Trang 505# 2
Chương 1011: Dự án một trăm triệu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ồ..." Nghe Bạch Y Độ Giang nói, Ao Rượu Rừng Thịt hít sâu một hơi.
Bạch Y Độ Giang nói không sai, tiền lãi từ cho vay này tỉ lệ thuận với tiền bị mất giá, với tốc độ sụt giá của vàng hiện nay, có thể nói lãi suất khoản vay của hệ thống không hợp với thị trường.
Toàn Chân Giáo thu mua nhiều mảnh vỡ như thế, ít nhất cũng phải vay mấy ngàn vạn vàng, phỏng chừng thành chủ thành Dư Huy phải hoàn toàn ủng hộ mới làm được, nhiều tiền như vậy tiền lãi sau này cũng là một con số trên trời.
Trong trò chơi cũng không thể so với thực tế, trời đất bao la, hệ thống là lớn nhất, nếu đổi một hệ thống khác có thể không nói đến một chút tình cảm gì, trực tiếp đào cho ngươi táng gia bại sản.
Nếu quả thật như Bạch Y Độ Giang nói, liên hợp các công hội lớn từ từ hẵng ra tay thu mua, đây chẳng phải là...
"Làm như vậy có phải quá tuyệt tình hay không?" Ao Rượu Rừng Thịt nhíu mày một cái nói: "Nếu như để cho Toàn Chân Giáo biết do chúng ta làm, còn không phải là bọn chúng sẽ oán hận chúng ta."
Bạch Y Độ Giang cười nói: "Bọn chúng bất nhân chúng ta bất nghĩa, chẳng lẽ công hội hơn vạn người chúng ta còn phải sợ bọn chúng hay sao?"
"Ừ!" Ao Rượu Rừng Thịt gật đầu nói: "Ngươi nói đúng lắm, cứ làm như thế đi, cũng nên dạy cho mấy tên khốn kiếp này một bài học, nếu không bọn chúng thật không coi các công hội lớn ra gì."
Ao Rượu Rừng Thịt cũng không ngốc, nếu như chỉ một mình gã thì đương nhiên gã sẽ không đắc tội bọn Toàn Chân Giáo vốn luôn bám dính người ta như keo dán chó này. Thế nhưng liên hợp nhiều các công hội lớn như vậy thì khác... Cái này gọi là xem xét thời thế, gã cũng không tin đám người Toàn Chân Giáo cỏn con này còn có thể lật trời.
Nghĩ xong mọi chuyện, Ao Rượu Rừng Thịt hoàn toàn yên tâm, mở khung Bạn Tốt tạo ra một nhóm chat.
Ở bên Thành Dư Huy, Vương Vũ lấy ra Đôi Cánh Thiên Sứ vừa định đeo lên người, đột nhiên nhận được tin thức của Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Đại ca, mở cho em cái quyền hạn."
"Quyền hạn? Quyền hạn gì?"
Vương Vũ buồn bực, tên nhóc này nói nhảm cái gì thế không biết...
"Quyền vào phủ thành chủ đấy, tiểu binh trước cổng của anh muốn đánh em đây này!" Yêu Nghiệt Hoành Hành trả lời.
"..."
Vương Vũ hết chỗ nói, tiện tay cho Yêu Nghiệt Hoành Hành một cái quyền hạn.
Ngay sau đó Yêu Nghiệt Hoành Hành đã ào ào xông vào.
"Ui cha, sân này không tệ nha...đúng là rất có phong thái, còn có nhiều đàn em canh cổng như vậy nữa... Bữa nào em cũng mua hai tên NPC thả ở cổng."
"Nhóc con, chú tới đây làm gì?"
Vương Vũ bị sắc mặt cái tên nhà giàu mới nổi Yêu Nghiệt Hoành Hành này làm cho lú lẫn.
