Trang 508# 1
Chương 1016: Mai phục
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Không thể nào, để cho ta thủ thành à?" Nghe Vô Kỵ nói, trong lòng Vương Vũ có chút không thoải mái...
Vương Vũ thế nhưng là một người có trách nhiệm, chuyện này do Vương Vũ gây ra, tất cả mọi người đang dùng sinh mệnh để chiến đấu, Vương Vũ lại trốn ở trong thành phòng thủ. Chuyện này đối với Vương Vũ mà nói quả thật có chút áy náy.
Vô Kỵ cười nói: "Ngươi gấp cái gì, nói cho cùng mục tiêu sau cùng của bọn chúng là thành chủ... ngươi đang là mồi nhử."
"Éc..." Vương Vũ nghe vậy, đột nhiên cảm thấy hình như mình cũng đang bị tính kế.
Một trăm hai mươi phút, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đối với địch nhân ở phương xa mà nói chỉ bấy nhiêu thời gian này còn chưa đủ dùng. Nhưng mà đối với người chơi của thành Dư Huy, nhiêu đó là đủ để bố trí mai phục.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người chơi ở trận doanh Quang Minh đã bắt đầu dần dần tập kết ở lối vào thành Dư Huy.
Thời gian đếm ngược vừa kết thúc, hệ thống vang lên thông báo.
Tất cả người chơi đồng thời nhận được nhiệm vụ thay đổi: Trong 48 giờ hạ gục thành chủ Thiết Ngưu thành Dư Huy, lấy đi quyền trượng thành chủ của thành Dư Huy, bên công thành sẽ giành chiến thắng. Còn ngược lại bên thủ thành sẽ giành chiến thắng.
Thực lực tổng thể của đám người chơi bên công thành áp đảo hoàn toàn nên không coi thành Dư Huy ra gì. Ngay từ khi nhiệm vụ mới bắt đầu, mọi người đã tập trung ở trước kết giới lối vào thành Dư Huy, vừa tới giờ tất cả các người chơi đã chen lấn tranh nhau xông vào.
Công thành chiến, cơ bản mọi người đều đã đánh qua, đều biết tháp tên xe pháo trên tường thành bên thủ thành không phải là dụng cụ trang trí, cho nên ai xông tới phía trước sẽ chết nhanh hơn.
Bình thường các công hội lớn hầu như đều có tổ chức, chắc chắn sẽ không xông vào phía trước làm bia đỡ đạn. Tất nhiên đứng mũi chịu sào chính là những người chơi bình thường trong các đoàn thể và công hội nhỏ.
Đương nhiên, người chơi bình thường không có chí hướng to lớn như các công hội lớn. Họ xông lên như thế, hoàn toàn là vì muốn giết nhiều người chơi thành Dư Huy để kiếm điểm tích lũy, cho nên việc họ xông lên phía trước đầu tiên có thể coi như là nhu cầu.
Đầm lầy Lạc Nhật, mặc dù nơi này là chỗ tiếp giáp của thành Dư Huy và thành Kinh Cức, nhưng nhóm đầu tiên tiến vào lại không phải là người chơi thành Kinh Cức.
Dù sao thành Kinh Cức và thành Dư Huy là hàng xóm cũ, phần lớn những người chơi của hai thành này quen biết với nhau, nên không có ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thành Kinh Cức cũng không có công hội nào tương đối lớn. Người chơi trong các công hội nhỏ thì đều biết thành Dư Huy là vũng nước sâu, không dám lội vào vũng nước đục này. Ở gần như vậy, ai mà không biết trong thành Dư Huy có một đám người nổi danh hung ác chứ.
Thành Kinh Cức không có các công hội lớn không có nghĩa các thành khác không có.
Chẳng hạn như Duy Võ Độc Tôn của Võ Động Càn Khôn chính là công hội mang tính đại diện nhất, làm công hội lớn nhất khu thứ bảy, quy mô Duy Võ Độc Tôn so với Liên Minh Huyết Sắc còn lớn hơn nhiều. Ngoại trừ những người chơi tự do tranh nhau chen lấn làm bia đỡ đạn kia ra, không ai dám dành đường của bọn họ.
Huống hồ Duy Võ Độc Tôn và Toàn Chân Giáo đã có thù oán trước đó. Võ Động Càn Khôn đã sớm muốn dẫn người đồ thành Dư Huy nhưng bọn họ vẫn chưa có thực lực kia. Lúc này hệ thống cho cơ hội báo thù, sao có thể không biết nắm lấy.
Nhìn thấy đã có nhóm người chơi pháo hôi thứ nhất xông vào Đầm lầy Lạc Nhật, Võ Động Càn Khôn bá đạo mang theo đám đàn em của mình đi theo sát phía sau.
Nhưng mà càng đi về phía trước, Võ Động Càn Khôn càng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
Đột nhiên, Võ Động Càn Khôn kêu to lên: "Tất cả dừng lại, để các công hội phía sau tới trước!"
Lúc này Thần Binh Lợi Khí bên cạnh Võ Động Càn Khôn buồn bực nói: "Sao thế? Tại sao lại phải nhường đường?"
Võ Động Càn Khôn chỉ vào đám người chơi làm pháo hôi trước mặt nói: "Ngươi không có phát hiện người chơi trước mặt đều không còn nữa à?"
Thần Binh Lợi Khí nhìn xung quanh một lát nói: "Nơi này là bãi quái cấp cao, chỉ sợ những tên rác rưởi kia đã bị quái ăn hết rồi."
