Trang 507# 2
Chương 1015: Người khống chế chiến cuộc mới có thể giành được thắng lợi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Quan trọng là Vô Kỵ người ta có văn hóa, chiến thuật vốn rất phức tạp, nhưng chỉ qua vài ba câu nói của hắn tất cả mọi người đều nghe hiểu rõ ràng.
Không sai, vây đánh từng viện binh chính là dùng mục tiêu cuối cùng nhất làm mồi nhử, thu hút hỏa lực của đối phương, sau đó sử dụng đấu pháp tiêu diệt viện binh của bọn chúng.
Lúc này thành Dư Huy sẽ là khối miếng thịt kia, các người chơi bên thành chính của trận doanh Quang Minh chính là những con kiến không ngừng tiến tới. Người chơi thành Dư Huy muốn bảo vệ khối miếng thịt này thì nhất định phải trước khi đối phương tập hợp đủ lực lượng từng chút từng chút tiêu diệt hết bọn chúngđối phương trước khi bọn họ tập hợp đủ lực lượng.
Thấy Vô Kỵ nói trâu bò như vậy, mọi người cũng bắt đầu dấy lên nhiệt huyết, Huyết Sắc Chiến Kỳ nhịn không được hỏi: "Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"
Vô Kỵ nhìn Huyết Sắc Chiến Kỳ một chút, nhàn nhạt nói: "Chúng ta có thể dẫn toàn bộ hai mươi vạnhai trăm nghìn người chơi ra khỏi thành nghênh địch!"
"Toàn bộ ra khỏi thành?" Nghe Vô Kỵ nói, tất cả mọi người đều sững sờ.
Thủ thành chiến, chính như tên như ý nghĩacủa nó, chính là thủ ở trong thành chống cự lại kẻ địch. Dù sao có thành chính làm tấm khiên, phía sau có điểm phục sinh trợ giúp, tỉ lệ sinh tồn của mọi người sẽ lớn hơn một chút.
Bây giờ cường địch sắp tới, không tận dụng thật tốt ưu thế của chủ tòa thành, lại muốn tất cả ra khỏi thành đối địch, đây không phải là bị bệnh à? Coi như có chơi vây đánh từng viện binh gì đó, cũng phải có một ít người ở lại để bảo vệ thành chính chứ.
Mặc dù vừa rồi Vô Kỵ nói rất kích thích, nhưng hành vi của Vô Kỵ lại đi ngược với lời nói nên khiến cho mọi người không nhịn được sinh lòng nghi ngờ. Dù sao các vị ở đây đều là người có gia nghiệp, cho dù mọi người hy sinh cũng phải thành còn người còn, không có chuyện đi lên để chịu chết.
Vô Kỵ thấy đoàn người còn chưa hiểu rõ mọi chuyện cho lắm, thế là dùng trượng vẽ mấy vòng ở trên bản đồ hỏi: "Các ngươi biết đây là địa phươngchỗ nào không?"
Các vị hội trưởng cầm bản đồ trong tay mình đối chiếu sơ qua rồi nói: "Dãy núi Lạc Nhật Sơn Mạch, đầm lầy Lạc Nhật Chiểu Trạch, khe núi Lạc Nhật Hạp Cốc."
"Đúng vậy!"
Vô Kỵ gật đầu nói: "Thành Dư Huy lưng tựa biển Tịch Dương, hiện tại nước biển đang khô cạn,điều kiện thủy lợi không tốt, đối thủ không thể tiến vào từ nơi đó, cho nên chỉ có thể tiến vào từ ba địa phương này. Kẻ địch của chúng ta đến từ từng thành chính và nghiệp đoàncông hội riêng biệt vì vậy trong thời gian ngắn không thể tập trung sức chiến đấu lại, chỉ là một đám ô hợp. Do đó, chỉ cần chúng ta nắm giữ ba nơi quan trọng này, sẽ có thể từng chút từng chút ăn hết đối phương."
"Chuyện này..." Nghe Vô Kỵ nói như thế, tất cả mọi người đều suy tư.
