Trang 506# 2
Chương 1013: Đập nồi dìm thuyền
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Uất ức nhất là Yêu Nghiệt Hoành Hành, người ta chỉ đến chơi thôi, vậy mà cũng bị tính là người chơi thành Dư Huy.
Không còn cách nào, mỗi khi đến một thành chính, thông thường người chơi sẽ phải đến quán trọ để thiết lập điểm phục sinh. Ngay cả kẻ gà mờ như Vương Vũ cũng đã hình thành nên thói quen này, huống chi Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Có tên trong hộ khẩu sẽ là người của thành Dư Huy, Yêu Nghiệt Hoành Hành oan uổng khỏi cần phải nói.
Mặc dù còn chưa biết phần thưởng nhiệm vụ sau khi chiến thắng sẽ là gì, nhưng là trừng phạt khi thất bại lại được viết rõ ràng, đó chính là thành mất người mất, bất động sản bị tịch thu sung công quỹ.
Bất động sản là gì, chính là những thứ như trụ sở, cửa hàng rồi nhà cửa của công hội, ngay cả mấy thứ mà người chơi bỏ trong ngân hàng cũng được coi là bất động sản.
Gặp loại nhiệm vụ này, việc đầu tiên mọi người nghĩ đến tất nhiên là đem những thứ quý giá trên người bỏ vào ngân hàng. Dù sao cấp bậc còn có thể tu luyện lại, chỉ cần không bị rơi đồ đạc thì vẫn có thể chờ thời mà vùng lên.
Nhưng bây giờ làm thành như vậy, đoán chừng người chơi chẳng ai dám đem vật phẩm quý giá bỏ vào ngân hàng... Dù sao so với tỉ lệ thành chính bị phá hủy, tỉ lệ đồ mang trên người bị rớt ra còn nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần.
Yêu Nghiệt Hoành Hành thật đáng thương... Lúc này trên người hắn ta đang mang mấy vạn mảnh vỡ áo choàng... Trong túi của hắn ta bây giờ hoàn toàn không còn thứ gì khác ngoài mảnh vỡ... Nếu hắn bị người chém chết, vậy thì còn đáng giá hơn cả BOSS nhiều.
Nghĩ đến tình huống này, nước mắt Yêu Nghiệt Hoành Hành rơi như mưa, thậm chí mọi người cũng hoài nghi hệ thống cố ý làm như vậy. Chính là muốn một mẻ hốt gọn những tên điêu dân cầm đầu trong hoạt động ở thành Dư Huy lần này.
Lúc này Ao Rượu Rừng Thịt đang cùng các lão đại của các công hội lớn trao đổi về việc tạm thời không mua mảnh vỡ để kéo cho Toàn Chân Giáo suy sụp. Nhưng mà nghe được hệ thống nhắc nhở, vẻ mặt mấy tên lão đại của các công hội đều trở nên kỳ lạ.
Nếu như là bình thường thì mọi người coi như chỉ đùa một chút, không ai dám tấn công thành Dư Huy. Dù sao một công hội có quy mô lớn tới cỡ nào, khi so với một thành chính thì chả khác gì đệ tử gặp phải sư phụ.
Nhưng bây giờ thành Dư Huy đã trở thành cái đích để mọi người tấn công, trở thành mục tiêu của tất cả người chơi trận doanh Quang Minh, tình thế đã hoàn toàn thay đổi về mặt tính chất rồi.
Nhiệm vụ vừa được đưa ra, khẳng định bây giờ sẽ có vô số người chơi tham gia vây công thành Dư Huy. Cho dù người chơi của thành Dư Huy nhiều hơn nữa thì có thể đấu được với toàn bộ người của trò chơi hay sao?
Giờ đây Toàn Chân Giáokhông còn giống với lúc trước, trước kia những người này chân trần không sợ mang giày. Còn hiện tại tài nguyên nằm trong tay bọn họ tuyệt đối có thể làm cho tất cả mọi người đỏ mắt.
