Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1007 - Chương 1009: Hình Tượng Của Toàn Chân Giáo

Trang 504# 2

 

 

 

Chương 1009: Hình tượng của Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ngươi nói là ai là kẻ vô dụng cơ?” Đám người kia nghe Vô Kỵ nói vậy bèn sầm mặt xuống, tức giận hỏi ngược lại.

Mẹ nó, đám Toàn Chân Giáo này đúng là không thể nói lý y như lời người ta vẫn hay đồn.

Rõ ràng là bọn chúng đã nâng giá cao làm nhiễu loạn thị trường, lại còn mắng người khác là vô dụng nữa.

Mọi người đều là người chơi xuất thân từ công hội lớn, có ai mà không phải là nhân vật số một số hai ở chủ thành mình đâu, thế mà bây giờ lại bị Vô Kỵ chế giễu như thế, sao họ có thể nuốt giận cho được.

Vô Kỵ nghe thế còn cố ý giả vờ đáp lại: “Đương nhiên là nói các ngươi vô dụng rồi, chẳng lẽ IQ của các ngươi có vấn đề à?”

“Ngươi…!”

Đám người Bạch Y Độ Giang vừa định tức điên lên, bỗng nhiên Minh Đô đứng đằng sau Vô Kỵ lại lầm bầm: “Vô Kỵ, ngươi nói lắm thế với đám vô dụng này làm gì, cứ thịt chúng là xong!”

Nói rồi Minh Đô giơ pháp trượng lên định thi triển pháp thuật.

Cả đám đều đã chứng kiến sức tấn công ma pháp cực kỳ hung tàn của Minh Đô, tên này đến cả Chiến sĩ còn hạ gục được thì khỏi cần nói tới những nghề nghiệp khác, lúc này nhìn thấy Minh Đô giơ pháp trượng lên cả đám đều giật mình sợ hãi vội vàng lùi hết ra đằng sau.

Tuy mấy người này tác oai tác quái đã quen, nhưng tất cả đều không phải là kẻ ngốc, chỗ này là thành Dư Huy, là địa bàn của Toàn Chân Giáo, cho dù Minh Đô có làm thịt mọi người ở đây thì họ cũng khó mà đáp trả lại được.

“Lão đại Vô Kỵ, chẳng lẽ Toàn Chân Giáo các ngươi thực sự muốn làm căng với chúng ta ư?” Sau khi Bạch Y Độ Giang lùi ra khỏi phạm vi tấn công của Minh Đô xong, gã mới cố gắng hét lên câu này.

Vô Kỵ vẫn giữ vẻ mặt kia, nói: “Không ai làm căng với ai cả, ta vẫn chỉ có một câu kia thôi, ai ra giá cao thì mảnh vỡ vào tay người ấy… Không thể chỉ vì các ngươi là công hội lớn mà lại bắt những người chơi có mảnh vỡ phải chịu tủi thân được.”

“Nói hay lắm!”

Vô Kỵ vừa thốt ra câu này, toàn bộ người chơi xung quanh đều không kìm được reo lên.

Đừng thấy những người chơi độc lập này không có quyền lên tiếng mà coi thường, mọi người đều hiểu hết mọi việc trong lòng.

Lời Vô Kỵ vừa nói ra đúng là có hơi giả bộ đứng đắn, nhưng thực tế việc giảm giá thu mua xuống đối với Toàn Chân Giáo mà nói không chỉ không có bất lợi gì mà còn giúp họ tiết kiệm được không ít tiền.

Suy cho cùng, người bị tổn thất vẫn là những người chơi bình thường muốn bán mảnh vỡ đi.

Mấy trăm vàng, đối với người chơi của công hội lớn mà nói nó không đáng gì, nhưng đối với những người chơi độc lập thì nó lại là toàn bộ gia tài của người ta rồi, ngày thường công hội lớn đã chiếm dụng tài nguyên, áp bức người chơi độc lập thì cũng thôi, thế mà lúc này lại còn định mưu toan mấy đồng vàng lẻ này nữa, đúng là không muốn để cho người ta sống mà.