Mai phục kẻ địch ở lối vào, quả thực chủ ý tưởng này không tồi, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn còn có chút chấp niệmcố chấp đối với việc thủ thành.
Tất nhiên Vô Kỵ cũng biết khó có thể thay đổi khái niệm thủ thành trong lòng đám người chơi game online uy tín lâu năm này, thế là lại cầm pháp trượng chỉ tới một chỗ trong thành Dư Huy nói: "Mọi người nhìn nơi này, thành chính của thành Dư Huy là một nơi trống không, sau khi đại quân của đối phương tràn vào trong thành, coi như bọn chúng không có tụ lại một chỗ chúng ta cũng chỉ có thể còn cách lấy ít đánh nhiều, đến lúc đó không khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu như mọi người chia ra, phòng thủ ba vị trí này từng bước từng bước xâm chiếm đối thủ, quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay chúng ta."
Vô Kỵ đã nói đến rõ ràng như thế, những người này đều là hội trưởng, có ngu xuẩn đến thế nào thì cũng không thể không hiểu.
"Hít..." Đám người nghe vậy, đầu tiên là hít sâu một hơi, ngạc nhiên vì sự hạn chế của việc thủ thành, sau đó đành phải gật đầu thở dài nói: "Lời nói... lời nói của Vô Kỵ lão đại, rất chính xác..."
Cũng phải thôi, không thể dự tính được số lượng người chơi công thành, thành Dư Huy có lớn hơn chút nữa cũng hoàn toàn không thể ngăn đối phương tập kết binh lực. Đến lúc đó kẻ địch vây quanh thành chính nện thẳng vào tường thành, là có thể nện cho từng thành vững chãi vỡ thành từng mảnh, thủ thành chẳng qua là phương pháp bị động.
Nhưng khu vực quản lý của thành Dư Huy chỉ có ba cái cửa vào, những địch nhân này chỉ có thể tiến vào từng nhóm một. Nếu như theo ý của Vô Kỵ, mọi người mai phục ở lối vào, dựa vào địa hình tự nhiên xung quanh để ẩn náu, sau đó ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế. Còn có thể ở trước khi kẻ địch tập trung lại với nhau lấy nhiều đánh ít.
Hai loại phương thức rõ ràng như thế, nên chọn loại nào, tự tất nhiên không cần nói cũng biết.
Giờ phút này, hình tượng Toàn Chân Giáo trong lòng mọi người cao hơn mấy phần.
Vương Vũ là một anh hùng không ai cản nổi, tất nhiên được mọi người kính sợ. Nhưng Vô Kỵ cũng không thua kém chút nào, có thể tỉnh táo phân tích lợi hại của hai bên, đồng thời nhanh chóng nghĩ ra được kế sách để ứng phó. Loại chiến thuật mới lạ như thế này, từ trước tới nay bọn họ lần đầu tiên thấy được.
Trước kia, tất cả mọi người cho rằng Toàn Chân Giáo có thể xưng vương xưng bá ở thành Dư Huy chẳng qua là cậy vào tài năng uy mãnh vô song của Vương Vũ. Rốt cuộc bây giờ các vị lão đại này cũng nhận ra, đây chẳng qua là suy nghĩ phiến diện của họn họ.
Cái gọi là quân tử đấu trí không đấu lực, có một đối thủ như Vương Vũ quả thực là đáng sợ, nhưng nếu có một đối thủ như Vô Kỵ cũng tuyệt đối không thể coi thường.
Người ở đường cùng, chỉ cần hơi nắm được một chút hi vọng sốóng sót, đều sẽ cố gắng hết sức tận dụng. Nghe được kế sách của Vô Kỵ, ý chí chiến đấu của đám người đang bắt đầu rơi vào tuyệt vọng lại lần nữa được sục sôi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động đứng lên nói: "Như vậy, mời Vô Kỵ lão đại hạ ra mệnh lệnh cho chúng ta!"
