Trang 505# 1
Chương 1010: Kế hoạch kéo chết Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Số lượng nhân khẩu của thành Dư Huy là rất lớn, cho dù người chơi không có công hội chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong đó, nhưng cũng phải lên tới hơn vạn người.
Mặc dù Toàn Chân Giáo đã mở ra sáu điểm giao dịch, nhưng mọi người bận rộn suốt từ sáng sớm tới tận tối muộn mà vẫn chưa làm xong việc.
Có điều, nhìn đống mảnh vỡ càng ngày càng nhiều, nghĩ tới từng cục tiền to đùng trong tương lai, mọi người dù có mệt đến mấy cũng thấy vui.
Đương nhiên, đám người Vô Kỵ, Minh Đô chính là thống khổ và vui vẻ song hành với nhau…
Vương Vũ cũng là một người mềm lòng, hắn nhìn thấy đám người Minh Đô như dã thú bị nhốt trong lòng, đứng đó mặc cho người ta đùa cợt, hắn cũng thấy không nỡ trong lòng, thế là Vương Vũ đành thở dài rồi rời khỏi phủ thành từ sớm, một mình đi luyện cấp.
Mắt không thấy tim không phiền mà…
Cho đến tận hơn chín giờ tối, Vương Vũ mới đi luyện cấp về chuẩn bị offline, đám người Vô Kỵ ở phủ thành chủ mới xong xuôi mọi việc.
Nhìn thấy cuối cùng mọi người đã được giải thoát, Vương Vũ cũng thấy mừng thay cho họ, hắn cười ha ha nói: “Sao rồi? Hôm nay thu hoạch của mọi người thế nào?”
“Khốn khốn khốn!” Cả đám nhất trí giơ ngón tay thối với Vương Vũ.
Mẹ nó, lúc làm việc thì không thấy ngươi đâu, giờ mọi người làm xong hết rồi ngươi mới quay về hỏi thu hoạch.
“Hỏi thôi mà, các ngươi lại không mất miếng thịt nào…” Vương Vũ cười nói.
“He he!” Vô Kỵ hưng phấn đáp: “Tổng cộng có 34545 mảnh vỡ! Thêm cả của chúng ta vào nữa phải được gần 38000 mảnh, đấy là còn chưa tính mảnh vỡ vạn năng.”
“Được đấy chứ… Xem ra sức kêu gọi của chúng ta vẫn rất mạnh!”
Vương Vũ nghe thế cũng hơi giật mình, không ngờ đám người Vô Kỵ lại thu hoạch được nhiều mảnh vỡ như vậy… Hiện tại người chơi độc lập của thành Dư Huy cũng chỉ vào khoảng hơn một vạn người, cũng có nghĩa là toàn bộ những mảnh vỡ có thể thu thập được gần như đều nằm cả ở đây rồi.
Xem ra đám người Bạch Y Độ Giang kia khá là hữu dụng, nếu không chỉ với thanh danh của Toàn Chân Giáo, họ có thể thu được một nửa số này đã phải lạy trời lạy đất rồi.
“Phi phi.” Cả đám nghe thế đều khinh bỉ đáp: “Đây đều là công lao của chúng ta, liên quan quái gì tới ngươi đâu!”
“Các ngươi dám nói lại lần nữa không?” Vương Vũ cười híp lại nhìn cả đám, cổ tay hắn khẽ xoay xoay.
Cả đám thấy thế không kìm được dòng lệ tuôn rơi: “Mẹ nó, tên Ngưu đê tiện này càng học càng xấu rồi!”
“Chậc, lão Ngưu ngươi lên cấp 50 rồi à…” Đúng lúc này bỗng nhiên Vô Kỵ nhìn thấy cấp bậc của Vương Vũ bèn kêu lên.
Vương Vũ gật gật đầu nói: “Ừ! Ta vừa mới lên cấp 50, còn chưa làm kịp nhiệm vụ thức tỉnh đây, kinh nghiệm lại bị khóa rồi!”
Khi lên cấp 50 Vương Vũ lập tức nhận được thông báo của hệ thống rằng hắn đã bước vào cảnh giới tạm dừng tu luyện, phải tới chỗ đạo sư nhận và hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh mới có thể tiếp tục lên cấp.
“Thế thì ngươi đến đúng lúc đấy, nào, mặc chiếc áo choàng này vào đi, bay một vòng cho chúng ta xem.” Nói rồi, Vô Kỵ móc một chiếc áo choàng ra đưa cho Vương Vũ.
Cả đám nhìn thấy đều hâm mộ không thôi, mẹ nó, mình ở đây mệt nhoài một ngày thế mà lại để cho cái thằng không làm gì được mặc áo choàng trước.
“Ngươi có ý định gì?” Vương Vũ hiểu rõ tên Vô Kỵ này mà điên lên thì người mình hắn ta cũng dám bẫy, bởi vậy thấy Vô Kỵ nhiệt tình như thế, hắn không thể không đề phòng.
“Ngươi sợ cái gì!” Vô Kỵ cười nói: “Làm quảng cáo thôi mà…”
Toàn Chân Giáo vất vả lắm mới thu thập được những mảnh vỡ này, tất nhiên phải định ra một cái giá thật cao, những công hội lớn nhìn thấy giá cao như vậy nhất định sẽ do dự, bởi vậy họ buộc phải quảng cáo để thu hút người mua…
Cấp bậc sử dụng áo choàng là cấp 50, có biển hiệu sống là Vương Vũ làm quảng cáo thì còn mạnh hơn gửi thuộc tính của áo choàng lên diễn đàn nhiều lắm.
