Trang 504# 1
Chương 1008: Khinh người quá đáng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vừa rồi đám người Toàn Chân Giáo còn mải phân tâm đối phó với những người chơi khác, không ngửi thấy mùi thuốc súng trong câu nói của Bạch Y Độ Giang cũng là chuyện bình thường, nhưng giờ mùi thuốc súng trong lời tay Chiến sĩ này nói đậm như vậy, mọi người còn không nghe ra nữa thì chính là thằng ngốc.
Đám bại hoại Toàn Chân Giáo này trước giờ vô pháp vô thiên, lúc rảnh rỗi còn thích đi trêu chó chọc mèo, tên lần trước thích làm màu như vậy cỏ đã mọc cao ba thước trên phần mộ rồi đấy.
Đặc biệt là trong thời điểm hiện tại, mọi người đang bị cái bóng tiền bạc đè nặng, đang phải bán đứng thân thể và sắc đẹp, trong lòng chất chứa đầy lửa giận mà không biết trút vào đâu, vừa nghe thấy tên Chiến sĩ kia nói như vậy, sự chú ý của cả đám đều bị kéo qua.
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ!” Minh Đô nghiêng tai hỏi lại.
Chiến sĩ kia cười lạnh nói: “Ta nói muốn các ngươi…”
“Ầm!”
Tên Chiến sĩ kia mới nói được nửa câu, chỉ thấy Minh Đô móc một chiếc pháp trượng sáng lấp lánh từ trong túi đồ ra, tiện tay chỉ một cái, nhất thời một luồng điện quang to như cột nước giáng xuống từ trên trời, nện thẳng vào đầu tên Chiến sĩ kia.
Tên Chiến sĩ kia hừ cũng không kịp hừ một cái, lập tức bị oanh tạc chết không còn để lại cặn…
Tất cả đều đứng bật dậy kinh ngạc!
Đám người chơi nhìn thấy Minh Đô vừa rồi còn rất hiền hòa bỗng nhiên ra giết người, cả đám đều trố mắt ra nhìn.
Nhưng người kinh ngạc hơn cả vẫn là đám người Bạch Y Độ Giang, lúc này bọn họ đều đang hít hà trong lòng.
Ở giai đoạn hiện tại, thực lực của người chơi đã được nâng cao lên rất nhiều, rất khó để trực tiếp hạ gục một người chơi như vậy, huống chi tên Chiến sĩ kia mặc trang bị cũng không yếu, lại nhẹ nhàng bị người ta dùng sét đánh chết như thế, đúng là việc khiến người ta cảm thấy kinh hãi trong lòng.
“Sao thế này?” Vương Vũ nhìn thấy bên này bỗng xảy ra tranh chấp, hắn cũng vội vàng đi tới.
Vốn dĩ Minh Đô bỗng nhiên ra tay giết người đã khiến mọi người rất kinh hoàng rồi, lúc này lại nhìn thấy Vương Vũ cũng chui vào đây, tim mấy người chơi đang ngồi thiếu chút nữa là bật ra khỏi cổ họng, cả đám vội vàng nhường đường lùi ra đằng sau.
Nhìn thấy đám người chơi bị dọa cho sợ hãi như thế, Vô Kỵ vội vàng an ủi đám người chơi đang khủng hoảng: “Mọi người đừng hoảng hốt, có người tới gây chuyện, chúng ta không nhắm vào mọi người đâu…”
“Ai tới gây chuyện cơ? Là ai muốn tới gây chuyện?” Vương Vũ hằm hè liếc nhìn vào đám người.
“Mẹ nó!! Chạy mau…”
Đám người chơi vừa được Vô Kỵ an ủi lại hoảng loạn lên.
“Má má má!” Vô Kỵ sụp đổ, mặc kệ cho những người kia lùi ra đằng sau.
Dù sao mảnh vỡ của bọn họ cũng đã nằm trong tay Toàn Chân Giáo, lùi thì lùi đi.
Thấy phản ứng khi người chơi thành Dư Huy nhìn thấy Vương Vũ, Bạch Y Độ Giang đã rất kinh ngạc lại càng kinh ngạc hơn, mẹ nó ai thế này, ánh mắt cũng có thể giết người ư?
