Trang 507# 1
Chương 1014: Vây đánh từng viện binh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ở thư viện có bán bản đồ của thành chính, mặc dù có giá không rẻ, nhưng đang ở thời khắc sinh tồn căng thẳng này, không có vị hội trưởng của công hội lớn nào để ý nhiều như vậy.
Không lâu sau, hầu như mỗi vị hội trưởng đều cầm một tấm bản đồ đi vào phòng nghị sự của phủ thành chủ.
Lần trước, khi mọi người tụ tập ở đây, thành chủ vẫn là NPC, còn lần này thành chủ đã là một người khác, đám người không khỏi cảm thán cảnh còn người mất.
Đương nhiên, cũng không phải mọi người tới đây để ôn lại chuyện xưa.
Sau khi người lãnh đạo của các công hội lớn tập hợp đầy đủ, Vương Vũ và nhóm người Toàn Chân Giáo cũng từ sân sau phủ thành chủ đi tới phòng nghị sự.
Nhìn thấy đám người Toàn Chân đến, lúc đầu phòng nghị sự vốn đang hỗn loạn lập tức yên tĩnh trở lại.
"Tất cả mọi người hãy ngồi xuống đi."
Thấy tất cả đại lão trong thành Dư Huy cơ bản đã đến đông đủ, Vương Vũ hài lòng gật đầu.
Các vị lão đại nghe xong, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này Vô Kỵ hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Có mang bản đồ tới không?"
"Có mang tới!" Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng lấy ra một tấm bản đồ từ trong túi đưa cho Vô Kỵ.
Vị trí thành Dư Huy nằm ở trong khu tiếp giáp giữa trận doanh Quang Minh và trận doanh Hắc Ám. Loại thành chính nằm ở biên giới này đều có một cái đặc điểm, đó chính là dễ thủ khó công, đây được coi là một chút ưu thế duy nhất của thành Dư Huy.
Sau khi Vô Kỵ cầm địa đồ quan sát, đưa bản đồ vào dụng cụ phản chiếu hình ảnh phép thuật, cùng lúc đó hình ảnh bản đồ thành Dư Huy to lớn được chiếu lên trên tường.
Lúc này Vô Kỵ hỏi các vị lão đại: "Hiện tại chúng ta có thể huy động bao nhiêu người chơi?"
"Chuyện này..." Đám lão đại bàn bạc một chút sau đó trả lời: "Không tới hai trăm nghìn người."
"Không tới hai trăm nghìn sao?" Vô Kỵ nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày. Không nghĩ tới trong thành Dư Huy có hơn ba trăm ngàn người, trừ ra hơn chục nghìn người chơi tự do không có công hội, trong lúc sống còn thế này số người ở lại chưa đạt tới hai phần ba.
Thật ra việc này cũng hợp tình hợp lí, các vị lão đại đang ngồi kia đều là những hội trưởng các công hội lớn có mấy ngàn thuộc hạ. Công hội nào nhỏ hơn thì số đàn em dưới tay ít nhất cũng gần ngàn người.
Trong trò chơi, các công hội càng lớn thì càng tụ tập nhiều người chơi là cao thủ. Những người này có sản nghiệp lớn tất nhiên sẽ không chịu ngồi chờ chết, những công hội nhỏ kia thì thậm chí ngay cả trụ sở đều không có, lội vào vũng nước đục này tuyệt đối không có gì tốt.
Đám người chơi trong game mô phỏng đều là những kẻ thực dụng nhất, nếu không có chỗ tốt thì cũng không thể hy vọng bọn họ chiến đấu hăng hái được.
Sau khi các vị hội trưởng tổng kết cho ra con số này, nội tâm bọn họ cũng lạnh lẽo.
Hai trăm nghìn, quả thực không phải là con số nhỏ, thế nhưng so với toàn bộ người chơi trận doanh Quang Minh, vậy thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Cho dù thời điểm toàn thịnh với ba trăm nghìn người, trong lòng mọi người vẫn không phấn khích chút nào, huống chi là hiện tại mất đi hơn trăm nghìn người rồi.
"Vậy chắc lần này chúng ta không có hy vọng thắng rồi."
"Đúng thế, thực lực chênh lệch quá lớn."
Nhất thời, trên mặt một số lão đại của công hội lộ vẻ sợ hãi, có ý muốn lùi bước.
Không phải những người này chưa từng đánh thành chiến nhưng lúc đó đều là thành này đánh với thành kia. Còn tình huống một thành làm mục tiêu công kích của nhiều thành chính như thế này bọn họ chưa từng trải qua lần nào.
Mọi người chẳng qua chỉ là một đám game thủ, đối với chiến tranh mọi người chỉ mới dừng lại ở mức độ kéo bè kéo lũ đánh nhau. Về phần phải chiến đấu như thế nào để giành thắng lợi, trận này phải lấy ít thắng nhiều các kiểu. Tất cả mọi người vẫn không có chút khái niệm nào.
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ là làm cách nào để liều với hai trăm ngàn người, nhiều người như vậy làm sao mà liều, dựa vào cái gì để liều với bọn chúng... Chỉ bằng khí thế và điểm phục sinh sao, đó chẳng qua là dùng mệnh để bù mà thôi, cứ như vậy trong lòng mọi người sinh ra sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Trái lại bọn Toàn Chân Giáo này quen lấy ít đánh nhiều rồi, tâm thái vô cùng bình thản, thậm chí còn có chút hưng phấn, thấy đám hội trưởng này vô tích sự như thế, Minh Đô nhịn không được giễu cợt nói: "Ha ha! Các ngươi chỉ có chút can đảm thế này mà cũng dám lập công hội à?"