Mọi người chơi game cũng thường xuyên dạo quanh diễn đàn, tất nhiên không thể không biết đến việc chỉ có người chơi của thành Dư Huy mới nhận được ba mảnh vỡ mỗi ngày, còn về phần ba mảnh vỡ này tới từ đâu, người chơi của thành Dư Huy đều nắm rõ trong lòng.

Có thể nói, không có Toàn Chân Giáo, dưới sự áp bức của nhiều công hội lớn như vậy, mảnh vỡ áo choàng hoàn toàn không phải là thứ mà người chơi độc lập có thể chạm tới.

Cũng nhờ Toàn Chân Giáo mà mọi người mới có được mảnh vỡ, bây giờ Toàn Chân Giáo lại ra giá cao hơn giá thị trường để thu mua chúng, vậy mà bên công hội lớn không những không muốn nâng giá lên, lại còn muốn bắt Toàn Chân Giáo hạ giá xuống…

Cho dù nhìn từ phương diện nào, cho dù thanh danh của Toàn Chân Giáo có không tốt đến mức nào đi chăng nữa, thì họ đều tốt gấp mấy lần cái đám công hội lớn xấu xa kia.

Đám người chơi càng nghĩ lại càng tức, nhìn thấy hành vi của Bạch Y Độ Giang và mấy người kia, lại nghĩ tới thường ngày phải chịu sự áp bức từ công hội lớn, những người chơi này không giấu nổi sự uất ức trong lòng.

Chẳng mấy chốc, cảm xúc của đám người chơi xung quanh đã dần dần mất kiểm soát.

“Lão đại Vô Kỵ nói đúng, mấy công hội lớn các người là cái thá gì, mảnh vỡ của ông đây là do Toàn Chân Giáo cho, giờ ta cho không Toàn Chân Giáo còn được, tuyệt đối không bán cho lũ khốn kiếp các người!”

“Đúng thế! Mẹ nó chứ, ông đây thích làm thế đấy! Cho dù ngươi có đưa hai nghìn vàng ra ông đây cũng không bán cho ngươi nhé!”



Nhìn quần chúng đang cực kỳ phẫn nộ, đám người Bạch Y Độ Giang không biết phải làm sao nữa, gã ta hoàn toàn không ngờ rằng Vô Kỵ lại chơi một chiêu như vậy.

Bị Vô Kỵ nói như thế, bây giờ mọi người đều không còn để ý tới chút vàng kia nữa, thứ họ để ý là sự bắt nạt mà họ phải chịu đựng từ công hội lớn trong những ngày qua.

Bây giờ đừng nói Toàn Chân Giáo không giảm giá, cho dù mọi người có nâng giá lên, có lẽ những người chơi này cũng không để ý tới người khác nữa.

Bạch Y Độ Giang liếc Vô Kỵ một cái, gã ta thầm kinh hãi trong lòng, chỉ bằng vài một câu nói mà đã kích động được cảm xúc của người chơi, lại còn thuận tiện khiến gã phải tạo thế thay cho Toàn Chân Giáo, khả năng tính kế này…

Chẳng trách Toàn Chân Giáo hoành hành ngang ngược trong giới game online lâu như vậy, trêu chọc không biết bao nhiêu kẻ thù mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, xem ta cũng không phải là không có lý.

“Nếu lão đại Vô Kỵ đã không nể mặt thì chúng ta đành quay về thôi!”

Bạch Y Độ Giang tự biết gã đã thất bại thảm hại, có quấn lấy nữa cũng không được việc gì, làm không tốt có khi còn bị đánh chết, gã chỉ đành chắp tay nói với Vô Kỵ như vậy.

“Chúng ta cứ đi như thế ư?”

Nghe Bạch Y Độ Giang nói vậy, những người khác đều cảm thấy rất phức tạp.

