quả nhiên có câu nói rất hay, già mà không chết là làm kẻ trộm, lão tặc, ta vĩnh viễn không đội trời chung với ngươi.'
"Ta muốn đi thương hội để khiếu nại, thân là phó hội trưởng, làm sao có thể không làm việc đàng hoàng như thế."
Mọi người đương nhiên là không cam tâm như thế, trong thâm tâm của nguyên một đám đều đã quyết định, bọn họ nhất định phải đi khiếu nại với thương hội.
Thân là phó hội trưởng, làm sao có thể ở lại tông môn khác chứ? Những chuyện như vậy rõ ràng cần phải giao cho bọn hắn mới đúng.
Phó hội trưởng tự nhiên không biết mấy tên khốn khiếp thủ hạ của mình đang nghĩ gì rồi.
Lúc này, hắn vẫn đang nghĩ về bữa ăn ngon của ngày hôm nay, thật là một loại hưởng thụ mà.
Sau đó lại suy nghĩ một chút vê những gì mà chính mình đã ăn trước kia, đều mịa nó không là cái đinh gì.
Sáng sớm hôm sau, một đoàn người của thương hội Thạch Sơn đã sớm hỏi thăm giờ ăn thường ngày của Đạo Nhất tông, từ sớm đã đến đợi ở bên ngoài phủ thành chủ.
Hơn nữa, dù sao bọn họ cũng là kim chủ, cho nên Tề Hùng cũng cho bọn họ một ít ưu đãi, dù sao bọn họ cũng không ở đây lâu, cho nên cứ để bọn họ trực tiếp đến ăn vậy.
Mặc dù là một ngày ba bữa bình thường, nhưng một đoàn người của thương hội Thạch Sơn vẫn cầm một cái bát lớn rồi ăn đến quên cả trời đất.
Nó thực sự ăn rất ngon, ngon đến mức khiến người ta lưu luyến quên vê.
Mấy ngày kế tiếp, tâm tư của đám người trong thương hội Thạch Sơn ngày càng quyết tâm muốn được ở lại.
Dạng món ngon như vậy, nếu sau này lại không được ăn nữa, vậy thì tuyệt đối là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
"Ta cảm thấy rất ghen tị với những đám người thương hội Thạch Sơn."
Đối với các đệ tử của các đại tông môn phụ thuộc, lúc nhìn thấy mọi người trong thương hội Thạch Sơn có thể ăn cơm mà không cần tranh đoạt như vậy, khiến cho nguyên một đám hâm mộ đến đỏ ngầu cả mắt.
"Trong một năm nếu như ngươi có thể xuất ra 5000 vạn linh thạch cực phẩm, đoán chừng cũng có thể ăn được cơm như vậy."
"Ta... tông chủ của chúng ta thật vô dụng mà."
5000 vạn linh thạch cực phẩm một năm, các đại tông môn thật sự là lấy không ra, bởi vì đây thật đúng là một con số khổng lồ.
Từ những thứ này có thể tưởng tượng ra, những thương hội này giàu có đến mức nào.
Ở Trung Châu, phàm là tông môn và hoàng triều có chút thực lực đều có mối liên hệ thiên tỉ vạn lũ với Thương hội.
Mà đằng sau một nơi giống như Thánh địa, thì càng có một thương hội đang toàn lực chống đỡ cho nó.
Thương hội trả tiền để đổi lấy sự bảo hộ của vùng Thánh địa, cả hai bên đều có được thứ họ cần.
Hiện giờ thương hội Thạch Sơn có ý tứ như vậy, bọn họ muốn toàn lực ủng hộ Đạo Nhất tông để đổi lấy sự bảo vệ của Đạo Nhất tông, đương nhiên có thể ăn nên làm ra là tốt nhất.
Cho nên sau vài ngày, đối với rất nhiều thứ mà Tề Hùng cần, chẳng hạn như phù trận và trận bàn, thương hội Thạch Sơn không chút do dự mà trực tiếp đồng ý.
Trong trận chiến với Thánh địa Kình Thiên này, Đạo Nhất tông gần như đã sử dụng hết phù trận và trận pháp mà mình có, cho nên lúc này cần được bổ sung gấp. Tại nơi ở của thương hội, sắc mặt của một tên thành viên trong thương hội có chút khó coi, hiện đang đứng ở trước mặt phó hội trưởng, sau đó mở miệng nói.
"Hội trưởng, đã có một ít trưởng lão trong thương hội đã nảy sinh lòng bất mãn rồi, cảm thấy sự ủng hộ của chúng ta đối với Đạo Nhất tông đã đi quá xa."
"Lần mua sắm phù trận và trận pháp, giá trị của nó đã vượt qua 3000 vạn linh thạch cực phẩm, hơn nữa còn thiếu rất nhiều, cho nên..."
" Cho nên bọn họ muốn ngừng hỗ trợ cho Đạo Nhất tông sao?"
Phó hội trưởng nghe vậy mà thản nhiên nói, sau đó hừ lạnh một tiếng.
"Một đám ngu xuẩn, chẳng lẽ bọn họ còn nhìn không ra tiềm lực của Đạo Nhất tông sao? Hiện tại ngay cả một tên đầu heo cũng nhìn ra, Đạo Nhất tông nhất định sẽ thay thế Thánh địa Kình Thiên, trở thành một tân Thánh địa."
"Lúc này chính là thời điểm tốt để gửi than khi trời có tuyết, chẳng phải mạnh hơn là dệt hoa trên gấm sao?"
"Chỉ cần Đạo Nhất tông đạt được vị trí của Thánh địa, nỗ lực của ngày hôm nay nhất định sẽ được đền đáp gấp mười lần."
" Nói thì nói như thế, nhưng dù sao Đạo Nhất tông bây giờ cũng không phải là Thánh địa, những trưởng lão kia cũng là lấy cớ này."
"Hừm, tâm nhìn hạn hẹp..."
Hiện tại phó hội trưởng chắc chắn là một người ủng hộ hết mình của Đạo Nhất tông, nhưng trong khi hai người đang nói chuyện, một thành viên khác của thương hội Thạch Sơn vội vã xông vào, mà sắc mặt của hắn lại rất khó coi.
"Hội trưởng, bên phía thương hội Đỉnh Minh có động tĩnh."
"Nói."
"Bọn họ đã thu mua và dò xét đan dược, phù trận, trận bàn và pháp bảo, sau đó là đưa chúng đến Thánh địa Kình Thiên. Có vẻ như họ vẫn kiên định chọn Thánh địa Kình Thiên. Với những tư nguyên này, ta lo lắng Thánh địa Kình Thiên..."
"Ngươi lo lắng Đạo Nhất tông sẽ gặp phải rắc rối sao?"
“Hoàn toàn chính xác."
Thương hội Đỉnh Minh là một trong những thương hội ở phía sau Thánh địa Kình Thiên, chỉ là không nghĩ tới, mọi chuyện đã đến nước này rồi mà thương hội Đỉnh Minh vẫn đang hỗ trợ cho Thánh địa Kình Thiên, cuối cùng phó hội trưởng híp hai mắt lại, lạnh lùng nói một câu.
" Còn thật có người không có sợ chết."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"