"Tốt!" Vô Kỵ chỉ vào bản đồ nói: "Mọi người đã cùng nhau đối địch, vậy thì hãy vứt bỏ hết mọi hiềm khích lúc trước để cùng nhau chiến đấu. Hai trăm ngàn người chúng ta phải chia ra ba đường, vì thế ta sẽ chỉ ra ba người dẫn đội tương đối quen thuộc, về phần mang như thế nào, mọi người tự mình bố trí."
Đám người đồng thanh nói: "Vô Kỵ lão đại cứ việc phân phódặn bảo!"
"Ừ!" Vô Kỵ nghe vậy ra lệnh: "2012, ngươi mang tám vạn người mai phục ở lối vào đầm lầy Lạc Nhậc Chiểu Trạch, tốt nhất nên dùng cung thủ là chính. Huyết Sắc Chiến Kỳ, ngươi mang mười vạn người mai phục ở lối vào của khe núi Lạc Nhật Hạp Cốc, tốt nhất nên dùng nhiều thích khách. Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, ngươi mang tất cả người chơi còn lại mai phục ở lối vào của dãy núi Lạc Nhật Sơn Mạch..."
"Việc này... Vô Kỵ lão đại, ta có ý kiến." Đúng lúc này, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đột nhiên giơ tay.
"Sao thế?" Vô Kỵ hỏi.
"Cái kia..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có chút buồn bực nói: "Vì sao ta mang binh ít thế?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ mang ít người chơi thì không nói. Dù gì Liên Minh Huyết Sắc cũng là công hội có người chơi nhiều nhất thành Dư Huy, cũng là công hội nổi tiếng từ xưa. Nhưng 2012 là thứ gì, ở trong mắt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chẳng qua chỉ là một thằng nhóc lang thang, làm sao được mang nhiều người như thế.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Đội Trưởng lão đại, mang binh nhiều chưa chắc tác dụng lớn, ngươi mang nhánh kia thế nhưng là kì binh, là lực lượng bảo vệ quan trọng nhất của thành Dư Huy chúng ta!"
"Thì ra là thế, vậy đa tạ Vô Kỵ lão đại!"
Xem ra tiểu tử Vô Kỵ này cũng nói tiếng người, nghe Vô Kỵ nói như thế, tâm tình vốn đang không vui của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã lập tức thoải mái.
Thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không có nghi ngờ gì Vô Kỵ lại nói: "Vì lý do giữ bí mật, chi tiết tác chiến cụ thể, ta sẽ tự mình phát riêng cho các lão đại dẫn đoàn, mọi người không có ý kiến chứ?"
Kỳ thật Vô Kỵ hành động như vậy cũng là bất đắc dĩ, rừng lớn thì chim gì không có, làm bất cứ việc gì đều sợ có gian tế. Nếu là công bố chi tiết chiến đấu, lỡ bị ai làm lộ ra thì không phải công cốc sao.
Ba người 2012, Huyết Sắc Chiến Kỳ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là ba nhà có công hội lớn nhất toàn thành Dư Huy. Sở dĩ để ba người bọn hắn dẫn đội là bởi vì ai cũng có thể làm gian tế nhưng ba người bọn hắn họ vì gia nghiệp lớn của mình thì tuyệt đối sẽ không.
"Không có!" Mọi người đồng thanh nói.
"Vậy là tốt rồi!" Vô Kỵ hài lòng hướng mọi người cười cười nói: "Bây giờ tất cả mọi người hãy bố trí mai phục đi!"
"Nhất quyết hoàn thành nhiệm vụ!"
Các vị lão đại nhận mệnh lệnh của Vô Kỵ, nhanh chóng rời phòng nghị sự.
Thấy đoàn người rời đi lúc này Vương Vũ buồn bực nói: "Chúng ta thì sao, chúng ta mang bao nhiêu người đây?"
Vô Kỵ trợn mắt nhìn Vương Vũ một cái nói: "Ngươi thế nhưng là thành chủ, chẳng lẽ để cho ngươi tự mình đi chém giết hay sao? Toàn Chân Giáo chúng ta thủ thành!"