Trang 503# 2
Chương 1007: Đối thủ cạnh tranh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Công hội của thành Dư Huy không dám, không có nghĩa là công hội của những chủ thành khác cũng không dám.
Thành Dư Huy nhiều người như vậy, tất nhiên chuyện mỗi người đều nhận được mảnh vỡ cũng không phải là bí mật gì, lúc này đâu đâu trên diễn đàn cũng thấy bài post khoe khoang của người chơi thành Dư Huy, chớp mắt đã thu hút được sự chú ý từ những công hội lớn tại các chủ thành lớn khác.
Chính vì vậy, có không ít các hội trưởng công hội lớn đến phi thuyền cũng lười ngồi, trực tiếp dùng quyển trục truyền thống vạn dặm xa xôi tới thẳng thành Dư Huy để thu mua mảnh vỡ, trong đó cũng không thiếu người chơi chuyên thu mua của một vài công hội đỉnh cấp.
Đám người Toàn Chân Giáo bên kia mở quán không được bao lâu, trên phố giao dịch đã bắt đầu thấy không ít người lôi sạp ra bày bán, những kẻ này cũng dựng biển hô thu mua mảnh vỡ với giá cao…
Không ngờ lại trông thấy có kẻ dám không sợ chết tìm tới đây giành mối làm ăn với Toàn Chân Giáo, đám người chơi thành Dư Huy đều vô cùng tò mò, tất cả lũ lượt xông lên hỏi giá.
“Ông chủ, giá cả thu mua thế nào?”
“Mảnh vỡ Võ sư 900 vàng, mảnh vỡ Thích khách 1600 vàng, giá thị trường! Số lượng không giới hạn…” Một chủ sạp trong đó tên là Bạch Y Độ Giang nở nụ cười tươi rói trả lời.
“Hừ, người bên ngoài các ngươi đều là một đám keo kiệt.” Cả đám không khỏi chế giễu.
Bạch Y Độ Giang vừa nghe thấy mọi người nói như thế, sắc mặt gã tái tái, gã không kiềm chế được hỏi lại: “Sao các ngươi biết chúng ta là người bên ngoài?”
“Nói nhảm, Toàn Chân Giáo đang mở quán thu mua ở cửa phủ thành chủ kia kìa, công hội sừng sỏ nhất thành Dư Huy đấy, tên nào không có mắt dám giành mối làm ăn với họ chứ.”
Đám người chơi thành Dư Huy cũng có chút sùng bái trong lòng với Toàn Chân Giáo - công hội đã đè ép công hội lớn là Liên Minh Huyết Sắc, ngữ khí của họ khi nói ra câu này có vẻ rất là đương nhiên.
“Toàn Chân Giáo?” Bạch Y Độ Giang nghe vậy bèn ngẩn ra.
Thời gian Bạch Y Độ Giang ngụp lặn trong giới game online này không ngắn hơn đám người Toàn Chân Giáo là bao, tất nhiên người chơi lâu năm như gã đã nghe nói tới ác danh của Toàn Chân Giáo, cũng biết đám người này có tác phong như thế nào.
Có điều ấn tượng của Bạch Y Độ Giang về Toàn Chân Giáo cũng chỉ dừng lại ở trình độ ngày xưa mà thôi, tuy rằng trong Trọng Sinh thường lưu truyền sự tích về những chuyện Toàn Chân Giáo đã làm, thế nhưng gã vẫn coi Toàn Chân Giáo là một đoàn thể nhỏ kiểu như sư cọ không sợ người có tóc giống ngày trước.
Những công hội lớn đỉnh cấp như bọn họ, trước giờ luôn đi theo nguyên tắc giày đẹp không giẫm vào phân chó, tuy vậy họ tuyệt đối không sợ hãi đám người Toàn Chân Giáo này, cùng lắm là lười không muốn chọc vào mà thôi.
