Trang 502# 2
Chương 1005: Lũng đoạn thị trường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thế nhưng lúc này bạn học Vương Vũ - thành chủ tốt của thành Dư Huy lại đang ngồi phân chia tang vật với đám Toàn Chân Giáo ở hậu viện trong phủ thành chủ.
Trong hoạt động tết Thanh Minh lần này, có thể nói Toàn Chân Giáo là đám người cá kiếm được nhiều nhất, ngoại trừ toàn bộ các mảnh vỡ lấy được từ thành Dư Huy, phần lớn mảnh vỡ của bốn thành chính xung quanh cũng bị đám người Toàn Chân Giáo cướp vào trong tay, cuối cùng nếu tính thêm những thứ thành Dư Huy có được, tổng cộng cũng gần 4000 mảnh vỡ áo choàng.
Trong đó chỉ riêng mảnh vỡ áo choàng vạn năng đã có gần 750 mảnh.
Toàn Chân Giáo có 11 nhân viên chiến đấu, cộng thêm 6 người chơi hậu cần nữa, tổng cộng mới có 17 người, lại loại đi Vương Vũ là người đã có áo choàng Thần khí, cho dù có đem những mảnh vỡ này chia đều cho toàn bộ Toàn Chân Giáo thì vẫn còn dư lại rất nhiều.
Mảnh vỡ đi một mình không có bất cứ tác dụng nào, chỉ khi đổi thành áo choàng nó mới có giá trị.
Bây giờ hoạt động tết Thanh Minh đã kết thúc, đám người chơi nhất định sẽ bắt đầu công đoạn trao đổi và mua bán mảnh vỡ, trong tình trạng mảnh vỡ khan hiếm như thế, giá cả của nó nhất định sẽ tăng vọt.
Nhìn đống mảnh vỡ chất trên bàn như một tòa núi nhỏ, có thể tưởng tượng được tâm trạng của đám người Vương Vũ là như thế nào… Đây đâu phải là mảnh vỡ, đây là vàng đang sáng lấp lánh đó.
Ký Ngạo kích động nhìn đống mảnh vỡ chất đầy mặt bàn, nói: “Mẹ ơi, lần này chúng ta phát tài thật rồi… Nhân lúc mọi người còn đang cần mua mảnh vỡ, chúng ta mau bán đi đi.”
“Người trẻ tuổi đừng nên gấp gáp như thế!” Vô Kỵ cười nói: “Bán thì tất nhiên là phải bán, nhưng không cần gấp…”
“Ồ? Ngươi lại định làm gì đấy?” Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Vô Kỵ, Vương Vũ không thể không liếc sang.
Với sự hiểu biết của Vương Vũ về Vô Kỵ, một khi thằng nhãi này nói ra câu ấy với ngữ khí như thế, vậy thì nhất định là hắn ta đang định âm mưu làm chuyện gì đó rồi.
Vô Kỵ nói: “Đợi lát sau các ngươi sẽ rõ thôi.”
Đúng lúc này, một ánh sáng trắng lóe lên, Danh Kiếm Đạo Tuyết hồ hởi online, nhìn thấy mảnh vỡ chất trên bàn, đầu tiên Danh Kiếm Đạo Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó hắn ta ngồi xuống đối diện với Vô Kỵ.
“Sao rồi? Chuyện ta bảo ngươi làm thế nào?” Vô Kỵ hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết.
“Ổn rồi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết giơ ký hiệu OK với Vô Kỵ, hắn ta nói: “Hiện tại trên diễn đàn giá cả của mảnh vỡ áo choàng Võ sư đã đạt 900 vàng, giá của mảnh vỡ áo choàng Thích khách và Chiến sĩ là 1600 vàng!”
Xem ra nghề nghiệp bị ghẻ lạnh cũng không phải là không có lợi gì, ít nhất thì giá cả trang bị cũng rẻ hơn rất nhiều so với nghề nghiệp được hoan nghênh.
“Mẹ nó, thật hay giả đấy, ngươi nói là áo choàng hay mảnh vỡ cơ?” Nghe thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết nói vậy, cả đám đều kinh ngạc thốt lên.
Hiện tại giá cả của trang bị Hoàng Kim cũng chỉ tầm một nghìn vàng mà thôi, mẹ nó, một cái mảnh vỡ đã có giá như thế rồi, chẳng lẽ mọi người đều điên rồi sao?
Danh Kiếm Đạo Tuyết cười nói: “Đương nhiên là mảnh vỡ rồi! Đừng quên áo choàng là trang bị Ám Kim hiếm có nhất…”
“Chuyện này…” Nghe xong câu trả lời của Danh Kiếm Đạo Tuyết, mọi người cũng hiểu ra.
Trang bị Ám Kim hiện tại có giá khoảng hơn vạn vàng một món, áo choàng là trang bị Ám Kim hiếm có, hơn nữa còn có khả năng đặc biệt là phi hành, là thứ hiếm có trong hiếm có, giá cả tăng gấp năm lần cũng là chuyện có thể hiểu được.
“Chậc chậc… Xem ra chúng ta sắp phát tài lớn rồi…” Mọi người nghe thế đều hưng phấn cả lên.
Vô Kỵ nghe mọi người nói thế bèn bĩu môi khinh bỉ đám người không có chí tiến thủ này một phen: “Thế này mà đã gọi là phát tài lớn á? Ánh mắt của các ngươi đúng là thiển cận…”
“Hả? Chẳng lẽ ngươi còn có thể nâng giá mảnh vỡ lên gấp đôi ư?” Cả đám khinh bỉ lại.
Ai ngờ Vô Kỵ lại gật gật đầu nói: “Có thể! Hơn nữa không chỉ kiếm được có như vậy đâu.”