Đúng lúc đám người còn đang vô cùng kinh ngạc, Minh Đô lại nghiêng tai hỏi đám người Bạch Y Độ Giang y như vừa nãy: “Vừa nãy tên ngu kia nói không được rõ cho lắm, các ngươi muốn nói gì ấy nhờ?”
Mọi người đều đã được chứng kiến sự hung tàn của tên Pháp sư mặt xấu này, bây giờ còn ai dám nói loạn nữa, cả lũ vội vàng ngậm miệng.
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, mọi người đều là người chơi thu mua, lại không phải là nhân viên chiến đấu chủ lực, làm sao có thể đọ lại sự hung tàn với đám bại hoại này được?
Chỉ có Bạch Y Độ Giang là vẫn bình tĩnh đứng ra nói: “Thật ra chúng ta cũng không quen người vừa nãy, lần này chúng ta tới đây chỉ là muốn tìm lão đại Vô Kỵ của các ngươi mà thôi.”
“Ồ? Các ngươi là ai?” Vô Kỵ nghe thế bèn buồn bực hỏi lại.
“Ta tên là Bạch Y Độ Giang, chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói đến ta.” Bạch Y Độ Giang nói.
“Bạch Y Độ Giang? Bạch Y Độ Giang của Đông Hán Mạt Niên?” Nghe thấy lời tự giới thiệu của Bạch Y Độ Giang, người chơi xung quanh không khỏi kích động lên.
Bạch Y Độ Giang cũng là một cao thủ chơi lâu năm, gã ta là người của công hội Đông Hán Mạt Niên, cũng là một công hội lớn xếp hạng cao trên bảng xếp hạng toàn quốc, trên diễn đàn thường xuyên có bài post đề cập tới công hội lớn như họ… không ngờ bọn họ lại tới thành Dư Huy dạo chơi.
Phản ứng của người chơi thành Dư Huy khiến Bạch Y Độ Giang rất là thỏa mãn, có điều biểu hiện của đám người Toàn Chân Giáo lại khiến một số người không được vui vẻ cho lắm…
Chưa nói đến việc đám người này hoàn toàn không kinh ngạc như trong tưởng tượng của Bạch Y Độ Giang, tên kiến thức hạn hẹp như Vương Vũ lại còn lớn tiếng dò hỏi: “Bạch Y Độ Giang á, là ai thế? Ta chưa nghe nói tới bao giờ…”
Lời Vương Vũ nói nhất thời khiến Bạch Y Độ Giang đang cảm thấy ta đây rất giỏi ngượng chín cả mặt…
Nghe Vương Vũ hỏi thế, lại nhìn sang gương mặt đỏ như quả cà chua của Bạch Y Độ Giang, cả đám buồn cười kinh khủng: “Ha ha, lão Ngưu, ngươi xấu quá đi mất!”
“Xấu cái con khỉ gì, ta thực sự không biết mà…” Vương Vũ siết chặt hai nắm đấm tức giận nhìn cả đám.
“Hự…” Bạch Y Độ Giang nghe thế sắc mặt gã lại càng ngượng ngùng hơn.
Vô Kỵ cười đủ rồi lại hỏi: “Những người này là ai?”
Bạch Y Độ Giang xua đi cảm giác ngượng ngùng rồi mới chỉ vào mấy người chơi cùng đến với mình đang đứng bên cạnh: “Vị này là Hái Sao của Lăng Vân Các, vị Cung thủ kia tên là Ngọn Lửa Sao Trời của Thần Cơ Doanh…”
Mỗi lần Bạch Y Độ Giang giới thiệu một người, đám người chơi xung quanh lại “ồ” lên một tiếng, vẻ mặt hiện lên chữ “thì ra là người đó!”.
Không có ngoại lệ gì hết, những tên này đều là những người chơi tới từ các công hội lớn nổi tiếng, tuy không phải là cao thủ đỉnh cấp, nhưng cũng đều là hạng người có tên tuổi, ngoại từ tên mù tịt như Vương Vũ ra, không ai là không biết đến bọn họ.
