Trang 503# 1
Chương 1006: Không cần tiền hay là không cần mạng nữa?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mảnh vỡ trong tay những người chơi độc lập này cũng không nhiều, cùng lắm chỉ có mấy vạn miếng mà thôi.
Nhưng trong xu thế hiện tại, ngoài thành Dư Huy ra các thành chính khác càng lâm vào tình trạng sói nhiều thịt ít hơn.
Dù sao những thành chính khác không có chuyện mảnh vỡ rớt từ trên trời xuống như thành Dư Huy, người chơi độc lập làm gì có bản lĩnh đi cướp mảnh vỡ từ tay người chơi có công hội, cho dù là công hội nhỏ một chút thì có lẽ cũng đã không có cơ hội này rồi.
Hơn nữa càng nhiều thành chính thì lại càng nhiều công hội lớn, nhu cầu lại càng lớn hơn, chỉ một ít mảnh vỡ như vậy thì làm sao đủ để những công hội lớn kia trang bị cho một đội ngũ, nên là đừng nhắc đến chuyện bán mảnh vỡ ra ngoài thì hơn.
Từ đó có thể thấy rằng, mảnh vỡ trong tay những người chơi độc lập ở thành Dư Huy sẽ là nguồn tài nguyên duy nhất trong toàn bộ trò chơi này.
Mấy vạn mảnh vỡ, tính đi tính lại cũng cần tới mấy nghìn vạn vàng, đây vẫn là con số thiên văn, nhưng so với dự tính của Vương Vũ thì đã ít đi rất nhiều rồi.
“Thế giờ chúng ta cần góp bao nhiêu tiền?” Vương Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
Đám Toàn Chân Giáo này ai nấy đều giàu đến nỗi chảy mỡ, ngày thường trang bị gì đó gần như cũng có thể tự cung tự cấp… Dựa theo thu nhập gần đây của mọi người mà nói, một người có thể rút ra được mấy vạn vàng.
Có điều vàng là thứ luôn mất giá, thông thường cả đám đều chỉ giữ lại chút vàng để xoay vốn, còn những thứ khác đều treo lên web đấu giá kiếm tiền thật, bởi vậy vàng hiện có trong tay cũng không còn được bao nhiêu.
Vô Kỵ xua xua tay nói: “Tiền không cần gấp lắm, chúng ta có thể mượn hệ thống trước.”
“Ừm!” Vương Vũ gật gật đầu nói: “Ý này cũng hay.”
Để giảm bớt áp lực tài chính cho người chơi, sau khi open beta không bao lâu hệ thống đã thêm vào tính năng cho thuê và vay mượn tín dụng… Tính năng này do hệ thống làm công chứng viên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện hành vi đại loại như quỵt nợ, không trả…
“Hừ!” Minh Đô khinh thường nói: “Nếu ngươi đã có tiền để lũng đoạn còn tìm chúng ta làm gì, đến lúc đó chia tiền cho chúng ta là được mà.”
Vô Kỵ nói: “Lão Lý à, trên thế giới này không có chuyện không làm mà ngồi hưởng đâu…”
“Hả? Ngươi muốn ép mua ép bán à?” Minh Đô bắt đầu suy bụng ta ra bụng người.
“Ha ha!” Vô Kỵ cười nói: “Ngươi tưởng ta là ngươi à, ta chỉ là muốn các ngươi làm cu ly tí thôi…”
“Làm cu ly…”
Nghe Vô Kỵ nói như vậy, cả đám Toàn Chân Giáo bỗng thấy lạnh toát đằng sau lưng.
…
Ánh nắng hoàng hôn vào buổi sáng sớm trong thành Dư Huy vẫn đẹp như vậy, đám người chơi vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc bội thu, bỗng nhiên trên bầu trời lóe lên một dòng tin tức.
[Thành chủ thông báo: Toàn Chân Giáo ra giá cao mua mảnh vỡ áo choàng các loại nghề nghiệp đồng thời tặng kèm phúc lợi đặc biệt của Toàn Chân Giáo!
Địa điểm: Bảng giá thu mua của thành chủ.
Mảnh vỡ áo choàng Võ sư: 1000 vàng/mảnh
Mảnh vỡ áo choàng Kỵ sĩ: 1200 vàng/mảnh
…
Mảnh vỡ áo choàng Thích khách: 2000 vàng/mảnh]
Gửi thông báo xong, Vương Vũ quay đầu lại híp mắt nhìn Vô Kỵ, nói với vẻ đầy sát khí: “Ngươi xem đi, ta đã giúp ngươi thông báo rồi, giờ ta không cần làm cu ly nữa đâu nhỉ.”
Vô Kỵ khó xử nói: “Nhưng ngươi là biển hiệu sống của Toàn Chân Giáo chúng ta…”
“Thế ngươi cũng biết tại sao ta lại là biển hiệu sống chứ!” Vương Vũ hoạt động gân cốt một chút, từng tiếng “lách cách!” vang lên.
Vô Kỵ vội vàng nói: “Thôi thôi, ngươi không cần làm cu ly nữa, cùng lắm thì bắt những người khác làm nhiều hơn một chút vậy!”
“Mẹ nó tên Vô Kỵ kia, ngươi dám bắt nạt kẻ yếu à!” Đám người còn lại chỉ vào mặt Vô Kỵ mà mắng.
Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ rồi trừng mắt nhìn đám người, hắn ta ói: “Thế giờ các ngươi không cần tiền hay là không cần mạng nữa đây?”
“...”
Mọi người liếc Vương Vũ rồi lại liếc Vô Kỵ… cuối cùng đành cúi đầu trước tiền tài và thế lực xấu xa.