Lúc này nghe mọi người nói như thế, Bạch Y Độ Giang cảm thấy bất ngờ bèn hỏi lại: “Thế bọn họ ra giá bao nhiêu?”
Mọi người đáp: “Mảnh vỡ Võ sư 1000 vàng, mảnh vỡ Thích khách 1800 vàng, còn có phúc lợi kèm theo nữa, các ngươi ra giá thế này thì thôi về nhà đắp chăn đi ngủ cho xong.”
“Ôi má!”
Nghe được câu trả lời của mọi người, toàn bộ chủ sạp ở đây đều đứng hình.
Hiện tại giá cả của mảnh vỡ đã gần bằng một trang bị Hoàng Kim rồi, đã có thể coi là cái giá trên trời, thế mà vẫn có người trả giá cao hơn một phần… Rốt cuộc mấy tên này là ai mà có nhiều tiền thế?
Bọn họ lại không nghĩ tới một điều, những công hội lớn như họ mua mảnh vỡ để sử dụng, tất nhiên sẽ không vay nặng lãi từ hệ thống, nhưng Toàn Chân Giáo lại đang muốn bán mảnh vỡ đi, hơn nữa còn không lo không có thị trường… Đương nhiên Toàn Chân Giáo sẽ không để ý tới chút lãi cao của hệ thống rồi.
Lúc này nếu có người dám ra giá cao hơn, với cách làm người của Toàn Chân Giáo tất nhiên bọn họ sẽ càng đẩy giá cao hơn… Dù sao lông dê mọc trên người dê mà, đến lúc đó những mảnh vỡ này sẽ lại quay về tay những công hội lớn thôi.
Mấy giây say, một đám chủ sạp không kìm được lên tiếng mắng chửi: “Mẹ nó, mấy tên khốn đó muốn làm náo loạn thị trường à…dám nâng giá lên cao như thế.”
“Đúng vậy… Rõ ràng là đám người này cố ý làm thế.”
“Mấy thằng đê tiện ấy nâng giá cao như thế thì có lợi gì với chúng chứ?”
“Toàn Chân Giáo là loại người gì các ngươi còn không biết à? Làm việc không lợi cho bản thân chính là tác phong của chúng…”
…
Nhìn mọi người chụm đầu ghé tai vào bàn tán, Bạch Y Độ Giang cũng cau mày lại.
Tuy mọi người đều là công hội lớn, nhưng không phải ai cũng coi tiền như rác, là người thu mua, giá cả cao cũng không có lợi cho họ, bởi vậy mọi người đều rất tuân thủ giá cả thị trường, không ai dám ló đầu ra cố ý nâng giá cả.
Không ngờ lúc này lại có một con chim đầu đàn như thế xuất hiện, thực sự làm người ta vô cùng khó chịu, hơn nữa con chim này lại còn là một con chim xấu tính không ngửa bài theo kịch bản nổi tiếng nữa.
Hiện tại gần như mọi người đều mang theo nhiệm vụ tới đây, bị Toàn Chân Giáo xen vào như thế, có lẽ sẽ không có công hội nào có thể hoàn thành nhiệm vụ để trở về rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Y Độ Giang không kiềm chế được đứng bật dậy, tiện tay thu sạp lại.
“Lão Bạch, ngươi làm gì đấy?” Cả đám nhìn thấy Bạch Y Độ Giang thu sạp bèn vội vàng hỏi.
Bạch Y Độ Giang nói: “Ta tới nói chuyện với đám người Toàn Chân Giáo.”
“Ta cũng đi, ta cũng đi!” Vừa nghe Bạch Y Độ Giang nói vậy, cả đám lũ lượt đứng dậy thu hết sạp lại.
Dù say bây giờ cũng không thu mua được mảnh vỡ nữa, lại đang rảnh không có gì để làm, chi bằng đi xem xem cái công hội đi đến đâu phá sập đến đấy trong truyền thuyết rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Phố giao dịch và phủ thành chủ ngay sát cạnh nhau, cũng chỉ mấy bước đi mà thôi, đám người Bạch Y Độ Giang đã tới phía trước cửa phủ thành chủ.