“Má! Thật hay giả thế?”
Vừa nghe Vô Kỵ nói vậy, cả đám đã ngẩn hết ra.
Hiện tại những mảnh vỡ này có thể bán đứt với giá cao đã là một con số thiên văn rồi, Vô Kỵ lại còn muốn gấp đôi con số này nữa, tuy họ đều biết tên Vô Kỵ này rất thông minh, nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, Vương Vũ trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn lũng đoạn thị trường?”
Nét mặt của Vô Kỵ khiến Vương Vũ thoáng nhớ tới Yêu Nghiệt Hoành Hành, tại sao Yêu Nghiệt Hoành Hành lại là ông chủ đứng đầu Trọng Sinh như bây giờ? Chính là vì thằng nhóc đó đã lũng đoạn thị trường khoáng sản, bá chiếm toàn bộ chuỗi ngành khai thác khoáng sản kiếm ra tiền nhất trò chơi.
Từ đó có thể thấy, trong thế giới mô phỏng này, chỉ có lũng đoạn thị trường tài nguyên mới có thể nắm chắc được lợi ích…
“Ha ha!” Vô Kỵ nghe xong búng tay một cái nói: “Lão Ngưu không hổ là người xuất thân từ gia đình giàu có, trời sinh đã có đầu óc làm ăn, không sai, hiện giờ chúng ta đã có điều kiện như thế này, chúng ta phải chơi trò lũng đoạn mới được.”
“Ừm!” Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng gật gật đầu nói: “Vừa rồi ta đã tới diễn đàn của các thành chính khác để gửi post thu mua mảnh vỡ rồi.”
“Chuyện này…” Xuân Tường trầm tư một lát rồi nói: “Trò chơi lớn như thế, nhất định không phải chỉ có một mình chúng ta thu mua, làm sao mà lũng đoạn được?”
Chưa nói đến việc khả năng tài chính của Toàn Chân Giáo không thể tranh đoạt tài nguyên với những công hội lớn khác, cho dù người chơi có muốn bán mảnh vỡ thì họ cũng sẽ đi theo quy tắc tương cận…
Thanh danh của Toàn Chân Giáo ở thành Dư Huy thì còn dễ sử dụng, chỉ cần ra khỏi thành Dư Huy thì Toàn Chân Giáo lại là một lũ bại hoại, hoàn toàn không có sức ảnh hưởng bằng những công hội lớn khác ở thành chính của chính họ, cho dù có gửi post thu mua thì có lẽ cũng không làm nên trò chống gì.
Vô Kỵ cười âm hiểm nói: “He he, tin tức trên diễn đàn chỉ là để hư trương thanh thế mà thôi, chuyển dời sự chú ý của mấy tên đó sang chỗ khác, chúng ta chỉ cần lũng đoạn tài nguyên của thành Dư Huy là ổn rồi…”
“Thành Dư Huy á? Ôi má! Vô Kỵ mẹ nó ngươi âm hiểm thế!” Nghe Vô Kỵ nói như vậy, nhất thời cả đám đã hiểu ra.
Trong hoạt động lần này, có thể nói người chơi của thành Dư Huy là những người kiếm được nhiều nhất, do Vương Vũ là thành chủ của thành Dư Huy, mỗi ngày mỗi người chơi của thành Dư Huy đều sẽ nhận được một mảnh vỡ.
Thành Dư Huy có hơn ba mươi vạn người, ba ngày trôi qua tổng cộng thành Dư Huy phải nhận được trăm vạn mảnh vỡ.
Còn số mảnh vỡ mà 299 thành chính khác trong toàn bộ trò chơi kiếm được cũng chưa bằng được một phần ba của thành Dư Huy.
Sở hữu nguồn tài nguyên khổng lồ như thế mà còn cần phải lên diễn đàn thu mua ư?
Người ta có câu thiên thời địa lợi nhân hòa, một điều kiện lũng đoạn tốt như vậy, nếu không làm một phen, với tính cách của đám người Toàn Chân Giáo, chẳng khác gì ném đi một cả núi vàng cả.
“Hơn trăm vạn mảnh vỡ đấy… Chúng ta lấy đâu ra tiền vốn mà thu mua bây giờ?” Vương Vũ vuốt cằm hỏi.
Ví dụ như mảnh vỡ Võ sư rẻ nhất đi, một miếng đã vào khoảng một nghìn vàng rồi, trăm vạn miếng… Mẹ nó kiểu này thì phải cỡ tỷ phú hàng đầu thế giới mới chơi nổi.
“Lão Ngưu ngươi nghĩ nhiều quá rồi!” Vương Vũ vừa hỏi như vậy, mọi người đã không kìm được bật cười nói: “Mục tiêu của chúng ta là những người chơi bình thường không có công hội.”
Lỗ Tấn từng nói: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài… Người chơi có công hội, tất nhiên ngay khi kết thúc hoạt động mảnh vỡ trong tay họ sẽ bị công hội bỏ tiền ra mua lại để đổi lấy trang bị cho người chơi tinh anh, làm sao người ngoài mó vào được.
Lần đầu tiên Vương Vũ chơi game, không hiểu quy tắc trong công hội cũng là chuyện có thể lý giải được, nhưng đám người Toàn Chân Giáo này đều là một lũ cáo già, họ không thể không hiểu được.
Trò chơi Trọng Sinh vô cùng chú trọng tới việc hợp tác đoàn đội, tất nhiên công hội cũng nhiều không đếm xuể, người chơi lang thang không có công hội trong thành Dư Huy chỉ chiếm một phần cực nhỏ mà thôi.
Bởi vậy Vô Kỵ nói là muốn lũng đoạn tài nguyên, thực ra là muốn lũng đoạn mảnh vỡ trong tay những người này.