“Thế à…”
Vương Vũ gật gật đầu nói: “Ta cũng có áo choàng của mình rồi…” Nói rồi, Vương Vũ lấy Đôi Cánh Thiên Sứ của hắn ra khỏi túi đồ…
…
Cùng lúc đó, trong văn phòng công hội Đông Hán Mạt Niên, hội trưởng Ao Rượu Rừng Thịt đang nghe Bạch Y Độ Giang báo cáo lại.
“Cái gì? Một mảnh cũng không mua được? Không phải chứ, chẳng phải ngươi đã nói ít nhất cũng sẽ thu được năm trăm mảnh sao?” Nghe Bạch Y Độ Giang báo cáo lại, Ao Rượu Rừng Thịt đứng bật dậy thốt lên.
Bạch Y Độ Giang buồn bực đáp: “Ta cũng không còn cách nào khác, nước ở thành Dư Huy sâu lắm, có người ở đó nâng giá cao lên, chúng ta không có cách nào để giải quyết cả, không chỉ có Đông Hán Mạt Niên chúng ta, mà cả người của Lăng Vân Các và Thần Cơ Các cũng không mua được mảnh vỡ nào.”
Ao Rượu Rừng Thịt nghe thế buồn bực hỏi: “Nâng cao giá hàng? Ai dám hành động không hiểu chuyện như thế, thành Dư Huy chỉ có công hội Liên Minh Huyết Sắc là có chút khó đối phó thôi… Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không ngu, sao hắn ta dám đối đầu với nhiều công hội lớn như vậy?”
“Không phải là Liên Minh Huyết Sắc.” Bạch Y Độ Giang nói: “Liên Minh Huyết Sắc hoàn toàn không lộ diện.”
“Thế thì là ai?” Ao Rượu Rừng Thịt không vui nói: “Mẹ nó ngươi không nói hết một hơi được à! Hừ…” Bạch Y Độ Giang vội vàng nói tiếp: “Là Toàn Chân Giáo!”
“Toàn Chân Giáo?” Ao Rượu Rừng Thịt nghe thấy cái tên này lại càng buồn bực hơn: “Không ngờ lại là lũ bại hoại đó, ngươi không nói với chúng tên công hội Đông Hán Mạt Niên chúng ta ư?”
“Chuyện này…” Bạch Y Độ Giang bối rối một lúc mới ngượng ngùng nói: “Ta thấy không nói còn hơn…”
Ao Rượu Rừng Thịt thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại còn gật gật đầu bĩu môi nói: “Ừm… cũng phải, lũ bại hoại đó trước giờ ăn mềm không ăn cứng, năm đó chúng còn hạ chiến thư với Tam Sát Trang nữa kìa, các ngươi chưa chết đã may lắm rồi.”
“...”
Nghe thấy Ao Rượu Rừng Thịt nói như thế, Bạch Y Độ Giang lại càng cảm thấy tủi thân hơn, nếu không phải gã nhận thua nhanh chóng, chắc chắn là chết mất xác rồi ấy chứ.
“Nếu không, chúng ta mang ít người tới thử xem?” Bạch Y Độ Giang nghĩ ngợi rồi hỏi.
Tuy Bạch Y Độ Giang đã nhận thua rồi, nhưng trong lòng gã vẫn thấy không phục lắm, muốn đem ít người tới thành Dư Huy gây chuyện.
Ai ngờ Ao Rượu Rừng Thịt lại nói: “Không mua được thì không mua được vậy, chúng ta không mua được những công hội khác cũng không mua được, đám cao da chó đó không nên dính vào thì hơn.”
“Chúng ta cứ nhận thua như thế ư?” Bạch Y Độ Giang hoàn toàn không ngờ rằng Ao Rượu Rừng Thịt lại cho qua mọi chuyện như thế.
Dù sao người bị dọa dẫm trêu chọc là Bạch Y Độ Giang, thấy Ao Rượu Rừng Thịt có thái độ như vậy, Bạch Y Độ Giang rất là thất vọng.
Ao Rượu Rừng Thịt bất lực nói: “Thế thì phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta có thể liên hợp với những công hội khác tới đồ sát thành Dư Huy ư? Thắng thì còn dễ nói, chứ nếu thua… Đến lúc đó người xấu mặt vẫn là chúng ta, hơn nữa không phải ngươi không biết đám người Toàn Chân Giáo đó ra sao…”
Ao Rượu Rừng Thịt nhắc tới ba chữ Toàn Chân Giáo mà lòng cảm khái không sao tả xiết.
Bạch Y Độ Giang nghĩ ngợi rồi nói: “Thật ra ta có biện pháp có thể kéo chết bọn chúng.”
“Kéo chết bọn chúng? Kéo thế nào?” Ao Rượu Rừng Thịt nghe thế khẽ ngẩn ra.
Bạch Y Độ Giang nói: “Toàn Chân Giáo có cả thảy mười mấy người, bọn chúng mua mảnh vỡ nhất định không phải là để dùng.”
“Cũng đúng!” Ao Rượu Rừng Thịt gật gật đầu, mười mấy người thôi mà, mấy trăm mảnh vỡ là đủ rồi.
Bạch Y Độ Giang lại nói: “Nếu đã không phải là để dùng, nhất định là chúng muốn lũng đoạn thị trường, đợi giá cao rồi mới bán ra, nhiều mảnh vỡ như thế công hội lớn như chúng ta còn không ăn nổi, huống chi một công hội nhỏ như bọn chúng, bọn chúng lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Trừ phi…”
“Vay tiền!” Ao Rượu Rừng Thịt nghe đến đây bỗng hiểu ra điều gì.
“Phải!” Bạch Y Độ Giang gật gật đầu nói: “Tiền lãi vay từ hệ thống không thấp chút nào, chỉ cần chúng ta và những công hội lớn khác bắt tay nhau, không mua đồ của chúng… Sớm muộn gì chúng cũng bị hệ thống kéo chết.”