Thông báo kia vừa xuất hiện, chớp mắt người chơi toàn thành Dư Huy đã bị tin tức này hấp dẫn.
Gần đây mọi người không còn lạ lẫm gì với tin tức thu mua mảnh vỡ nữa, không chỉ ở trên diễn đàn mà đến cả những công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc hay Kiếm Chỉ Thiên Khung cũng đã dùng loa hét mua…
Tuy trong tay người chơi độc lập có ba mảnh vỡ, nhưng bọn họ cũng không có đủ thực lực kinh tế để góp đủ số mảnh vỡ rồi ghép lại thành một chiếc áo choàng, cho không người khác thì lại không nỡ, thành ra họ rất muốn bán nó đi.
Có điều đám người chơi độc lập này lăn lộn một mình tới tận giờ, có ai mà không phải là kẻ lõi đời đâu, tất nhiên mọi người phải xem xét giá cả một phen trước, ai mua giá cao thì họ sẽ bán cho người ấy.
Giá cả mà Toàn Chân Giáo đưa ra không chỉ cao gấp đôi người khác mà còn có mánh lới phúc lợi đặc biệt của Toàn Chân Giáo, tất nhiên là đã thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Về mặt quy mô mà nói Toàn Chân Giáo là một công hội vô cùng bình dân, họ chỉ là một đoàn thể nhỏ mười mấy người, gần giống với đám người chơi độc lập này, bây giờ họ có thể đi tới trình độ như vậy, tuyệt đối là biểu tượng trong lòng quần thể yếu đuối, là thần tượng của đoàn thể nhỏ, là hy vọng của người chơi độc lập, là minh tinh của thành Dư Huy.
Ngày thường mọi người chỉ là nghe thấy tên họ mà chưa từng được gặp bao giờ, lần này nghe nói còn có phúc lợi đặc biệt, tất nhiên mọi người đều muốn tới hóng hớt một phen.
Thế là sau khi đám người chơi nhận thông báo đều lũ lượt đổ về phía phủ thành chủ.
Trong phủ thành chủ, Vô Kỵ đã gọi mấy cô nàng Lý Tuyết ra chủ trì công việc thu mua, còn về phần những người khác của Toàn Chân Giáo thì đứng dàn hàng ở góc tường để cho mọi người tham quan.
Vương Vũ đang trốn rất xa ngồi uống trà với Willie, Vô Kỵ chỉ vào đám đông rồi nói: “Chỉ cần mọi người bán mảnh vỡ của mình cho Toàn Chân Giáo, người chơi của Toàn Chân Giáo chúng ta sẽ đáp ứng một nguyện vọng nho nhỏ của người đó.”
“Tên rác rưởi này…”
Vương Vũ nghe thế lập tức sầm mặt xuống, hắn không thể không thấy may mắn mình đã nhanh trí ra sao, quả nhiên đến người mình tên khốn kiếp Vô Kỵ này cũng có thể đặt bẫy được, đây đâu phải là làm cu ly khổ sai chứ, rõ ràng là bán đứng sắc đẹp mà.
“Thật không? Ta muốn đại thần Thiết Ngưu ký tên cho ta có được không?” Mọi người nghe thế đều vô cùng hưng phấn, thậm chí có người chơi vừa đi lên đã đòi ký tên.
“Phụt…” Vương Vũ phun một ngụm trà ra, mẹ nó hắn đã trốn rồi thế mà mọi người vẫn còn nhớ nhung không bỏ qua cho.
“Chuyện này…” Vô Kỵ liếc Vương Vũ đang hằm hằm sát khí một cái, sau đó hắn ta vội vàng lau mồ hôi trả lời: “Mỗi tháng đại thần Thiết Ngưu đều có mấy ngày không khỏe, ta sợ hắn điên cuồng lên sẽ mất kiểm soát, mọi người có thể tìm người khác nhé.”
“Thôi được rồi…” Người chơi kia cũng khá nghe lời, lại chỉ vào Linh Lung Mộng rồi nói: “Ta muốn cô em này thơm ta một cái…”
“...”
Tóm lại tuy rằng quá trình có hơi phiền phức, nhưng lại rất thuận lợi…
Đặc biệt là sau khi nghe nói người của Toàn Chân Giáo mặc cho cả đám trêu đùa, những người chơi độc lập này càng hưng phấn hơn.
Dù sao bọn họ là tầng lớp người chơi thấp nhất trong trò chơi, đâu có mấy cơ hội được tiếp xúc với tầng lớp cao nhất của thành Dư Huy ở khoảng cách gần như vậy.
Nhất thời, không chỉ có đám người chơi độc lập của thành Dư Huy đến mà cả người chơi của những công hội lớn cũng tới cửa phủ thành chủ để hóng hớt…
Những hội trưởng của công hội lớn như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn thấy bên này Toàn Chân Giáo làm ăn buôn bán đắt khách như vậy, tim họ sắp vỡ vụn ra rồi….
Đoàn đội tinh anh của công hội bọn họ còn đang chờ ghép áo choàng kia kìa, người của Toàn Chân Giáo lại chen một chân vào như vậy, mấy ông nội này đúng là trời sinh có tính thích quấy rối, đã lấy nhiều mảnh vỡ như thế rồi mà còn chiếm thêm làm gì nữa.
Đương nhiên, những hội trưởng công hội lớn này chỉ đành lựa chọn nén giận yên lặng chịu đựng hành vi của đám người Toàn Chân Giáo, đến cả giá thu mua của mình cũng không dám nâng lên.
Không còn cách nào khác, bọn họ cũng rất tuyệt vọng, ai dám giành mối làm ăn với đám người này chứ, không cần tiền hay là không cần mạng nữa đây?