“Ngươi chính là lão đại Vô Kỵ trong truyền thuyết?”
Bạch Y Độ Giang nhìn Vô Kỵ ăn nói như vậy, gã ta cảm thấy rất bất ngờ bèn hỏi lại, Toàn Chân Giáo hung danh vang xa, gã ta hoàn toàn không ngờ rằng lão đại của Toàn Chân Giáo lại là một người có vẻ ngoài nho nhã thư sinh đến thế.
Đương nhiên, Bạch Y Độ Giang tới đây là để bàn chuyện, không phải tới để gây chuyện, tất nhiên hắn sẽ không trắng trợn nói những lời này ra, thế là Bạch Y Độ Giang bèn bước tới trước mặt Vô Kỵ nói: “Chúng ta tới thành Dư Huy thu mua một ít đồ vật, nhưng giá cả của Toàn Chân Giáo các ngươi lại chênh lệch với giá cả thị trường, ta nghĩ lão đại Vô Kỵ nên cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.”
Bạch Y Độ Giang là người chơi của công hội lớn, ngày thường gã chẳng thèm để ý tới đoàn thể nhỏ, công hội nhỏ như vậy, bởi thế ngôn từ không tránh khỏi có chút kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng ai ngờ ngữ khí của Vô Kỵ còn kiêu căng hơn, hắn ta không chỉ không để ý tới Bạch Y Độ Giang mà còn lạnh lùng nói: “Có gì mà phải bàn nữa, ai ra giá cao thì người ấy được, còn cần ta phải dạy ngươi à? Không phục thì ngươi cũng nâng giá đi, lúc nào ta cũng chơi được.”
“Ngươi!!”
Bạch Y Độ Giang là người chơi của công hội lớn, Toàn Chân Giáo có khoa trương đến mức nào cũng phải khuất phục trước mặt công hội lớn, gã không ngờ Vô Kỵ lại dám tát cho gã một cái cực mạnh như vậy, cái gì gọi là không phục thì nâng giá đi, gã lại không phải là học sinh tiểu học để mà dùng loa hét giá xem ai giàu hơn ai.
“Chẳng lẽ lão đại Vô Kỵ lại không nể mặt Đông Hán Mạt Niên chúng ta và những công hội lớn ở đây?” Bạch Y Độ Giang sầm mặt nói.
“Ơ hay nhỉ…” Bên này Vô Kỵ còn chưa kịp mở lời, những thành viên còn lại của Toàn Chân Giáo đã không kìm được nói xen vào trước: “Đông Hán Mạt Niên là cái thá gì, cũng xứng để chúng ta phải nể mặt?”
“Đông Hán Mạt Niên là cái gì thế, ta chưa từng nghe nói tới bao giờ…” Vương Vũ lại nói.
Bị đám người Toàn Chân Giáo chế nhạo một phen như thế, sắc mặt Bạch Y Độ Giang có thể dùng câu âm lãnh đến cực điểm để hình dung rồi, Đông Hán Mạt Niên cũng là công hội đỉnh cấp xếp hạng cao trong bảng xếp hạng cả nước, lại bị một đoàn thể nhỏ nhoi mười mấy người sỉ nhục như thế, tậm trạng của Bạch Y Độ Giang thế nào khỏi cần nói mọi người cũng biết.
“Ngươi… các ngươi đừng có khinh người quá đáng…” Bạch Y Độ Giang tức giận chỉ vào mặt Vô Kỵ mà nói.
“Khinh người quá đáng ư?” Vô Kỵ cười cười, hắn ta chỉ nói rất khẽ: “Thằng nhãi con, ngươi vui tính thật đấy, mọi người đều tới thu mua mảnh vỡ, nước giếng không phạm nước sông, ngươi mang theo một đám vô dụng được gọi là người của công hội lớn rồi chạy xồng xộc tới đây ép ta giảm giá, còn nói ta khinh người quá đáng? Cô giáo dạy Văn của ngươi dạy ngươi thế nào vậy hả?”