"Không có khả năng!" Võ Động Càn Khôn nói: "Mặc dù những tên rác rưởi kia thực lực còn thấp nhưng nhân số lại khoảng chừng hơn nghìn người, làm sao có thể vô thanh vô tức chết đi như vậy? Ta cảm thấy hình như có mai phục!"
"Ha ha! Ngươi đoán đúng rồi!"
Đúng lúc này, từ phía trước truyền đến một âm thanh. Ngay sau đó, ở ngoài mười mấy mét, một tên Cung thủ mập lùn ló đầu ra, giương cung lắp tên nhắm tới Võ Động Càn Khôn. Sau đó, một mũi tên mang theo ánh sáng trắng bay tới nhanh như chớp.
Võ Động Càn Khôn cuống cuồng cúi đầu né tránh, nhưng mà mũi tên của tên Cung thủ này lại xoẹt qua bên người Võ Động Càn Khôn, không lệch không nghiêng đâm vào chính giữa yết hầu một tên Pháp sư sau lưng Võ Động Càn Khôn.
"A..." Pháp sư kia hét lên một tiếng thảm thiết, thanh máu bị giảm hơn một nửa, hắn ta vừa định né tránh, đúng lúc đó ở những hướng khác cũng bay tới mấy mũi tên bắn cho tên Pháp sư kia biến thành ánh sáng trắng ngay tại chỗ.
"Móa!" Nhìn thấy Pháp sư chết thảm, Võ Động Càn Khôn giận dữ, chỉ vào Cung thủ trước mặt nói: "Ngươi là tên khốn nào? Dám ở chỗ này phục kích bố mày?"
Võ Động Càn Khôn cũng là người chơi của trò chơi, theo bản năng cho rằng lúc này những người chơi trong thành Dư Huy đều đang thủ thành, cho nên nhầm tưởng người phục kích mình đến từ các công hội khác.
Cung thủ mập lùn hừ lạnh nói: "Hừ hừ! Trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho kỹ, bản đại gia tên là 2012, lãnh thổ của thành Dư Huy không thể xâm phạm, có can đảm thì cứ tiến lên phía trước một bước ta sẽ băm ngươi cho chó ăn!"
"2012?"
2012 cũng là cao thủ nổi danh trên bảng xếp hạng, nghe được danh hiệu này Võ Động Càn Khôn đầu tiên là sững sờ, sau đó buồn bực nói: "Ngươi không lo đi thủ thành, ở chỗ này làm gì?"
2012 cười lạnh nói: "Liên quan gì đến ngươi, tranh thủ thời gian mang người của ngươi lăn đi, không thì sẽ biết tay ta!"
Võ Động Càn Khôn nghe vậy khinh thường nói: "Buồn cười, chỉ dựa vào chút ít người này, cũng dám..."
Võ Động Càn Khôn đang định chế giễu 2012 ít người, không khác gì lấy trứng chọi đá, bỗng nhiên lúc này vô số mũi tên từ mặt đất bốn phương tám hướng bắn tới như châu chấu che kín bầu trời..
2012 mang theo tám vạn người, dường như gần một nửa trong số đó là Cung thủ của thành Dư Huy, bốn vạn Cung thủ cùng nhau tấn công có cảnh tượng như thế nào, mọi người có thể tưởng tượng ra.
Sau một lượt bắn tên, quân số người chơi của Duy Võ Độc Tôn trực tiếp giảm một phần ba, Võ Động Càn Khôn lúc này kêu to: "Con mẹ mày! Tên chó dám động thủ trước, nhanh đánh trả cho ta!"
Thế nhưng khi mệnh lệnh được đưa ra không một ai động thủ?
"Xảy ra chuyện gì thế? Tất cả đều bị ngu sao?" Võ Động Càn Khôn giận dữ!
Lúc này một người chơi khác của Duy Võ Độc Tôn bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi nghề nghiệp đánh tầm xa đều đã chết sạch..."
"Cái gì?" Võ Động Càn Khôn nghe xong, vội vàng xoay người, quả nhiên vừa rồi dưới một lượt bắn tên của người chơi thành Dư Huy, vậy mà mang đi toàn bộ Pháp sư và Cung thủ.
"Chuyện gì thế. . . rốt cuộc phía trước có bao nhiêu người?"
Thấy cảnh này, Võ Động Càn Khôn lập tức luống cuống.
Duy Võ Độc Tôn có trên vạn người, một phần ba nghề nghiệp đánh tầm xa chính là hơn ba ngàn, quân số giảm hơn ba ngàn người toàn bộ đều là nghề nghiệp đánh tầm xa, sát thương chính xác và hiệu quả như thế nếu như không có quân số gấp mười lần, căn bản khó mà làm được.
2012 là mặt hàng gì, sao có thể có tới ba vạn Cung thủ làm thủ hạ, thế nhưng điều này thật có thể xảy ra. Trừ cái đó ra chỉ còn cách giải thích là phía đối phương có ba ngàn người có thể giết Cung thủ trong một giây.
Ạch, mẹ nó việc này thì càng không thể.
Mặc dù Võ Động Càn Khôn hoài nghi thực lực của 2012, nhưng đúng thật là Duy Võ Độc Tôn chết ba ngàn người. Cho dù là tình huống nào, Duy Võ Độc Tôn đều không dám cứng rắn chống trả.
"Rút lui, rút lui mau!" Nghĩ tới đây, Duy Võ Độc Tôn vội vã kêu thủ hạ lui lại.
Thấy đám người Duy Võ Độc Tôn muốn rút lui, 2012 nói: "Sao lại muốn đi rồi? Ngươi coi đây là đâu?"