"Việc này…"
Các vị hội trưởng bị Minh Đô châm biếm mặt đỏ tới mang tai, nhưng không thể phản bác lại , so với người Toàn Chân Giáo mà nói, đúng là bọn họ nhát gan, chỉ có thể nói: "Chúng ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!"
Vương Vũ cười cười nói: "Các ngươi đã cảm thấy mình ăn ngay nói thật, vậy có thể để ta nói một câu hay không?"
"Ngài nói, ngài nói." Đối với Vương Vũ, đám người kia vẫn còn có chút e ngại.
Vương Vũ thản nhiên nói: "Ta cảm thấy lần này chúng ta nhất định có thể thắng!"
"Chuyện này..." Đoàn người nghe vậy sững sờ: "Còn gì nữa không?"
Mọi người còn tưởng rằng Vương Vũ có thể nói ra một câu gì đó tốt đẹp, ai ngờ hắn hô lên một câu khẩu hiệu.
"Câu này còn chưa đủ sao?" Thấy phản ứng của mọi người, Vương Vũ nhịn không được hỏi lại.
"Ặc..." Đám người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Được rồi, xem ra việc cổ vũ khích lệ lòng người này không phù hợp với ta." Vương Vũ thở dài một hơi nhìn Vô Kỵ nói: "Ngươi lên đi!"
"..."
Vô Kỵ bó tay, đứng ra nói: "Việc này Ngưu thành chủ nói không sai, mặc dù chúng ta đang ở thế yếu, nhưng là ưu thế cũng rất rõ ràng, cho nên lần này không có lý do thất bại."
"Ồ?" Bọn người Huyết Sắc Chiến Kỳ biết Vô Kỵ quỷ kế đa đoan, thấy Vô Kỵ nói như vậy nhịn không được hỏi: "Chúng ta bây giờ có ưu thế gì?"
Vô Kỵ thản nhiên nói: "Ưu thế sân nhà!"
"Vậy sao?" Đoàn người hơi buồn bực, tất cả mọi người nào biết ưu thế sân nhà có ý tứ gì, thế nhưng mọi người không hiểu, đối mặt với nhiều kẻ địch như thế, cho dù có ưu thế sân nhà thì phải dùng như thế nào đây.
"Ha ha!" Vô Kỵ móc ra pháp trượng chỉ vào bản đồ: "Thành Dư Huy của chúng ta là thành chính ở biên giới, dễ thủ khó công, có ưu thế vị trí tuyệt hảo chẳng lẽ tất cả mọi người không thấy được?"
"Vậy thì thế nào? Không phải bây giờ chúng ta thủ thành sao? Dựa thành chiến đấu và ưu thế địa lý có liên quan gì với nhau?"
Tất cả mọi người đã từng tham gia thủ thành chiến rồi, dưới tình huống bình thường chính là dựa vào tường thành và khí giới chiến đấu với kẻ xâm nhập, thứ gọi là ưu thế địa lý không phải hoàn toàn không có tác dụng.
Vô Kỵ thở dài nói: "Tư duy chiến đấu của các ngươi quá bảo thủ, nếu như dưới tình huống hai phe địch ta không chênh lệch nhiều, dựa theo thành mà chiến đấu tự nhiên sẽ hiểu ra. Nhưng tình huống bây giờ, các ngươi cảm thấy hai trăm nghìn người chúng ta có thể kháng trụ được mấy đợt hỏa lực của kẻ địch?"
"Chuyện này…" Mọi người không nói.
Quả thực, trong trò chơi nên không nói đến nguồn nước và lương thảo, dưới tình huống hỏa lực hai bên không xê xích nhiều, thì bình thường bên thủ thành đều sẽ không thua. Nhưng bây giờ kẻ địch của mọi người lại là toàn bộ trận doanh Quang Minh, chênh lệch hỏa lực khổng lồ như thế, tường thành của thành Dư Huy hoàn toàn không phải là nơi để dựa vào, ngược lại thành chính là mục tiêu lớn càng dễ cho hỏa lực của đối phương tập trung lại.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Nghe Vô Kỵ nói như thế, đoàn người đều nhấc lên hứng thú.
Vô Kỵ cười cười nói: "Rất đơn giản! Vây đánh từng viện binh!"
"Vây đánh từng viện binh? Có nghĩa là gì?" Đoàn người lại mê mang.
Vây đánh từng viện binh, là một cách chiến đấu rất cổ xưa, đối với người chơi các ngươi, vẫn tương đối khó có thể giải thích.
Vô Kỵ giải thích: "Lấy một ví dụ, một miếng thịt đặt ở một nơi nào đó, chắc chắn một con kiến mang không nổi, cho nên bọn chúng sẽ gọi bạn bè tới, một khi những con kiến này tập hợp đủ lực lượng thì chúng sẽ có thể dọn miếng thịt đi. Cho nên chỉ cần tiêu diệt hết viện binh trước khi những con kiến này tập hợp đủ lực lượng, vậy thì đối với miếng thịt này chúng nó cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa!"