Cho nên đối với những người này mà nói, nhiệm vụ lần này chính là cơ hội tốt nhất để nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Ngay lập tức, vốn là cuộc họp bàn bạc làm thế nào để phá hủy Toàn Chân Giáo biến thành cuộc họp bàn bạc làm cách nào để tấn công thành Dư Huy.
Đương nhiên, trong tình huống này người chơi của thành Dư Huy cũng không thể khoanh tay chịu chết, thắng thì nổi danh, thua thì táng gia bại sản. Bây giờ đám người chơi ở thành Dư Huy đã có ý định đập nồi dìm thuyền, bị hệ thống dồn vào đường cùng.
Ít ra phản kháng thì còn cơ hội có thể thắng, nếu không phản kháng vậy thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Trong trò chơi cũng không nói tới giá trị đạo đức gì cả, sau khi đại quân trận doanh Quang Minh công phá thành Dư Huy, tất nhiên sẽ lấy sạch những thứ mà bọn họ có thể mang đi được.
Những người chơi tự do, người nghèo thế mỏng, có lẽ sẽ không để ý tới những thứ này, chỉ cần lấy những vật phẩm quý giá gửi trong ngân hàng ra, thoát trò chơi hai ngày là được, nếu thành Dư Huy bị phá thì cũng không tổn thất nhiều lắm. Nhưng mà những người chơi công hội kia lại khác, bọn hắn có trụ sở, có bằng hữu... Kinh doanh nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, sao có thể trơ mắt bị người khác cướp đi.
Cho nên ngay khi nhiệm vụ được đưa ra, hội trưởng các công hội với Huyết Sắc Chiến Kỳ đứng đầu đã lập tức mở ra phòng họp, bắt đầu bàn bạc chuyện sống còn trước mắt.
Lúc này tâm tình của mọi người đều suy sụp, nhất là thằng cha Huyết Sắc Chiến Kỳ này trong lòng không dấu được chuyện, càng là hết sức sầu não: "Móa nó, hệ thống này có phải bị bệnh hay không... Vì sao lại nhắm lên trên đầu thành Dư Huy chúng ta."
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hừ lạnh nói: "Nói thừa, ai bảo thành Dư Huy chúng ta không chỉ có người chơi là thành chủ mà còn lấy được số mảnh vỡ áo choàng từ trong hoạt động còn nhiều hơn toàn bộ người chơi trong cái game này..."
Đám người nghe vậy nhao nhao chửi mẹ: "Dựa theo tỉ lệ mà nói, chúng ta không phải là người cầm đầu, huống hồ thành chủ cũng không phải chúng ta đâu..."
2012 vẫn luôn có ý kiến đối với Toàn Chân Giáo, thậm chí mắng thẳng Toàn Chân Giáo: "Đúng đấy, mẹ nó việc này là sao... Dựa vào cái gì người Toàn Chân Giáo được lợi, còn chúng ta lại phải mang tiếng oan thay?"
"... Ặc." Nghe 2012 nói, các vị hội trưởng đều sững sờ, Huyết Sắc Chiến Kỳ giả bộ ngu hỏi: "2012, ngươi mới vừa nói cái gì thế? Ta thật không nghe thấy..."
"Ta cũng không nghe thấy." Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Ô, nói nhảm cái gì thế, mẹ nó nếu bị người Toàn Chân Giáo biết, đoán chừng người bên ngoài còn chưa đánh tới thì mình đã bị bọn chúng làm thịt bằng sạch rồi.
Sau khi tỉnh táo lại, 2012 cũng là toát mồ hôi lạnh cả người, bèn hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Người của Toàn Chân Giáo đâu có ở trong này..."
"Không có..." Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Ta hiểu rõ đám người này, bọn chúng không quan tâm trụ sở công hội chút nào, chắc là cũng thoát trò chơi để tránh đầu sóng ngọn gió."