"Hắc hắc! Ông anh à!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn thấy Vương Vũ, ngẩng lên vẻ mặt trở lại bình thường đi tới phía trước hắn, ngón trỏ giơ lên quơ quơ ở trước mắt Vương Vũ nói: "Anh nói chuyện với chủ nợ như thế sao?"
"Chủ nợ?" Vương Vũ vô cùng buồn bực: "Chú chưa tỉnh ngủ hả, có phải muốn ăn đòn hay không?"
Lúc này Vô Kỵ vội vàng đi ra nói: "Lão Ngưu nói chuyện nhẹ nhàng một chút đi, đây chính là cổ đông lớn nhất của chúng ta đấy..."
"Cổ đông?" Nghe Vô Kỵ nói như thế, Vương Vũ nhanh chóng phản ứng lại, chỉ vào Vô Kỵ hỏi: "Tiền ở đâu mà ngươi mua mảnh vỡ?"
"Đương nhiên là tới từ nơi này!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy cười hì hì, lấy ra một tờ hợp đồng cho vay nói: "Không phải em khoác lác với anh đâu, nhưng toàn bộ trò chơi có thể lấy ra nhiều vàng như thế này, anh hoàn toàn không thể tìm được người thứ hai!"
"..." Vương Vũ nghe vậy, vô cùng giật mình.
Vậy thật, tên tiểu tử Vô Kỵ này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, vậy mà học được cách kêu gọi đầu tư, người đầu tư lại còn là người thân của Vương Vũ... Chẳng trách mình không làm việc Vô Kỵ cũng chẳng nói một câu nào, hóa ra là do chuyện này chứ đâu nữa.
"Sao ngươi lại tìm tiểu tử này?" Vương Vũ buồn bực hỏi.
Vay tiền từ hệ thống đơn giản vô cùng, còn vay tiền của Yêu Nghiệt Hoành Hành thì rõ ràng cho thấy bản thân đã nợ ơn huệ từ cậu ta. Việc này, nếu như là kiếm được tiền thì không sao, còn nếu như thua lỗ... Kẻ làm anh như hắn sao còn dám nhìn mặt em trai nữa?
"Khà khà!" Yêu Nghiệt Hoành Hành cười nói: "Đại ca, dân gian có câu là phù sa không chảy ruộng ngoài, em muốn hưởng tí sái mà anh lại không vui là sao?"
"Chú muốn hưởng tí sái của hắn sao?" Vương Vũ nhìn Vô Kỵ sao đó lại quay qua nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành, thiếu chút nữa cắm đầu xuống mặt đất...
Người Toàn Chân Giáo từ trước đến nay đều mang tiếng là luôn liều mạng chiếm lợi từ kẻ khác.
Nhất là Vô Kỵ, hắn ta được người khác đặt cho biệt danh "Thà chết chứ không chịu thiệt". Tên nhóc Yêu Nghiệt Hoành Hành non nớt này thì cứ nghĩ được thơm lây từ tên Vô Kỵ, đúng là quá ngây thơ.
Vô Kỵ nghe vậy vội vàng nói: "Lão Ngưu, ngươi nói gì vậy... Chúng ta đều là người một nhà, anh em với ngươi không phải là anh em của ta à? Ta còn có thể hãm hại hắn hay sao?"
"Đi vay không phải đơn giản hơn sao?" Vương Vũ lại nói.
Vô Kỵ cười một cái nói: "Hệ thống cho vay trên cơ bản chính là chín ra mười ba về, các công hội lớn cũng không phải người ngu, hiện tại tất cả mọi người còn chưa tới cấp 50, cũng không vội mua sắm làm gì, áp trong tay chúng ta còn không phải là sẽ thua lỗ sao?"