Bấy giờ trước cửa phủ thành chủ có thể nói là một biển người, bên phía Toàn Chân Giáo không chỉ có đám người Lý Tuyết đang bận túi bụi mà đến cả Mục Tử Tiên cũng bị kéo tới giúp đỡ, điểm thu mua được dàn trải ra sáu điểm, mỗi điểm đều chật kín người.
Thấy phần lớn đứng tại mỗi điểm thu mua đều là một người chơi nữ, Bạch Y Độ Giang cũng hơi khó hiểu, từ lúc nào Toàn Chân Giáo lại biến thành một đám con gái thế này? Thế là gã ta bèn hỏi người chơi thành Dư Huy đứng bên cạnh với một vẻ rất tò mò: “Người của Toàn Chân Giáo đâu rồi?”
“Bên kia kìa!” Người chơi kia cười xấu xa chỉ vào góc tường.
Bạch Y Độ Giang nhìn theo hướng ngón tay người chơi chỉ đến, chỉ thấy ở góc tường phủ thành chủ, đám người Vô Kỵ đang đứng “giao lưu” với đám người chơi ở đó… mặc cho đám người chơi đùa cợt.
Đương nhiên, cái gọi là “đùa cợt” cũng chỉ giới hạn trong phạm vi một vài hành động thân thiết mà thôi, cái dạng người chơi đưa ra đề nghị muốn Linh Lung Mộng hoặc là Dương Na thơm một cái, thi thể vẫn còn nóng hổi kia kìa.
Có điều đám người Bạch Y Độ Giang nhìn thấy một màn này, ánh mắt trông đợi lúc đầu đã biến thành khinh bỉ.
Mấy người này đều là tầng lớp trung và cao cấp trong các công hội lớn, ngày thường mặt mũi đều hất lên tận trời, đừng nói là giao lưu với đám người chơi độc lập vô dụng này, cho dù là người chơi phổ thông của công hội mình, đa phần bọn họ đều sẽ không để ý đến.
Bởi vậy trong lòng họ, cao thủ nên có phẩm chất của cao thủ, hành vi như đám Toàn Chân Giáo đang làm, không khác gì mấy thằng hề đang nhảy nhót cả.
Nghĩ tới việc mình lại phải đi giành mối làm ăn với mấy thằng hề như thế này, đám người Bạch Y Độ Giang cũng thấy tức giận trong lòng, cả đám bước vội về phía đám Vô Kỵ đang đứng.
“Ai là lão đại của công hội Toàn Chân Giáo các ngươi?”
Đám người Bạch Y Độ Giang cực kỳ mất lịch sự tách đám đông đi vào, chỉ thẳng vào Toàn Chân Giáo mà hỏi.
“Ta!”
“Ta đây!”
Bạch Y Độ Giang vừa nói ra câu trên, cả đám Toàn Chân Giáo đều giơ tay lên trả lời theo bản năng.
Đừng thấy Vô Kỵ là hội trưởng của Toàn Chân Giáo mà nghĩ lầm, thực sự thì mấy tên này đều cho mình là lão đại hết đấy.
“...”
Sắc mặt đám người Bạch Y Độ Giang trầm xuống, lại gắn thêm cái mác vô kỷ luật vô tổ chức cho mấy người Toàn Chân Giáo.
Cái loại người này mà cũng xứng đáng gọi là cao thủ ư? Xem ra lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi… không thể xem là thật được.
Nghĩ đến đây, cả đám càng khinh bỉ đám người Toàn Chân Giáo hơn, một Chiến sĩ đứng phía sau Bạch Y Độ Giang lạnh lùng nói: “Cho các ngươi 5 giây chọn ra một lão đại tới nói chuyện với chúng ta!”