"Mẹ nó... Lũ khốn này..." 2012 nghe vậy, tâm tình lúc vui lúc buồn.
Vui ở chỗ, mình không bị Toàn Chân Giáo ghi hận. Buồn ở chỗ, rõ ràng việc này là do người Toàn Chân Giáo gây ra, bọn hắn lại phủi mông một cái rồi trốn đi, để mọi người ở lại coi tiền như rác.
Hơn nữa, mặc dù nhân phẩm bọn Toàn Chân Giáo này vô cùng kém, nhưng thực lực lại rõ như ban ngày. Chỉ có mười mấy người nhưng sức chiến đấu hoàn toàn không thua các công hội lớn, nhất là tổ hợp Vương Vũ và Vô Kỵ này, từ trước đến nay là ác mộng của các công hội lớn trong thành Dư Huy.
Bây giờ đối mặt với đối thủ mạnh đến thế này, trong lòng mọi người vốn là không nắm chắc chút nào. Nếu như không có người của Toàn Chân Giáo ở đây, trong lòng lại càng không yên tâm.
"Không đúng, sao ta thấy bọn hắn đều đang trực tuyến?" Lúc này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kéo khung Bạn Tốt ra xem rồi nói.
"Hả, thật sao?" Mọi người nghe xong vẻ mặt càng xoắn xuýt...
Nói thật, đúng là mọi người không muốn hợp tác với Toàn Chân Giáo, nhưng nếu như không có Toàn Chân Giáo thì con mẹ nó thật giống như là không có chỗ dựa, tâm lý không vững vàng chút nào... Đường đường một đám hội trưởng các công hội lớn lại đem mười mấy người làm chỗ dựa, những người này tự mình suy nghĩ một chút cũng đều không thể hiểu nổi.
Đang lúc mọi người xoắn xuýt không biết có nên kéo người Toàn Chân Giáo vào luôn hay không, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã ra tay trước một bước, hắn ta kéo toàn bộ đám người Toàn Chân Giáo vào nhóm trò chuyện.
"Hả? Nhóm trò chuyện là chuyện gì xảy ra?" Đột nhiên bị Huyết Sắc Chiến Kỳ kéo vào nhóm chat này, tất cả mọi người hơi nghi hoặc.
Chỉ có Vô Kỵ nói: "Còn có thể có chuyện gì xảy ra nữa, chắc là muốn cùng nhau bàn bạc làm thế nào để đối địch thôi, nhiệm vụ đã được tuyên bố hơn mười phút rồi mới kéo chúng ta vào, mười phút này không biết có phải đang thương lượng đối phó Toàn Chân Giáo như thế nào hay không."
Xem ra Vô Kỵ vẫn rất tự mình biết mình... biết Toàn Chân Giáo là đầu sỏ gây hại cho thành Dư Huy.
"Việc này..."
Nghe Vô Kỵ nói, đoàn người rất lúng túng, nhưng vẫn là da mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ dày hơn một bậc, hắn ta vội vàng nói sang chuyện khác: "Vô Kỵ lão đại, bây giờ là thời khắc sống còn của chúng ta, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta đấy."
Mặt mũi Vô Kỵ đầy vẻ khinh thường nói: "Thôi đi, ta cũng không phải thành chủ, làm chủ cái gì."
"Ngưu huynh!" Bọn người Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa khóc vừa kêu gào gọi Vương Vũ.
Tính tình Vương Vũ rất tốt, thấy tất cả mọi người như thế thì cũng không có tâm tình ức hiếp bọn họ, phất phất tay nói: "Được!"
"Móa!" Vô Kỵ giơ ngón tay thối lên với Vương Vũ, sau đó ở trong kênh nói chuyện nói: "Tất cả mọi người cùng đến phủ thành chủ, nhớ kỹ mang một phần bản đồ thành Dư Huy tới."