"Điều này... Điều này nghe có vẻ có lý." Vương Vũ nghe vậy không nhịn được gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, trong tay anh em mình có tiền cho nên cũng không đến nỗi phải đi mượn hệ thống lãi suất sao. Với lại, bằng vào nhân phẩm của những tên Toàn Chân Giáo này, thật đúng là không biết có thể vay được bao nhiêu tiền. Dù sao so với thực tế, hệ thống cho vay tiền ước tính tài sản của người chơi theo cách chuyên nghiệp hơn nhiều.
"Vậy chia cho hắn mấy phần?" Vương Vũ nhỏ giọng hỏi Vô Kỵ nói.
Cái gọi là huynh đệ tính toán rõ ràng, một bên là mình, một bên là Yêu Nghiệt Hoành Hành, Vương Vũ phải cân nhắc kỹ càng, nếu không tình nghĩa nhỏ nhoi còn không giữ được.
"Sao gọi là chia mấy phần..." Vô Kỵ lớn tiếng nói: "Những mảnh vỡ này, đều là của anh Hai!"
"Không sai không sai, em tới đây là để nhận hàng..." Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy hài lòng gật đầu.
"Móa! Chúng ta bận rộn cả ngày, chẳng lẽ là làm không công sao?" Nghe Vô Kỵ và Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như thế, ngay lập tức đám người Toàn Chân Giáo tỏ ra không hài lòng.
Phải biết những thứ như mảnh vỡ này cũng coi là đầu cơ kiếm lợi, chỉ cần giá cả tăng lên, đó chính là sức mạnh... mọi người đều chờ lũng đoạn thị trường để kiếm lợi lớn đây này. Vừa lấy vào tay mà Vô Kỵ đã bán đi ngay, dù biết tính cách của con hàng này, tâm tình mọi người cũng tương đối khó chịu.
Rốt cuộc Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng là người làm ăn, nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của tất cả mọi người, cười tủm tỉm nói: "Không tính là làm không công, coi như ta là thương lái lớn của các ngươi, những mảnh vỡ này ta đều mua với giá gấp đôi được chưa."
"Việc này..."
Yêu Nghiệt Hoành Hành mới nói xong, mọi người vốn đang tức giận lập tức im re.
Như thế nào gọi là giàu nứt đố đổ vách? Như thế nào gọi là vung tiền như rác? Những từ này chính là do Yêu Nghiệt Hoành Hành tạo ra.
Đây chính là mấy vạn mảnh vỡ, chỉ riêng giá cả ít gì cũng năm ngàn vạn vàng, Yêu Nghiệt Hoành Hành mới mở miệng nói một câu, đã tăng lên gấp mấy lần.
Cũng phải thôi đây là ông chủ lớn nhất bên trong mỏ Trọng Sinh, có được nguồn tài nguyên lớn. Nếu như đổi thành người khác ai dám nói lời này mọi người Toàn Chân Giáo sẽ cho hắn ta một cái tát, để hắn ta không dám khoác lác nữa.
Ôi đệt mợ nó chứ... Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng quả thật giá tiền này khiến cho người ta khó mà từ chối.
Nếu là đổi lại, chính người của Toàn Chân Giáo đi bán, cũng không chắc có thể bán được giá gấp đôi. Yêu Nghiệt Hoành Hành thì khác, chuyên môn của người ta là lũng đoạn, bỏ ra cái giá tiền này, chắc chắn có thể tìm ra cách để bán giá cao hơn.
"Thế nào? Mọi người là bạn bè của đại ca thì tất nhiên cũng là anh em của ta... ta ra giá tiền này cũng đã rút hết vốn liếng." Yêu Nghiệt Hoành Hành dùng chiêu bài thân tình nói chuyện.
"Anh Hai, ngươi nói lời này chính là xem thường chúng ta."
"Đúng đúng đúng, anh Hai hút thuốc không? Ta đi mua giúp ngươi..."
"Anh Hai uống trà này..."
Quả nhiên tiền là vạn năng, dưới sự bắn phá của một trăm triệu vàng, ngay tức khắc đám người đáng khinh của Toàn Chân Giáo này đã biến thành chó săn.