Ngàn dặm xa xôi tới đây thu mua mảnh vỡ, không những không mua được mảnh nào mà còn bị người ta mắng cho một trận, bị gọi là kẻ vô dụng… Mẹ nó thế là thế nào, rảnh quá chạy tới ăn mắng à?

Bạch Y Độ Giang thở dài nói: “Không làm thế thì còn biết làm thế nào nữa? Chỗ này là thành Dư Huy mà…”

“Chuyện này…”

Cả đám nghe vậy cũng không biết nói gì hơn.

Có câu cường long không áp được địa đầu xà, công hội của những người này có trâu bò đến mấy, chung quy cũng chỉ có trên vạn người, có thách họ cũng không dám cả gan tới khiêu chiến thành Dư Huy…

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà, cả bọn không tin đám người Toàn Chân Giáo này cả đời chỉ ở trong thành Dư Huy không đi ra ngoài.

“Ấy đừng đi vội…” Nhìn thấy đám người Bạch Y Độ Giang định rời đi, Vô Kỵ bỗng nói.

Bạch Y Độ Giang quay người lại hỏi: “Lão đại Vô Kỵ còn chuyện gì không?”

“Nhìn các vị đi xa như vậy tới đây, cũng không thể tay không mà về chứ, chỗ này của ta có vài mảnh vỡ, các vị có cần không?” Vô Kỵ cười híp mắt nói.

“Ồ? Giá cả thế nào?” Bạch Y Độ Giang cau mày lại hỏi.

Vô Kỵ cười nói: “Mảnh vỡ Võ sư giá 1500 vàng, mảnh vỡ Thích khách 3000 vàng!”

“Chẳng lẽ lão đại Vô Kỵ đang lấy chúng ta ra làm trò cười ư? Kẻ sĩ có thể bị giết chứ quyết không chịu nhục, cho dù ngươi không muốn bán cũng đừng làm như vậy.” Bạch Y Độ Giang vừa nghe thấy cái giá này, nhất thời sắc mặt càng khó coi hơn.

3000 vàng, một món vũ khí Thích khách cấp bậc Hoàng Kim cũng chỉ 3000 vàng thôi đấy, một mảnh vỡ đã đòi 3000 vàng rồi, đúng là cao gần gấp đôi giá thị trường, mẹ nó cái giá gì thế này, có thằng ngu mới mua nhé!

Vô Kỵ nghe thế chỉ cười nói: “Sao vậy, ta thật lòng muốn bán mà, hơn nữa đây còn là giá hữu nghị đấy!”

“Thôi bỏ đi, chúng ta không mua nổi!” Bạch Y Độ Giang hừ lạnh, quay đầu đi ngay, những người khác cũng vội vàng theo sau.

Vô Kỵ thấy bọn họ bỏ đi cũng không bất ngờ chút nào, hắn ta chỉ hô lên phía sau: “Nếu cần thì cứ liên lạc với ta, nhưng mà lúc ấy không còn giá hữu nghị nữa đâu đấy.”

“... Mẹ nó!”

Bạch Y Độ Giang nghe thế thiếu chút nữa là lảo đảo ngã sõng soài ra đất… Nhìn thấy Bạch Y Độ Giang thảm hại như vậy, mọi người đều bật cười khoái chí.

Nếu bắt buộc phải nói thì mọi việc đều sợ có sự so sánh mà, có đám người Bạch Y Độ Giang đóng vai phản diện, hình tượng của Toàn Chân Giáo trong lòng người chơi độc lập lại càng được phóng đại vô hạn hơn.

Cứ như thế, đương nhiên những mảnh vỡ trong tay người chơi độc lập đều sẽ không bán cho người khác, đến cả những người chơi vốn chỉ muốn xem xem chút thôi, còn đợi giá mảnh vỡ tăng lên mới bán, cũng lũ lượt cống hiến mảnh vỡ trong tay mình ra ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment